Trùng Nhiên

Chương 446: Quyết tâm của Tần Thiên. (2)

Trình Nhiên một lần tò mò hỏi vui Trần Văn Quảng, nếu hắn và Cố Tiểu Quân tỷ võ thì ai thắng?

Không ngờ Trần Văn Quảng lại suy nghĩ nghiêm túc. Quả nhiên người làm trinh sát, không giống đám lính già hơi tí là mở mồm ra ba hoa bốc phét, đa số thời điểm cẩn trọng lời ăn tiếng nói, gặp việc thì bình tĩnh phân tích. Cha y từng tiết lộ, Trần Văn Quảng có thiên phú mà bản thân không biết, là dẫn dắt người khác, sau này Phục Long mở rộng ở nước ngoài sẽ đưa Trần Văn Quảng ra nước ngoài đào tạo bảo an, điều này có nghĩa là không lâu nữa Trình Nhiên và chú Trần này sẽ ngăn sông cách biển rồi.

Cuối cùng Trần Văn Quảng mới nói :” Cháu nghĩ đây là tiểu thuyết võ hiệp chắc? Tỷ võ là thứ không tồn tại trong thực tế chiến đấu, và không nói lên nhiều điều. Được rồi, thỏa mãn tò mò của cháu, nếu đơn thuần đấu trên sàn đấu, Cố Tiểu Quân đang tuổi cường thịnh, phần thắng chắc là bốn sáu, hắn sáu chú bốn. Nếu nếu phân phối trang bị đánh du kích ở nơi hoang dã vài ngày thì chú bảy hắn ba. Còn nếu đánh sinh tồn, dùng mọi thủ đoạn diệt đối thủ, chú giết hắn là cái chắc.”

Trình Nhiên lè lưỡi, về sau không hỏi mấy câu ngốc nghếch đó nữa.

Câu lạc bộ cầu lông tổ chức thì đấu đều là vào lúc tan học, nghe nói là sau khi đấu xong vài ván, mọi người cùng đi ăn cơm, người tham dự thi đấu quan hệ tăng vọt, bất kể cùng lớp hay không đều chơi tới hứng khởi.

Tan học một cái là Trần Văn Quảng đã đợi ở bên ngoài rồi, thường thì hắn đã ăn cơm, sau đó đưa Trình Nhiên về thẳng nhà luôn, mà Trình Nhiên thì nói ra thấy thực ra chẳng cần phải đưa đón nữa rồi, nhưng vô ích, dưới áp lực cho cha mẹ đành phải cúi đấu. Để người ta ở ngoài ngồi đợi cũng không tốt, cho nên Trình Nhiên gần đây về nhà ngay, không còn la cà ngồi uống cà phê ăn bánh ở Thiên hành đạo quán nữa, tối đa là ở lại xem một hai trận thi đấu cầu lông.

Gần đây do sắp thi cuối cùng biểu tượng CQ "Khương Lò Xo" luôn màu xám, Trình Nhiên ở nhà đa phần cùng cô dùng tín nhắn di động qua lại, tường hỏi cô đã về chưa, về sau cứ tới 8 giờ là cô chủ động gửi tin nhắn "Mình về tới nhà rồi", " Tới nhà rồi, học trước đây.", đơn giản ngắn gọn, chiếu cố sự quan tâm của Trình Nhiên.

Chương trình học năm hai rất nặng, đặc biệt là ở Thập Trung, nhìn tựa thoải mái, nhưng chỉ là giáo viên không quản thôi, chứ nếu nghiêm ngặt dựa theo tiến độ của giáo viên thì lịch mỗi ngày chật kín. Đặc biệt là giờ mỗi ngày tan học Khương Hồng Thược còn đi chơi cầu lông, ăn cơm, đến chừng 8 giờ mới về, chỉ còn tối đa 3 tiếng trước khi ngủ để xem sách ôn tập. Nhiều lắm gửi tin "Mình tắm đây, lát nữa lên giường xem sách, đi ngủ sẽ nói chuyện với cậu."

Cô gái vô tư không biết kiểu tin nhắn đó sẽ làm một đứa con trai sinh liên tưởng vô hạn thế nào.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Khương Hồng Thược gửi tin "Đi ngủ đây, ngủ ngon" ,"Mệt rồi, ngủ ngon", cũng có lúc cô quá buồn ngủ không kịp chúc ngủ ngon, nhưng sáng hôm sau sẽ nhắn tin giải thích.

Thực sự quá nha đầu đó cẩn thận rồi, luôn cẩn thận chiếu cố mọi phương diện không làm ai mất lòng, Trình Nhiên không rõ nên gọi là ưu điểm không, nhưng như thế chắc chắn làm bản thân rất mệt.

Tính này phải sửa, nếu không giờ là học sinh, cuộc sống đơn giản còn đỡ, nếu sau này ra đời vẫn thế, cô bé này sẽ tự làm hại bản thân. Vì thế Trình Nhiên muốn cải tạo Khương Hồng Thược, dạy “hư” cô một chút, sống thoải mái hơn chút, nhưng chưa thành công.

Thời gian này hai người dùng tin nhắn duy trì hỏi thăm cơ bản nhất, ở trường học thì mỗi người có quỹ tích của mình.

Chỉ là có một vài chuyện khiến kẻ hiếu sự lan truyền ầm ĩ, ví như trên tờ báo chết tiệt kia, Khương Hồng Thược và Chu Húc vẫn là cặp đôi đẹp nhất, khẳng định hai người vì thi đấu cầu lông càng trở nên khăng khít.

Thi đấu cầu lông đã tiến vào giai đoạn đôi nam nữ phối hợp, mà người thi đấu bên cạnh Khương Hồng Thược chính là Chu Húc.

Thế là tan học càng có nhiều kẻ hiếu sự tụ tập xem thi đấu và hò reo.

Là đôi nam nữ luôn tranh giành vị trí số một của khối, lại còn là tuấn nam mỹ nữ, hai người khơi ra vô số đề tài. Nếu hai người họ nắm tay nhau đi dưới hàng cây ngân hạnh vàng rực vào mùa thu, khả năng khiến người ta bàn tán say sưa hơn cả mười mấy năm đi học. Nhiều người vào đúng lúc, gặp đúng người, cũng có một mối tình đẹp, nhưng tàn khốc là đối phương lại không xuất hiện một giây phút nào trong tương lai của anh, cho nên đôi khi nhìn thấy một đôi từ thời học sinh có thể đi tới cuối con đường, có kết cục tốt đẹp cũng là chuyện an ủi với đại đa số mọi người.

Trình Nhiên hôm đó cũng đeo cặp sách đứng trong đám đông reo hò, nhìn nam sinh cao ráo và nữ sinh xinh đẹp vỗ tay với nhau ăn mừng sau một pha cầu đẹp, nghe bên cạnh reo hò rát tai, chỉ muốn ném một quả lựu đạn, bùm một cái, ai về nhà nấy, thế là yên chuyện.

Đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái, Trình Nhiên quay lại nhìn thấy Tần Thiên, tay cô đang cầm một túi M&M, vừa xem cầu lông vừa ăn, còn đưa túi về phía trước: “ Cậu ăn không?”

Trình Nhiên thấy cái túi xé một lỗ nhỏ, đoán chừng tay mình không có cách nào thò vào lấy, không muốn phiền toái nên lắc đầu. Không ngờ Tần Thiên lại hiểu y, đổ viên chocolate màu sắc ra lòng bàn tay trắng nõn, nhón một viên đút vào miệng Trình Nhiên.

Còn Trình Nhiên có phần bất ngờ, nên hết sức tự nhiên ngậm lấy, cái cảm giác ngòn ngọt vừa xuất hiện ở đầu lưỡi thì cũng ý thức được, làm vậy không ổn, nhưng bây giờ có nhả ra thì cũng là quá muộn rồi.

Quả nhiên người bên cạnh nhìn thấy cảnh này "oa" một tiếng, rất hiểu lòng người mà nhường đường.

Lúc này ở trên sân đang là lúc tạm dừng để nhặt cầu, Trình Nhiên một tích tắc đầu óc chậm chạp chỉ thấy miệng ngòn ngọt ăn rất ngon, sau đó mắt liếc về phía sân cầu lông, thấy Chu Húc và Khương Hồng Thược đồng loạt nhìn về phía mình.

Viên Tuệ ở bên cạnh mắt mở tròn hết cỡ, Tần Thiên sao thế? Điên rồi à?

……… ……

Bên ngoài thì nhốn nháo, cảnh tượng đó bén rễ vào tim rất nhiều người, nhưng Tần Thiên đút viên chocolate vào miệng Trình Nhiên lại thấy chẳng có chỗ nào không ổn, tựa như chuyện bình thường giữa hai người bạn.

Với một số người vì Quách Dật rút khỏi vũ đài lịch sử mà khấp khỏi vui mừng thì chua xót vô cùng, ức chế không được cảm xúc trong lòng, lúc này nào có phải là hò reo cổ vũ, mà là phát tiết phẫn hận.

Rồi thi đấu tiếp tục, Trình Nhiên và Tần Thiên rời đi, Chu Húc và Khương Hồng Thược thành công giành giải nhất đôi nam nữ phối hợp. Người tham gia thi đấu cùng nhau bước trên đường phủ ánh tịch dương, nói cười đi ra, mang theo khoan khoái sau khi vận động mạnh.

Đáng lẽ mọi người cùng nhau đi ăn, Khương Hồng Thược nói hôm nay có việc bận phải về nhà sớm không tham gia được, nếu không có cô thì không vui nữa rồi, bởi thế mọi người quyết định hôm khác sẽ bù lại.

Đoàn người tạm biệt ở cổng trường, đi về những phương hướng khác nhau, Chu Húc phát hiện ra mình và Khương Hồng Thược cùng đường.

Hai người đều cùng tới trạm xe buýt đầu đường bắt xe, lưng đo cặp sách và vợt cầu lông, đi theo hè phố rợp bóng lá.

Chu Húc luôn cho rằng bọn họ là một đôi thích hợp, tin rằng cô gái bên cạnh ít nhiều cũng có ý nghĩ như vậy.

Quan hệ bọn họ thân thiết sẵn rồi, chỉ thiếu một thời cơ đột phá mà thôi.

Mà hôm nay Tần Thiên và Trình Nhiên đã cho hắn một thời cơ vô cùng hiếm có mà hắn mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận