Trùng Nhiên

Chương 261: Mình làm gì nên tội!

Trình Nhiên không hề biết rằng mình vừa mới vô tình làm công ty thiếu chút nữa mất đi một chuyên gia. Hôm đó y đã nói một cách uyển chuyển rồi đấy, nói đúng ra trong sản nghiệp thiết bị viễn thông này cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, kỳ thực Phục Long thành lập cũng đã là muộn rồi, nếu còn tiếp tục trì hoãn đợi khi tích góp tài chính mới đầu tư kỹ thuật thì đã cơm canh nguội sạch.

Từ thập niên 90 ở trong nước là thời đại của Thất Hùng, đứng đầu thị trường là Lucent của Mỹ, Siemens của Đức, Ericsson của Thụy Điển, NEC và Fujitsu của Nhật, BTT của Bỉ và Alcatel của Pháp.

Tổng cộng bảy công ty này lũng đoạn thị trường, cung cấp gần như toàn bộ thiết bị thông tấn trong nước. Đối phương liên kết với nhau, lập ra bức tường giá cả, khiến công ty trong nước không thể lợi dụng quan hệ cạnh tranh của bọn họ mà có được giá tốt hơn.

Vì tất cả thiết bị phải nhập khẩu, bảy công ty lớn đó không lập cơ sở sản xuất thiết bị trong nước, quốc gia phải tốn nhiều ngoại hối mua về với giá cao.

Chuyện này không khác gì một kiểu bóc lột thực dân.

Trong nước liền quyết tâm phá vỡ cục diện bị nước ngoài thao túng kiểm soát này. Được hỗ trợ mạnh mẽ của chính sách, từ bắc nam có rất nhiều công ty hưởng ứng, cuối cùng chỉ có bốn công ty Trung Quốc chém giết trong loạn cục dựng lên lá cờ của mình.

Bốn công ty đó lần lượt là Đại Đường, Bắc Điện tới từ phương bắc và Hưng Thông, Nam Điện tới từ phương nam.

Tổng hợp bốn công ty này lại, chính là " Đại, Hưng, Nam, Bắc" lấy lừng một thời. Bốn nhà cung ứng thiết bị viễn thông trong nước có thể đấu với các tập đoàn xuyên quốc gia, tuy vẫn còn nhiều mặt thua kém, ít nhất thì cũng để trong nước có thêm lựa chọn, không bị nước ngoài bắt tay nhau làm giá nữa.

Còn Phục Long, cùng lắm là công ty hạng ba, thuộc lại một trong số vô vàn công ti viễn thông nhỏ trên thị trường. Đa phần làm đại lý còn khấm khá, số ít theo đuổi kỹ thuật thì lay lắt sống qua ngày.

Nói thế nào thì các công ty nước ngoài dẫn trước rất xa về kỹ thuật rồi, bọn họ đứng ở thế bất bại, thế cục này vốn rất khó phá vỡ được, không chỉ ở trong nước mà toàn thế giới cũng vậy. Thất Hùng càng lúc càng hùng mạnh, bọn họ thao túng hết sản nghiệp viễn thông thế giời.

Thế nhưng cùng với mạng internet dần phát triển, sau đó lan tỏa ăn sâu vào các lĩnh vực trên toàn cầu, khiến viễn thông và internet kết hợp với nhau thành sản nghiệp mới, tạo cơ hội cho vô số công ty nhỏ nhạy bén với thời cuộc mượn sóng vươn lên.

Thậm chí tạo nên kỳ tích công ty nhỏ kém tên tuổi thành người khổng lồ toàn cầu.

Theo như theo như thế giới Trình Nhiên quen thuộc, công ty viễn thông trong nước tham gia vào cuộc chiến này cuối cùng chỉ còn lại một hai cái, còn lại không thoi thóp thì cũng tan thành mây khói phai mờ trong mắt người đời. Còn các tập đoàn xuyên quốc gia, vì nền tàng hùng hậu, kết hợp với chuyển đổi phát triển đa nguyên hóa, tuy nhường lại sự nổi tiếng cho những cái tên khác, song vẫn sống khỏe mạnh.

Trong hoàn cảnh đó, Phục Long tồn tại trong khe hẹp, hay bị nghiền nát, hoặc cuối cùng phá trùng vây vọt lên tuyến đầu.

Đều không rõ.

Từ lúc trùng sinh quay lại tới giờ, Trình Nhiên trải qua nhiều việc rồi, y sớm ý thức được, tiên cơ không phải thứ quyết định hết thảy.

Thế giới này là dòng sông có quy luật, tuy phương hướng chính vẫn nhất trí, nhưng nó có vô vàn nhánh phụ, không phải có thể tùy tiện nhảy vào trong đó, nếu không sẽ xuất hiện xoáy nước nhấn chìm.

Giống như sự kiện Triệu Nhạc, tất cả đều có nguồn cơn, nếu ngay từ đầu Trình Nhiên không lấy ra bài hát quá đặc biệt không thuộc thế giới này thì cũng không thể khơi lên lòng tham của hắn, để rồi dẫn tới rắc rối đằng sau thiếu chút nữa làm hại Tần Tây Trăn.

Đó là lời cảnh báo với Trình Nhiên.

Hết thảy vẫn phải dựa vào năng lực nói chuyện, tiên tri chỉ là phụ trợ thôi, nếu dùng tùy tiện không khác gì đứa trẻ con cầm đống vàng đi nghênh ngang ngoài phố.

Dù thế nào thì sự phát triển của Phục Long vẫn đang theo chiều hướng tốt đẹp.

Bây giờ xuống các huyện, hoặc là thành phố nhỏ, có thể thấy được biển quảng cáo của Phục Long ở khắp nơi. Phục Long trở thành xí nghiệp cấp minh tinh của Sơn Hải, thành từ ngữ quan trọng trong văn kiện dấu đỏ của chính phủ thành phố.

Chẳng phải nói hiện giờ Phục Long đã có thể ngạo thị quần hùng, hùng bá Sơn Hải, vì có nhiều xí nghiệp cột trụ về tài nguyên khoáng sản có quy mô cùng doanh lợi hơn Phục Long nhiều lần.

Chẳng qua đó đều là xí nghiệp xả thái ảnh hưởng môi trường và tiêu hao nhiều tài nguyên không thể tái sinh, hoàn toàn khác với công ty loại hình kỹ thuật như Phục Long. Ở một thành phố cấp hai như Sơn Hải có thể sản sinh ra xí nghiệp như vậy, với chính phủ mà nói, đó là chuyện nở mày nở mặt.

Thậm chí lễ hội du lịch quốc tế còn coi Phục Long như ngôi sao mới thể hiện quyết tâm phát triển thành phố xanh sạch để tuyên truyền, chính phủ vào đầu năm đã tiến một bước cởi bỏ chính sách, hỗ trợ sâu hơn với Phục Long.

Nhà máy mới được phê duyệt, thuế vụ được giảm bớt, giấy tờ thủ tục được bật đèn xanh.

Bất kể chuyện gì có chính sách và không có chính sách cũng sẽ dẫn tới kết quả hoàn toàn khác nhau.

Chính sách cũng là tài nguyên.

Nếu sau này Phục Long có thể mở ra cục diện mới trong tỉnh, danh tiếng nâng lên, chắc chắn thành điển hình, ví dụ tốt cho chính sách tốt đẹp của chính phủ thành phố, thuận lợi cho công tác mời gọi đầu tư vào thành phố, thu hút thêm nhiều xí nghiệp tới đầu tư.

Nhìn từ góc độ lâu dài, lợi ích rất nhiều.

Thế nhưng tới giờ, nhiều hội nghị Phục Long tiếp xúc với chính phủ thành phố, cùng lắm là gặp phó thị trưởng phân quản Triệu Hiểu Linh.

Tần suất gặp nhau của hai người nhiều tới mức vị phó thị trưởng này cùng Trình Phi Dương nhìn nhau đã ngán.

Còn Lý Tĩnh Bình chưa từng chính thức gặp Trình Phi Dương.

Triệu Hiểu Linh nhiều lần phải vỗ về cao tầng Phục Long, nói thị trưởng Lý rất bận rộn, chưa tìm được thời gian hợp lý gặp bọn họ, qua thời gian nữa nhất định sẽ tới dự họp. Nhưng rõ ràng trong một lần tham dự tiệc chính phủ ở nhà khách chính phủ, Lý Tĩnh Bình xuất hiện ở hội trường khác, đi qua chỗ bọn họ mà không vào.

Thế là trong ngoài Phục Long xuất hiện tiếng nói, người ta kháo nhau thị trưởng Lý mâu thuẫn với Trình Phi Dương, thị trưởng Lý không coi trọng Phục Long.

Nhiều người phản bác, đó là chuyện vớ vẩn, nếu nói thị trưởng Lý không coi trọng Phục Long vậy thì bao nhiêu chính sách ưu đãi đó ai phê duyệt? Phó thị trưởng phân quản cũng không thể bỏ nhiều công sức với Phục Long như thế, thái độ ủng hộ của các cơ cấu chính phủ với Phục Long rất rõ ràng.

Nên mấy tin đồn này là vớ vẩn.

Cơ mà dù thị trưởng Lý bận tới đâu, năm ngoái thành thích Phục Long chưa nổi bật, không gặp cũng đành, lễ hội du lịch quốc tế không có thời gian, có thể hiểu. Nhưng mùa mời gọi đầu tư vào tháng 4 tháng 5, Lý Tĩnh Bình vẫn không chính thức gặp mặt Trình Phi Dương.

Điều này nên giải thích thế nào?

Trong công ty tranh luận không dứt, tới giờ chưa ngã ngũ.

Thậm chí có người nói, đây là trí tuệ chính trị cao siêu của thị trưởng Lý, quân tử chi giao nhạt như nước mà, tôi tốt với anh không cần anh nhớ ơn, đúng là lãnh đạo tốt.

Nhưng Trình Nhiên lại có ý nghĩ khác.

Có lẽ Lý Tĩnh Bình chẳng có suy nghĩ phức tạp vậy đâu, ở mặt công tác, cần phối hợp thì phối hợp, đó là bổn phận. Còn về mặt tư giao, miễn được thì miễn, tránh gặp rồi lại có tình nghĩa.

Cho nên, gặp chẳng bằng không gặp.

Không gặp thì không có giao tình gì.

Thật đúng là .... Mình làm gì nên tội mà bị người ta đề phòng nghiêm ngặt như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận