Trùng Nhiên

Chương 123: Em không bị giết người bịt miệng chứ. (2)

Trình Nhiên đi ra tới cửa thì hai nhóm người vào phòng, có nam có nữ, trong đó một nam sinh tóc dài, buộc sợi dây buộc tóc màu trắng, có vẻ nóng vội: “ Cô giáo Tần, bọn em tới hỏi, bọn em thực sự được tổ chức đội nhạc sao? Nếu có thể có thành tích, tương lai có thể lên thẳng đại học Xuyên Âm ạ? “

Sau đó là giọng Tần Tây Trăn: “ Đương nhiên là có thể, chỉ cần các em đủ nỗ lực, các em rất có thiên phú, tôi rất vui khi các em có chí khí như thế …”

Trình Nhiên ra tới cửa thì vấp chân suýt ngã, quay đầu lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp khiến không biết bao nhiêu nam sinh thần hồn điên đảo.

Té ra là giăng lưới lớn, bắt nhiều cá.

Cứ tưởng là mình đặc biệt lắm chứ, Trình Nhiên thừa nhận vừa rồi từ chối Tần Tây Trăn khiến y có chút áy náy không đành lòng, kết quả tốn nửa ngày trời, mình chỉ như một người đi đường bị người ta tùy tiện tóm lấy nói :" Trông cậu gân cốt tinh kỳ, theo tôi học bản lĩnh đi."

Thật đúng là, sống trên đời đừng nên quá tự đắc mà.

Cô giáo âm nhạc mới tới Tần Tây Trăn ở mức độ nào đó khiến nam sinh năm nhất của cao trung Nhất Trung thực sự biết chú ý tới một người khác giới.

Xinh đẹp, dịu dàng, ôn nhu như nước, quả thực là hình mẫu lý tưởng trong lòng nam sinh khi đó.

Tần Tây Trăn tựa hồ vĩnh viễn mang dáng vẻ cô gái ngoan tinh tế, làm mọi người say sưa trong bài giảng từ lý luận âm nhạc bình thường, tới ân nhạc dân gian Châu Âu, hay bài giảng âm nhạc tôn giao, sự giao hòa của văn hóa dân gian vào âm nhạc. Đôi khi cô cũng cảm khái: “ Một ngày nào đó, tôi muốn được đi du lịch khắp nơi, được chính mình cảm thụ và tham quan các loại ân nhạc các nơi khác nhau ...”

Mỗi khi Tần Tây Trăn nói tới âm nhạc, cả người cô như bừng sáng, cô có thể truyền cho học sinh hứng thú và say mê của mình với âm nhạc. Khi cô nói tới du lịch, đám nam sinh hận không thể xung phong tháp tùng. Thậm chí có nam sinh còn hạ quyết tâm :" Sau này tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ trở nên thật cường đại. Đợi khi tôi đủ cường đại rồi, khoảng cách giữa tôi và cô giáo Tần không còn ai nói tới nữa."

Không ai trêu chọc hắn, vì rất nhiều nam sinh nghĩ thế.

Khi có tiết học lớn ở phòng âm nhạc, Tần Tây Trăn còn tự mình đánh đàn đệm cho học sinh nào đó hát, có khi là cả lớp hát. Tiếng đàn cùng tiếng ca vang lên trong trường, tựa hồ làm bước chân người nghe cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tần Tây Trăn tới Nhất Trung chưa bao lâu, nhưng sức ảnh hưởng của cô đã không thể xem nhẹ.

Chiều thứ năm học hết tiết âm nhạc, tiết cuối cùng là vật lý, khi tan học, đại biểu âm nhạc Trần Nhược Đình chạy tới, chắp hai tay lại, bộ dạng đáng thương: “ Trình Nhiên, Trình Nhiên, bạn có thể giúp mình đem cái đàn trung nguyễn của văn phòng giao viên đưa tới phòng âm nhạc trả lại không, hôm nay cô Tần nói với mình, kết quả mình quên mất, mẹ mình tới đón, mình đi học múa, bạn giúp mình nhé.”

“ Không sao, cứ để mình. “ Trình Nhiên ấn tượng tốt với cô bạn này, đây cũng không phải chuyện gì to tát nên đồng ý:

Trần Nhược Đình nhoẻn miệng cười: “ Bạn thật tốt.”

Trình Nhiên tới văn phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp Đàm Khánh Xuyên nghe nói Trình Nhiên lấy đồ cho giáo viên chỉ ừ một tiếng, Trình Nhiên cầm lấy cái đàn. Đàn trung nguyễn là một loại tỳ bà cổ, nhìn hơi giống đàn nguyệt, đây là dụng cụ Tần Tây Trăn dùng làm dụng cụ dạy học. Trình Nhiên ôm đàn tỳ bà này rời khu phòng học tới lầu đa phương tiện đặt phòng âm nhạc.

Tới tầng ba đã nghe thấy tiếng dương cầm truyền ra.

Đó là khúc đàn trầm, u ám, nhưng khí thế bao la, tiếng nhạc du dương truyền ra, khiến người ta như nhìn thấy đại dương đen kịt, mặt trời trên biển bị tầng tầng lớp lớp mây đen che khuất, bên bờ biển có tiếng chuông nhà thờ văng vẳng, quạ đen kết thành bầy. Đó là sự tăm tối khó hình dung, giống đội quân giành được thắng lợi bằng cái giá rất đắt, không có tiếng ca khải hoàn, chỉ có yên tĩnh.

Trình Nhiên dựa vào tường nghe, đây là loại nhạc mà Tần Tây Trăn chưa bao giờ biểu diễn trước mặt học sinh, loại nhạc này cũng không thích hợp cho học sinh nghe, học sinh chỉ thích hợp loại nhạc hoặc sôi động, hoặc nhẹ nhàng, vui tươi mang theo mỹ hảo vô hạn, không phải thứ nhạc tăm tối mang đầy thương tích này.

Tiếng nhạc dừng lại.

Trình Nhiên vừa định đi vào thì nghe thấy tiếng kêu.

“ A... Bực thật đấy.” Trần Tây Trăn ngồi trước đàn dương cầm xoay lưng lại với Trình Nhiên, mặc một bộ váy đen, đầu gục xuống, hai tay vò mái tóc đen, làm tóc bù xù hết cả.

“ Thôi mặc kệ.”

Cô ngồi thẳng dậy, hai tay lần nữa lướt trên phim đàn, lần này khúc nhạc hết sức phổ biến, nhà nhà đều biết, ca khúc Penguins' Game của nhóm Gelato nước Ý, còn được trong nước gọi là múa thỏ. Ngay cả trẻ con cũng biết hán, là điệu múa số đông có thể thấy khắp đường lớn ngõ nhỏ.

Chỉ là khi nhạc vang lên, cô ấy còn hát.

Ngón tay cô biến ảo cực nhanh, tiếng đàn cũng càng thêm vui tươi, chỉ là giọng ca uyển chuyển hát ra bài trẻ con ba tuổi, thực sự là xấu hổ.

Để mỗi chúng ta nhảy không ngừng.

Đung đưa ca hát chẳng phân ngày đêm.

Hãy vui vẻ chơi cùng nhau.

Hãy cùng chơi trò thú vị.

Mọi người cùng nhau vỗ tay nào.

Để chúng ta nhảy nhót la hét va chạm suốt đêm dài ...

Tay nhấp nhô trên bàn phím, đầu đong đưa không ngừng, mái tóc đen như cành liễu xua quỷ trong đêm tối, lắc qua lắc lại như điên.

Trình Nhiên há hốc mồm.

Nhạc dừng lại.

Sau đó có lẽ Tần Tây Trăn liên tưởng tới bộ dạng vừa rồi của mình, cười khanh khách, hơn nữa càng cười càng không khống chế được, ôm bụng đứng lên cười.

Xoay người.

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im lặng.

Chiếc váy đen liền thân ôm sát người tôn lên đường cong ở ngực, đường ren kéo dài từ vòng eo duyên dáng đến chân váy phồng, dưới mép váy cặp chân nhỏ mềm mại, nhẵn nhụi, một đôi giày đen hợp tông.

Vóc dáng Tần Tây Trăn vô cùng cân đối, giống như bông hoa được dòng nước tự nhiên trạm trổ nên, cô gái có một khí chất thuần khiết và tao nhã, tựa hồ kể cả lúc giận hờn cũng không thể ngăn được khí chất đó phát ra.

Đấy là không nhìn lên mái tóc rối bù kia.

Chốc lát sau, Trình Nhiên nói với cô gái đầu tóc bù xù như ma nữ ấy: “ Có phải em sắp bị giết người bị miệng không?”

Cứ tưởng tượng xem, một cô giáo bình thường hết sức đoan trang thùy mị, đột nhiên lại lên cơn điên như thế bị y chứng kiến, làm sao mà y sống nổi.

Học sinh bình thường thầm yêu mến cô giáo Tần mà biết, chắc là tim vỡ nát.

Một áng mây hồng đỏ như lúc chiều tà, trước tiên nhuộm đỏ hai má Tần Tây Trăn, sau đó là lỗ tai nhỏ nhắn, đến cái cổ thanh thoát cũng đỏ nốt, cô muốn khóc, làm sao mình toàn gặp đứa học sinh này trong tình cảnh xấu hổ như thế chứ? Cô tự biết một phen biểu diễn vừa rồi của mình gây ám ảnh tây lý cỡ nào, hắng giọng mấy cái, quay trở lại dáng vẻ cô gái ngoan như thường ngày: “ Là một người theo đuổi âm nhạc chuyên nghiệp, chúng tôi đôi khi phải tham khảo nhiều phương thực biểu đạt âm nhạc khác nhau, thử các loại phong cách khác nhau. Vừa rồi tôi tiến hành loại thử nghiệm, tinh thần dũng cảm đó dù ở trong âm nhạc hay cuộc sống cũng nên bồi dưỡng.”

Trình Nhiên miệng co giật, cái phong cách làm mặt nghiêm túc nói ba lăng nhăng thế này thật đúng là ... giống hệt mình.

Tần Tây Trăn thấy hết trong mắt, nhất là cái động tác khóe miệng co giật kia, dù bề ngoài cố làm ra vẻ bình tĩnh ra sao, vẫn không trấn áp được nội tâm rối loạn. Đột nhiên cô thấy nhạc khí trong tay Trình Nhiên, như tóm được cọng cỏ cứu mạng, đóng nắp dương cầm, đi tới tủ bên phòng âm nhạc.

Cô kéo cái ghế, cởi giày ra, chân đi đôi tất đen dẫm lên ghế, chỉ đàn trong tay Trùng Nhiên: “ Đưa đây ... “

Tần Tây Trăn thấy làm động tác này không phải nhìn vào mắt đứa học sinh kia nữa, đúng là giải thoát.

Trình Nhiên đưa đàn tới.

“ Cám ơn em. “ Tần Tây Trăn nhận lấy đàn, loại đàn này rất nhẹ, cô chỉ cần một tay có thể nhấc lên, cho vào ngăn trên cùng tủ nhạc:

Trình Nhiên đứng bên nhìn, chiếc váy đen, mái tóc đen như thác đổ, không khí còn mùi thơm con gái, không phải là mùi thơm trên người nữ sinh, mà là cô gái tốt nghiệp đại học, đã biết dùng nước hoa trang điểm cho mình, tựa một đóa hoa sen lặng lẽ nở, mang hương thơm thanh tân thoát tục.

Thời khác đó Trình Nhiên cũng thấy sự xuất hiện của Tần Tây Trăn trong cuộc đời học sinh là điều quý giá thế nào.

Thực sự là cô gái khiến bất kỳ đứa con trái nào cũng phải tim đập loạn nhịp.

Đợi Tần Tây Trăn rời ghế đi giày vào, Trình Nhiên mới thu hồi ánh mắt: “ Cô giáo Tần, em đi đây.”

Tần Tây Trăn làm như lơ đễnh chỉ ừ một tiếng, coi như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Trình Nhiên ra tới cửa thò đầu vào nói: “ Tần Tây Trăn, những lời vừa nãy, tôi tin đấy.”

Ê ê, cái gì mà cậu tin.

Hơn nữa, cậu gọi tôi là gì, thật hỗn láo! Ôi, tôn nghiêm giáo viên của mình chắc là mất sạch rồi, đừng dùng ánh mắt nhìn người thần kinh nhìn tôi.

Trình Nhiên đã đi hồi lâu, Tần Tây Trăn mới ôm đầu, mồm mếu đi gục đầu xuống: “ Chết rồi, chết rồi, mình mất mặt quá rồi.”

Đi xuống dưới lầu, Trình Nhiên đột nhiên nhớ ra, vừa nãy hình như mình gọi thẳng tên cô giáo Tần. Ôi mà kệ, tuổi thật của mình cũng hơn cô giáo nhỏ đó nhiều, suốt cả ngày phải làm ra vẻ ngoan ngoãn gọi cô Tần, cô Tần, mình cũng ngượng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận