Trùng Nhiên

Chương 786: Chỉ cần nhìn thôi.

Âm nhạc Thiên Hành của Tần Tây Trăn không chuyên tâm vào nghiệp vụ, chạy đi kinh doanh cấp quyền kỹ thuật nhạc chuông, đạt thành quả không ngờ. CQ năm nay vẫn phát triển không gì cản nổi, năm 2001, lượng máy tính kết nối mạng của Trung Quốc ước đạt 900 vạn, hộ dùng đăng ký CQ đã lên tới 8000 vạn, số người dùng online cùng lúc đột phát 100 vạn, chuyện người dùng đăng kỳ đột phá 100 triệu đã là chắc chắn, hơn nữa sẽ diễn ra trong vòng hai ba tháng tới nữa thôi.

Không biết đột phá mốc 100 triệu này có nên ăn mừng không?

Có được cột mốc này chính là nhờ quán net mở khắp các hang cùng ngõ hẻm trên đất nước.

Quán net tiến vào thời kỳ hoàng kim rồi.

Mức độ phổ biến của CQ lớn tới mức, trước kia nếu hỏi "đi đâu đấy", sẽ trả lời là "lên mạng một chút" hay "tới quán net chút", thì giờ đã thành "vào CQ một chút".

Quán net tạo nên huy hoàng của CQ, mà CQ thì tạo nên huy hoàng của Linh Vực.

Linh Vực thịnh hành đã thành một kỳ quan, khi đó vào trong một quán net, mười máy thì hết 9 không tràn ngập thần vận phương đông thì cũng đang ở bàn đồ phong tình Tây Vực.

Một đã nghiễm nhiên thành công cụ tán gẫu của mọi người, bây giờ trên danh thiếp các ông chủ nhỏ ngoài ghi số điện thoại như truyền thống, còn có số CQ. Một cái chiếm lĩnh toàn bộ quán net Trung Quốc, thành trò chơi phá vỡ các loại kỷ lục. Cả hai ở dưới một công ty, biến CQ thành công ty internet tiếng tăm nhất khi đó.

Lý Minh Thạch thành truyền kỳ, đồng thời là đối tượng chửi rủa của vô số người mỗi khi CQ và Linh Vực gặp sự cố.

Ba công ty internet lớn trong nước Thông Lãng, Võng Dịch tức NetEase, Sưu Hồ tức Sohu đều bị bong bóng internet vỡ khiến gặp phải mùa đông lạnh giá, chỉ có CQ là bỏ lại tất cả. Quan trọng chỉnh thể dựa vào nghiệp vụ game để tự cấp tự túc, không có nhu cầu huy động vốn, còn từ chối rất nhiều nhà đầu tư, điều này rất đáng nể, không bị loãng cổ phần, nắm chắc quyền khống chế.

Kiêu hùng, dã tâm ... Những từ ngữ này khiến giá trị của Lý Minh Thạch trong giới truyền thông ngày một cao.

Nhưng sự thành công của Linh Vực cũng đem tới áp lực dư luận không tốt, vì nhận thức game online là thứ độc hại khá phổ biến. Ngoài ra CQ còn mạnh tay đả kích hành vi gian lận, khiến một số người chơi bất mãn, vì vi phạm mà tài khoản bị khóa.

Linh Vực khởi đầu là một web game, sau dần phản triển thành game cài đặt, nhưng trung tâm dữ liệu vẫn đặt ở máy chủ, nên khó can thiệp vào dữ liệu game, các phần mềm ngoài đa phần kiểu tăng tốc, song cách chống gian lận của Linh Vực không ngừng thăng cấp.

Vì có phần thưởng tố cáo gian lận, hơn nữa phát hiện gian lận là khóa tài khoản, đả kích việc sử dụng phần mềm thứ ba một cách hiệu quả.

Mỗi tháng CQ công bố danh sách dài tài khoản bị cấm, gây ra nhiều tranh cãi, nhưng Lý Minh Thạch vẫn quán triện ý chí của mình một cách máu lạnh, không thỏa hiệp.

Đối diện với lời chỉ trích về tính gây nghiện và độc hại của game online, Lý Minh Thạch không đáp lại, thi thoảng lộ diện trước truyền thông hoặc công bố chính thức trên CQ, công bố thành quả kiến thiết cơ chế game lành mạnh cho người vị thành niên.

Cụ thể mà nói là người vị thành niên không thể mua thẻ game ở các điểm bán thẻ chính quy, đồng thời dựa vào thông tin đăng ký trên CQ tiến hành hạn chế người vị thành niên. Thực ra ai cũng biết chẳng cách nào phân biệt được tuổi trên mạng thật giả thế nào, hơn nữa đều có cách né tránh.

Dù sao đó là thời đại cả số di động còn chưa đăng ký bằng tên thật.

Nhưng làm vận còn tốt hơn không làm.

Trình Nhiên đôi khi ở trường xem tin, hoặc nghe xung quanh chửi Lý Minh Thạch, cảm giác mình hơi bất nghĩa, nhưng mà cảm giác đó cũng qua nhanh thôi, với lại nhìn những gì Lý Minh Thạch phải đối diện, y càng quyết tâm lặn thật sâu.

Thiên Hành đạo quán ở Nam Châu đã khai trương, lúc này vận hành kinh doanh Thiên Hành đạo quán thuần thục lắm rồi, Tương Chu lại chỉ một lòng chuyên tâm vào duy nhất việc này, nên không cần lo lắng gì cả.

Thạch Gia Huân và Cao Duyệt đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, giờ hắn danh giá lắm, tham gia một cuộc tụ họp bạn học, người ta đều gọi hắn là chủ nhiệm Thạch.

Làm phó chủ nhiệm ban quản lý phòng thí nghiệm CQ Trung Nam mang tới cho hắn nhiều lợi ích thực tế trước nay chưa từng có. Trong trường trước kia nhiều người gặp hắn chả thèm chào, giờ lại tỏ ra ân cần, đừng thấy hắn chỉ là một phó chủ nhiệm, thực tế là chủ nhiệm Đặng Tích Hoa lại bay khắp nơi, ít quản việc, nên phân lượng hắn không hề nhỏ, huống hồ mọi người không nghĩ thành tựu của hắn sẽ dừng lại ở đây.

Ở chỗ riêng tư cũng có người ghen tị nói, chẳng qua là ăn may gặp được đứa học sinh như Trình Nhiên mà thôi, kỳ thực ai cũng mong gặp được một đứa học sinh như thế, dù giảm thọ mười năm cũng đáng.

“ Thầy Thạch, chủ nhiệm Thạch, sau này sợ là còn phải đổi sang gọi là viện trưởng Thạch rồi ... Con tôi nói, sau này lớn lên thi vào trường cha, nó quen với chú Thạch. Tôi bảo trước tiên con phải có khả năng đã, không thi được thì mười chú Thạch giúp cũng vô ích, ha ha ha ... “ Nam nhân đó mang chén Mao Đài tới cười vang cụng ly với Thạch Gia Huân:

Người này trước kia là nhân vật thành công nhất trong lớp của hắn, Thạch Gia Huân nhớ khi người bạn học này sáng nghiệp còn đưa mình danh thiếp, nói làm chỉ đạo viên làm cái gì, công ty tôi đang cần người, cậu qua giúp tôi, tôi trả lương gấp ba.

Khi đó đối phương đã lái chiếc xe hơi giá 30 vạn rồi, chỉ là Thạch Gia Huân biết người ta nói thế chứ chẳng có ý đó, chẳng qua là khoe khoang thân phận.

Bây giờ đối phương choàng vai bá cổ nói chuyện càng thêm chân thành, Thạch Gia Huân tin đối phương lúc này thực sự chân thành, không khỏi cảm khái, đó là thực tế, con người thường chỉ tôn trọng thành tựu và quyền uy, coi khinh người bình thường.

“ Lão Thạch, khóa chúng ta năm xưa không có sinh viên nào như thế, kiếm về được 8000 vạn kinh phí tài trợ, thật sự là chưa từng có. Sau này cái phòng thí nghiệm đó có hạng múc tốt, anh chắc chắn có một phần công lao rồi ... Tôi còn thấy trước anh sẽ lên báo chí.”

“ Lão Thạch, chúc mừng anh gặp được môn sinh đắc ý, thế nào, hôm nào đó đưa sinh viên của anh tới đây cho mọi người làm quen có được không?”

“ Trường chúng ta đúng là nhân tài lớp lớp, Lão Thạch làm một ly ...”

Đợi cho người tới mời rượu giảm bớt, Thạch Gia Huân mới rảnh tới chỗ vợ, Cao Duyệt vừa rồi cũng tiếp một đám nữ nhân, giọng điệu ghen tuông: “ Không ngờ trước kia anh được nữ sinh trong lớp hoan nghênh như thế, nói anh là người thực tế chắc chắn, em gặp được anh là may mắn.”

Hai người chỉ nhận giấy chứng nhận kết hôn, vẫn còn chưa tổ chức đám cưới, Thạch Gia Huân ôm Cao Duyệt: “ Thế em có nói với họ, trước kia chúng ta yêu nhau, từng xu lẻ đều tiết kiệm cho vào ống, cuối tháng không có tiền tiêu, lấy ra mua lương thực cứu đói bản thân, khi đó ăn bát mỳ rau nhờ em nấu mà mới ngon. Còn mấy cô gái thông minh họ, có ai chịu theo một người thực tế như anh ăn mỳ mấy năm như vậy không?”

Cao Duyệt xoay người ôm chồng: “ Bọn họ còn nói rồi có một ngày anh làm viện trưởng, liệu khi đó có rất nhiều cô bé xà vào lòng anh không?”

“ Này, tư tưởng chính trị của em không đúng rồi, để viện trưởng La, viện trưởng Trương, viện trưởng Đặng nghe thấy sẽ gọi em tới uống trà nói chuyện đấy. “ Thạch Gia Huân cười lớn: “ Làm viện trưởng thì không hi vọng rồi, khó lắm, anh chỉ cần làm tới giáo viên trung tầng là được. Không sao cả, anh thích làm công tác sinh viên, thích nhìn bọn chúng bày đủ trò tai quái, không nói giống Trình Nhiên, chỉ cần thấy từng người từ trong trường đi ra ... Anh cảm giác đang bồi dưỡng nhân tài, để chúng làm nên sự nghiệp vậy, thế là anh thỏa mãn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận