Trùng Nhiên

Chương 254: Cánh cửa địa ngục mở ra rồi! (1)

Đài phát thanh không cách nào định vị máy thu âm, vì máy thu âm chỉ có tính năng bắt sóng chứ không thể gửi tin tức, muốn biết tỉ lệ người xem, trừ phái nhân lực đi điều tra, ngoài ra còn có cách khác, ví dụ như tiết mục Âm thanh thành thị của Vương Thế Phong, thông qua số cuộc gọi vào đường dây nóng để xác định tỉ lệ người xem.

Tất nhiên bọn họ không thể nhận hết toàn bộ cuộc gọi, nhưng mỗi số máy gọi tới thì đều có thống kê, sau đó dựa theo một mô hình có sẵn, tính toán ra tỉ lệ.

8 giờ 20 phút, khi Tần Khắc Quảng tới phòng trực tiếp của Vương Thế Phong, con số phía sau báo lên cho hắn, đã lập kỷ lục mới rồi.

Vương Thế Phong thông qua quan hệ trong nghề biết lúc này mấy đài truyền hình có quan hệ với Anh Trì đều mời nhà bình luận tới để cố ý thao túng dư luận. Ví như Trần Nhất Ba vừa mở miệng ra đã nói: “ Không phải tôi thiên vị bên nào, nhưng thực tình mà nói, một cô gái mới ra trường như Tần Tây Trăn, lịch duyệt hạn chế, làm sao có thể sáng tạo ra phong cách âm nhạc đó. Đơn thuần lấy ý cảnh mà luận, Triệu Nhạc trải qua gập ghềnh lên xuống trong nghề, trải qua ngọt bùi đắng cay, mới giống người viết ra bài hát sâu lắng như vậy. “

Lúc này Uông Trung Hoa không cần đối đầu chính diện với Tần Khắc Quảng nữa, dù gì dư uy của Tần Khắc Quảng vẫn còn. Tính chất cái nghề này là vậy, nghệ sĩ trẻ nắm giữ xu hướng, nhưng nghệ sĩ lâu năm mới nắm giữ tiếng nói, nhất là trong xã hội coi trọng tôn ti này, nếu Uông Trung Hoa đi đấu khẩu với Tần Khắc Quảng, không cần biết đúng sai, là hậu bối, anh sẽ bị chỉ trích.

Huy động nhà bình luận âm nhạc là tốt nhất, bất kể Tần Khắc Quảng nói gì, đều do nhà bình luận lâu năm như Trần Khắc Ba đối đáp là được. Chỉ cần lôi Tần Khắc Quảng vào vũng bùn không ngừng phải giải thích, quấy đục vũng nước lên là được rồi, anh nói gì người ta cũng bán tín bán nghi.

Cuối cùng chuyện lập lập lờ lờ không rõ ràng là tốt nhất, dần dần người ta không quan tâm chuyện này nữa, chỉ còn ấn tượng Tần Tây Trăn là kẻ đạo nhạc thôi.

Trong phòng trực tiếp, Tần Khắc Quảng mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn trang trọng, theo chỉ dẫn tỉ mỉ của Vương Thế Phong ngồi xuống, đối diện với cái micro. Vương Thế Phong nhìn Tần Khắc Quảng nhàn nhã điều chỉnh micro mới nhớ, Tần đại sư từ chục năm trước đã làm khách không biết bao nhiêu tiết mục nổi tiếng, đương nhiên là quen thuộc rồi, cần gì hắn nhiều lời.

Vương Thế Phong về chỗ của mình, thấy Tần Khắc Quảng gật đầu ra hiệu với mình liền điều chỉnh nét mặt, nhìn về phía ống kính, đợi đếm ngược vừa kết thúc liền mỉm cười nói: “ Tin rằng mỗi một khán giả của Âm thanh thành phố đều rất kích động vì Tần đại sư làm khách mời của tiết mục chúng ta, chào mừng Tần đại sư.”

Cả phòng vỗ tay rào rào, nhân viên công tác cũng tỏ ra phấn khích.

“ Khách khí rồi, chào mọi người, đã lâu lắm rồi mới lên truyền hình, có chút không quen, mọi người thông cảm. “ Tần Khắc Quảng gật đầu với cả nhân viên xung quanh, ông sống thanh cao chứ không phải đặt mình cao hơn người khác, hai điểm này hoàn toàn khác nhau:

Sau vài lời khách sáo qua lại, Vương Thế Phong đi vào chủ đề: “ Tần đại sư, trước đó có những tiếng nói, nói rằng ngài dựa vào quyền uy bao che con gái của mình. Khán giả của chúng tôi rất phẫn nộ với giọng điệu này, đều là những người hôm đó được nghe cô Tần biểu diễn, từ tin tức phản hồi nói, trình độ của cô ấy rất cao, có thể nói hổ phụ không có khuyển tử. Cho nên cá nhân tôi cho rằng, đây hoàn toàn là lời bịa đặt, có kẻ muốn lẫn lộn che đậy chân tướng, Tần đại sư có cái nhìn thế nào về chuyện này.”

Với vai trò của một dẫn chương trình, đáng nhẽ Vương Thế Phong nên đứng ở góc độ trung lập, nhưng hắn kệ, ai bảo hắn là fan của Tần Khắc Quảng chứ. Câu hỏi này của hắn đã có nhiều gợi ý rồi, chỉ cần Tần Khắc Quảng lấy ra lý lịch và giải thưởng của Tần Tây Trăn, sau đó thêm vài câu chuyện nhỏ gây xúc động như Tần Tây Trăn khi đi học khắc khổ đổ mồ hôi ra sao, ý chí và lý tưởng thế nào, chỉ cần câu trả lời tiêu chuẩn, những lời chất vấn kia sẽ mất uy lực rất nhiều.

Nhưng Tần Khắc Quảng lại không định làm theo cách dẫn dắt vấn đề của Vương Thế Phong, nhìn sân khấu chính qua cửa sổ phòng thu âm, Tần Tây Trăn đã lên sân khấu: “ Hôm nay tôi tới đây muốn chia sẽ đam mê âm nhạc của mình với mọi người, còn về phần chân tướng là gì, hãy để màn biểu diễn của con gái tôi tự trả lời.”

Một câu nói hết sức hời hợt, nhưng tựa hồ mang theo sức mạnh vô cùng cường đại, đem toàn bộ huyên náo, nghi ngờ áp xuống.

Thật thâm thúy, những kẻ đang căng tai ra đợi câu trả lời của Tần Khắc Quảng để tìm ra sơ hở trong đó kéo ông xuống bùn chưng hửng, thế này còn ai tiếp tục công kích được chứ.

“ Cô Tần lên sân khấu rồi, lên sân khấu rồi. “ Diêu Bối Bối nhìn lên sân khấu, vỗ tay nhiệt liệt, cô nàng trải qua sự kiện lần trước nhưng không vì thế mà ác cảm với nghệ sĩ:

Trương Hâm ngó ngang có dọc: “ Sao không thấy Trình Nhiên nhỉ?”

Đến khi nhìn thấy Trình Nhiên và Tần Tây Trăn cùng đứng trên sân khấu, đám học sinh Nhất Trung sững sờ.

Dương Hạ mặc một cái áo mưa màu vàng không biết từ đâu chạy tới nhắc nhở: “ Còn đứng đó làm gì, sau khi biểu diễn bắt đầu 20 phứt, chúng ta sẽ đi phát danh sách bài hát đấy, không có thời gian đâu, canh thời gian đi, mọi người tới các vị trí đã định trước. Du Hiểu, nhiệm vụ của cậu rất quan trọng, đừng mải ngắm nữ sinh mà quên việc.”

“ Dương Hạ, ai ngắm nữ sinh hả?” Du Hiểu thu ánh mắt từ cô gái mặc áo mỏng bị mưa làm ướt nhẹp lộ ra đồ lót sặc sỡ bên trong, lại còn cãi:

“ Được rồi, cậu chỉ ngắm nam sinh. “ Dương Hạ không thèm chấp, quay đầu nhìn lên sân khấu, ánh sáng đèn pha chiếu xuống người Trình Nhiên và Tần Tây Trăn, ngực phập phồng thở phì một tiếng, giơ nắm đấm lên dứ dứ, lần này bỏ qua cho cậu:

Tạ Phi Bạch đảo mắt qua Dương Hạ lại nhìn Tần Tây Trăn, hắn sớm hiểu chuyện nam nữ, ánh mắt Dương Hạ có hàm ý gì, hắn quá rõ.

Cái thằng trông vậy mà đào hoa không ngờ.

Tần Tây Trăn hôm nay không ăn mặc cầu kỳ như buổi biểu diễn đầu tiên, đơn giản như cách ăn mặc thường ngày. Áo thun dệt kim vàng chanh, khoác ngoài chiếc jacket đen, quần jean xanh ngọc binh ôm lấy đôi chân dài, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi tóc theo gió tối lung lay, trẻ trung thanh lịch, cô nhìn dưới sân khấu người đông nghìn nghịt, nước mưa đổ xuống thành chuỗi, nhưng không ai bỏ đi cả.

Có người bắc tay làm loa gào lớn: “ Tần Tây Trăn cố lên.”

Tần Tây Trăn nghe giọng này quen quen, nhưng bị ánh sáng làm hoa mắt, nên không nhìn thấy Triệu Hải Hoa phát động toàn bộ nhân viên của chuỗi nhà hàng của mình, hơn trăm người đứng ở một góc sân khấu ủng hộ cô. Còn con trai bà là Vương Văn Hoa lúc này nguyên bộ Âu phục đen, giày da lấm bùn, vẫn đứng thẳng tắp nhìn cô không chớp.

Trong số khán giả có cả người vì thanh danh của Tần Khắc Quảng mà tới, đa phần có tuổi rồi, mặc áo mưa kín mít, không hò reo như người trẻ tuổi, nhưng họ chắc chắn là người ủng hộ kiên định nhất.

Ồn ào nhất chắc chắn là đám học sinh Nhất Trung rồi, trong đó đặc biệt là đám nam sinh, còn chưa bắt đầu đã hò reo kích động.

Lúc này Lưu Bùi đã bố trí xong dàn trống, Sa Nam La Mộc và Ninh Viện đứng bên nhau điều chỉnh dây đàn, bên chân Tần Tây Trăn lại có thêm một cái rương.

Tần Tây Trăn khóm người mở rương, lấy ra một chiếc violon đặt lên vai.

Tiếng nhạc vang lên, hội trường vốn huyên náo liền bị âm thanh uyển chuyển mang chút bi thương đó thu hút, bãi cỏ dần lắng xuống.

Một đoạn dạo đầu vừa dứt, Lưu Bùi giơ dùi trống lên đầu gõ vào nhau, tiếp nối với tiếng đàn violon, người hắn giật như lên cơn động kinh, nhưng tiếng trống phối hợp thì vô cùng hoàn mỹ, không có chút kẽ hở nào.

Tiếp đến là ba tay ghita, trong đó có Trình Nhiên đặt tay lên dây đàn.

Đương nhiên đem so với dân chuyên nghiệp như Sa Nam La Mộc, Ninh Viện thì Trình Nhiên chỉ có tác dụng hòa khúc, vai trò không quan trọng.

Mặt như hồ nước đọng, lòng như có sấm rền.

Tim Trình Nhiên đập lung tung beng loạn xà ngầu, đứng trên sân khấu chưa từng trải qua, phía dưới là hàng vạn người, tâm tình không sao ổn định được.

Máu như sôi lên, từng cơn rùng mình theo xương sống chạy lên đầu.

Khi Sa Nam La Mộc đột nhiên đánh mạnh vài nốt nhạc, Tần Tây Trăn cho violon trở lại rương, cô cầm lấy micro, tiếng hát truyền ra.

Trên bãi cỏ, dù mơ rơi, mọi người bị khúc nhạc mở đầu khơi lên chú ý, giương tai nghe tiếng hát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận