Trùng Nhiên

Chương 422: Tìm hiểu tình huống. (1)

Trình Nhiên cũng chỉ muốn xác định tâm lý của Tần Thiên vẫn ổn, thật may cô gái này tuy tâm lý u ám hơn, nhưng đích thực cũng mạnh mẽ hơn không ít, không còn là bông hoa trong lồng kính nữa, làm y bớt đi được một mối lo.

Hôm sau vẫn là Trần Văn Quảng tới đón Trình Nhiên về nhà, đi qua trạm gác được tăng cường thêm người, vào khu tập thể Phục Long, liền nhìn thấy chiếc xe cảnh sát hai màu đen trắng đỗ dưới lầu.

Trình Nhiên tạm biệt Trần Văn Quảng đi lên lầu, lấy chìa khóa ra tra vào ổ, xoay một vòng mở cửa đi vào, đầu tiên là nghe thấy tiếng làm thức ăn, sau đó nhìn thấy một người ngồi thẳng tắp trên ghế sô pha, chính là Cố Tiểu Quân.

Cô Tiểu Quân quay đầu một cái thấy Trình Nhiên đi vào, tức thì đứng dậy nhe răng cười. Hắn vốn đen xì, hồi xưa mới vào hệ thống cảnh sát, Trình Bân gọi hắn là "cục than nhỏ", sau đó bốn anh em họ cũng bắt chước gọi "cục than nhỏ, cục than nhỏ", bị Trình Bân mắng cho, hắn không giận, còn bảo vệ bốn anh em họ. Nhưng mà có qua có lại, Cố Tiểu Quân cũng đặt biểu hiệu cho bốn anh em họ, người khác không nhớ, chỉ nhớ mình bị gọi là "đầu củ tỏi", vì cứ ngủ dậy là tóc dựng lên, không sao đè xuống được, trông như củ tỏi.

Quanh năm bôn ba làm nhiệm vụ, da Cố Tiểu Quân không cùng hệ với người bình thường, nếu mà ném hắn vào trong rừng đứng với cái cây, nhìn lướt qua một cái khó nhận ra, Cố Tiểu Quân rất đắc ý về màu da của mình, gọi đó là màu ngụy trang, chui vào rừng một cái, người khác đi qua bên cạnh chẳng thấy.

“ Anh Tiểu Quân. “ Trình Nhiên đi vào vui vẻ chào, lần đầu tiên gặp hắn thế nào, nay mười mấy năm qua đi, hắn ở trước mặt anh em bọn họ vẫn y như cũ:

Từ Lan ở trong bếp bận bịu đi ra, nhìn hai anh em làm động tác chào hỏi nhau như thổ dân vùng nào đó, bảo: “ Tiểu Quân này, dù gì cũng gần 30 rồi đấy, không nên suốt ngày chơi với bọn trẻ con bọn chúng nó nữa, nên kết hôn thôi, bạn gái là cảnh sát hả? Nghe kể rồi, đúng là đứa bé có phúc, nên mau mau lập gia đình đi, đừng suốt ngày đi theo Trình Bân nữa.”

Cố Tiểu Quân xấu hổ, ném cho Trình Nhiên ánh mắt cầu cứu, Trình Nhiên nhún vai bất lực, y xen mồm vào là tai bay vạ gió như chơi, cứu được ai.

Từ Lan nói vài câu lại vào bếp bê thức ăn, ở trước mặt Từ Lan, Cố Tiểu Quân bị xếp ngang hàng với Trình Nhiên, đánh bạt cái tay định ăn vụng của Trình Nhiên ra: “ Hai anh em đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Tới bên bốn rửa tay, Cố Tiểu Quân tranh thủ nói: “ Cục trưởng Trình họp trong thành phố, hội nghị công tác xử trưởng toàn tỉnh, ở nhà khách Tân Hoa, họp kín hai ngày, bảo anh tới trước. Chuyện thế nào, bọn chúng dám ra tay với em thật à?”

Trình Nhiên xua tay: “ Cứ ăn cơm trước, rồi em đưa anh tới một nơi.”

Trên bàn ăn Từ Lan đã kể cho Cố Tiểu Quân nghe chuyện Trình Nhiên bị đánh ngay trước cổng trường, than vãn đám thanh niên xã hội bây giờ không còn coi ai ra gì nữa. Lại thở dài nói hệ thống công an phải chỉnh đốn thôi, nếu không người dân đối diện với lưu manh xã hội, thậm chí với xã hội đen sau lưng, chỉ có nước cắn răng chịu đựng.

Cố Tiểu Quân đặt bát cơm xuống nói chắc nịch: “ Dì Từ, tà không thể thắng chính.”

“ Đúng là thế, có điều giờ cháu không phải đang báo cáo công tác, dì là dì cháu, không phải lãnh đạo, cầm bát lên ăn đi, thấy dì làm món ăn thế nào? “ Từ Lan gắp cho Cố Tiểu Quân miếng gà xào ớt:

Cố Tiểu Quân khen nức nở: “ Dì Từ làm món ăn số một.”

Trình Nhiên chỉ món dưa chuột trộn: “ Chua quá, mẹ cho nhiều dấm rồi, anh Tiểu Quân, bình thường anh không ăn được đồ chua mà.”

Cố Tiểu Quân mặt không đổi sắc: “ Anh thấy ngon lắm, độ chua vừa phải.”

Từ Lan trừng mắt với Trình Nhiên: “ Chỉ con khảnh là ăn đòi hỏi nhiều, người khác ăn được có làm sao đâu mà cứ lắm chuyện.”

Trình Nhiên bất mãn vỗ bàn: “ Tố cáo, anh ấy chỉ ăn đúng một miếng, chưa từng gắp thêm lần nào.”

Cố Tiểu Quân vội vàng vét nửa đĩa vào bát mình, rối rít nói: “ Tại anh mải nói chuyện, không kịp ăn.”

Từ Lan thử một miếng nhăn mặt:

- Chua thật, nhiều dấm quá rồi, để mẹ cho thêm đường.

Sau đó Từ Lan bê đĩa dưa chuột trộn vào bếp, Trình Nhiên nhìn Cố Tiểu Quân gian nan cúi đầu ăn số dưa chuột còn lại, mặt không ngừng co giật, trêu: “ Anh Tiểu Quân, nịnh bợ hơi quá rồi đấy, cảnh sát nhân dân phải thực sự cầu thị mà, nịnh bợ là phải trả giá.”

Từ Lan đã bê đĩa ra, Cố Tiểu Quân vừa rồi không thèm để ý tới lời châm chọc của Trình Nhiên, lúc này mới ngẩng đầu lên đàng hoàng nói: “ Kỳ thực anh chỉ không ăn được hoa quả chua thôi, còn dấm ăn nhiều một chút không sao, ăn dấm ... “ Nói tới đó hắn khựng lại, có lẽ đang vất vả tìm kiếm lợi ích của dấm, nhưng mà đầu óc trống rỗng, còn may nhanh chí: “ Ăn dấm khai vị, giúp ăn được nhiều hơn.”

Sau đó và miếng cơm lớn vào miệng.

Từ Lan hớn hở: “ Thế à, vậy cháu ăn nhiều vào, cái thằng Trình Nhiên chỉ ngồi đợi ăn lại còn hay chê bai, sau này đứa nào vớ phải nó thì thảm ... “

Trình Nhiên nhìn Cố Tiểu Quân ăn như chết đói mà đau lòng, gần đây mẹ bận không làm cơm mấy, cảm giác đi xuống, gia vị cho cho lộn xộn hết cả.

Ăn cơm xong Trình Nhiên nói với mẹ một tiếng rồi cùng Cố Tiểu Quân ra ngoài, lại gọi điện thoại cho Triệu Thanh, trong quá trình chờ đợi, Cố Tiểu Quân ở trong xe của mình cầm bình nước giữ nhiệt uống liên hồi, làm Trình Nhiên cười trộm suốt, ai bảo ăn cho cố.

Không lâu sau Triệu Thanh tới, nhiệt tình chào hỏi Cố Tiểu Quân, hai người vốn quen nhau ở Sơn Hải rồi, cũng chỉ biết sơ qua, giờ gặp lại đất khách quê người, hết sức thân thiết.

Trình Nhiên báo một địa điểm, Cố Tiểu Quân lái xe rời khỏi khu tập thể Phục Long.

Vào những năm 1998 này, xe hơi ở Thành Đô đã nhiều lắm rồi, đường chính chưa được mở rộng, nếu tới giờ cao điểm sẽ tắc đường như thường.

Chiếc xe van đi vào đường Tây Đại Nhai, tới khu tập thể đoàn ca vũ kịch, xe dừng lại, Cố Tiểu Quân mặc cảnh phục, lúc này đội thêm mũ vào.

Ba người Trình Nhiên đi tới một tòa nhà mới xây, đi lên tầng ba, tới trước một cánh cửa phòng trộm, xung quanh cửa nhà này bị người ta dùng sơn bôi vẽ lem luốc, mặc dù đã cố sơn đè lên che đi, nhưng mà vẫn nhìn rõ chữ "trả tiền".

“ Chính nhà này rồi.”

Cố Tiểu Quân nghe Trình Nhiên nói đi tới gõ cửa, gõ một lần không có phản ứng, gõ lần thứ hai mới truyền ra tiếng mở cửa trong, sau đó ô quan sát của cửa chống trộm mở ra. Một phụ nữ trung niên tuổi chừng 40, mặt hơi hốc hác tiều tụy, ánh mắt cảnh giác sợ hãi, đầu tóc không chải chuốt, nhưng rất xinh đẹp, giống Tần Thiên bảy phần. Trên người mặc áo ngủ bông, giờ này chưa thể thay đồ đi ngủ nên có thể thấy là mặc từ sáng không có tâm trạng thay, mái tóc rối phủ lên khuôn mặt kiều diễm nhưng khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi ấy khiến người nhìn thấy xót xa.

Chỉ là vừa thấy bộ cảnh phục thì thở phào: “ Các vị tìm ai?”

Cố Tiểu Quân đi lên: “ Xin hỏi, có phải nhà ông Tần Tống Nguyên không, chuyện là thế này, chúng tôi là người của sở công an tỉnh, có vài việc muốn các vị hợp tác, đây là thẻ công tác của tôi.

Phụ nữ trung niên xem xong thẻ, mới mở cửa, nghe thấy tiếng mở khóa ba lần, cửa mở ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận