Trùng Nhiên

Chương 630: Hiểu ra rồi .

Tạ Phi Bạch trầm ngâm, xem ra có vẻ động lòng, hắn thèm cái Mercedes của chị hắn Vương Ngọc Lan lâu rồi, nhưng trong nhà không mua cho hắn, nếu mà có thể kiếm một khoản lớn như thế, hắn mua ngay. Tuy chắc chắn là hắn sẽ chẳng làm cùng với tên họ Hộ này, không ảnh hưởng cho việc hắn tưởng tượng.

Trình Nhiên thì khỏi cần nghĩ rồi, y không tham gia chuyện phạm pháp này, nhìn sang Tạ Phi Bạch: “ Mày thấy sao?”

Tạ Phi Bạch đấu tranh nội tâm: “ Tao chưa nghĩ kỹ.”

Anh Hồ thong thả nhả khói, hắn chẳng lo, ai từ chối được tiền, mồi ném ra rồi, đợi hai con chó này giằng xé tranh nhau.

Trình Nhiên hơi cau mày, nhìn thái độ của đám người xung quanh, nếu y chỉ ậm ờ rời đi, đám người này có khi cho rằng mình không tiện tỏ thái độ, nhưng thực chất ngầm cùng anh Hồ câu kết phát tài.

Mà thái độ không rõ ràng, hôm nay mình tới đây rồi, chúng cố ý đồn thổi một chút, có khi giả thành thật, mình chẳng thể chạy ra giải thích.

Thở dài một tiếng, Trình Nhiên nhìn quanh: “ Trong đây có người tham gia không?”

Một thanh niên chừng còn đi học, mặt non choẹt làm ra vẻ người lớn: “ Anh Hồ bảo kiếm được tiền, cho nên tôi góp vài vạn nhập cổ phần.”

“ Tôi có tham gia.”

“ Tôi cũng thế, lời anh Hồ nói còn phải nghi ngờ sao?”

Liên tục có người phụ họa.

Trình Nhiên gật gù: “ Vậy ai tham gia rồi thì rút tiền lại đi, ai chưa thì đừng.”

“ Hả? “ Cả đám suýt nghẹn nước bọt:

Trình Nhiên quay sang anh Hồ đang phì phèo thuốc lá: “ Tôi khuyên anh một câu, không muốn ngồi tù thì dừng tay đi ... Còn những người khác, nếu muốn hủy hết tương lai thì cứ theo, nhưng sau này gặp họa đừng quên, trước khi nhảy vào hố lửa đã có người khuyên can rồi đấy.”

Toàn bộ hoạt động của Từ Lan kết thúc vào khoảng 7 giờ 30, cho người đi tìm Trình Nhiên, sau đó hai mẹ con trở về.

Chuyện sau đó thế nào Trình Nhiên không quan tâm nữa, có lẽ vẫn có người bất chấp khuyên can của y mà nhảy vào, tiền mà, dễ khiến người ta mờ mắt lắm.

Điều cần làm y làm rồi.

Từ khi trùng sinh tới giờ, Trình Nhiên luôn nhắc nhở bản thân, phải dùng đôi mắt thấu cảm nhìn thế giới này, phải biết đối thoại với tân thế giới, phải hòa thuận với người khác, lấy đức phục người .... Tóm lại là, bất kể thế nào đừng làm việc quá quyết liệt.

Giống như với "anh Hồ" gặp hôm nay, người ta có quan hệ bối cảnh, nói vài câu đẹp thể diện là được, không cần đắc tội thì đừng đắc tội, giữ mình là định luật đầu tiên.

Nhưng mà thực tế nghĩ lại thì hình như mình chẳng làm được như thế.

Ở Thập Trung vừa mắng cho chuyên gia giáo dục Tôn Tiêu muối mặt mà đi, không lâu sau đối đầu với bang Lôi Vĩ, khai chiến với La gia, bất cẩn một chút thôi mà đã đi xa như vậy trên con đường tự tìm cái chết.

Rõ ràng mà mình đáng nhẽ nên bình thản, thong thả mà sống, lặng lẽ phát tài ... Kết quả cuộc đời luôn đi chệch với kịch bản.

Cứ thế này sợ là mình đi thẳng một đường Trình Búa Lớn không quay về được nữa, lòng không khỏi ủy khuất, rõ ràng muốn yên tĩnh chui vào góc thôi mà.

Lúc sắp ra toài ngoài cổng thì có vài người chạy tới.

“ Anh Trình, tôi trả lời dứt khoát rồi, không tham gia nữa.”

“ Tôi còn chưa tham gia, nhưng nghĩ lại, thứ đó đúng là nguy hiểm, không tham dự thì hơn.”

“ Khi đó tôi cũng thấy có vấn đề rồi, tại xung quanh không ai phản đối, đâm ra cũng do dự.”

Trình Nhiên không ngờ lời nói của mình có phân lượng như vậy, khá bất ngờ hỏi: “ Anh Hồ thế nào?”

“ Chuyện thế này, vừa rồi đám Lương Văn Đào vừa tỏ thái độ muốn rút ra, thế là hai bên tranh cãi, kết quả là chuyện truyền đi, ông nội của Lương Văn Đào hôm nay cũng có mặt, ông ấy là cán bộ về hữu, quân đoàn 13, nghe nói cháu nội mình thiếu chút nữa bị lừa vào tham gia vụ này, thế là chửi mắng một phen, gọi điện thoại cho cha anh Hồ, anh Hồ bị gọi về rồi. “ Anh chàng tới biểu lộ hối cải hào hứng kể: “ Giờ bên hội quán mấy người bị cha mẹ mắng chửi.”

Vãi ...

Cái đám này chắc là vì nghe thấy xung quanh chửi mắng dữ quá mới quay đầu là bờ đây mà, thế mà tới đây nói như thật.

Tóm lại là mình lại làm chuyện ầm ĩ lên rồi phải không? Trình Nhiên có cảm giác ở trên kia có ai đó trêu đùa mình.

Tạ Phi Bạch nghiêm mặt nói: “ Được rồi, rút là tốt, chuyện Hồ Lợi làm sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, đều là người có đầu óc, làm việc suy nghĩ chút, chuyện kiếm ra tiền có nhiều lắm, đừng nghĩ là trong nhà có quan hệ thì dính dáng tới vài thứ phạm pháp cũng xử lý được, thậm chí coi đó là vẻ vang. Kỳ thực đây là chuyện ấu trĩ, đều là người lớn rồi, phải biết trong nhà mới là chỗ dựa, đừng tự kiếm rắc rối về cho gia đình.”

Trình Nhiên ở bên tròn mắt nhìn Tạ Phi Bạch thể hiện sức hút nhân cách chói lòa, đây cũng là lần đầu tiên y nghe từ miệng Tạ Phi Bạch phát ra tiếng người, nhưng mà phải thừa nhận, thằng này làm ra vẻ mặt nghiêm túc có vài phần sức thuyết phục.

Chẳng lẽ nửa cuộc đời trước đó hắn chọn nhầm thiên phú, bậc thầy nhân sinh, người chị tri âm mới là kỹ năng nghề nghiệp của hắn.

“ Vâng, sau này chúng tôi biết phải làm thế nào rồi.”

“ Cám ơn anh Tạ.”

Thu hoạch được một loạt lời cám ơn thành khẩn cùng kính phục, đám người kia đi hết cả chỉ còn lại Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch ở cổng sơn trang chờ mẹ lái xe đó, Tạ Phi Bạch hình như trong trạng thái hoảng hốt nào đó.

Rừng núi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cười nói không rõ lắm từ phía hội quán cùng gió thổi xào xạc qua tán cây.

Tạ Phi Bạch vẫn đứng đần mặt ra đó, tựa hồ những lời vừa rồi là tích tắc thăng hoa cuộc đời, khiến hắn bị chính bản thân làm cảm động, thì ra mình cũng có lúc dùng tác phẩm văn học để nói chuyện, lúc đó hắn không biết đó là mình hay là linh hồn cao thượng nào đó.

“ Tao hiểu rồi.”

Trình Nhiên bị Tạ Phi Bạch bất ngờ lên tiếng làm giật mình, đồng thời hơi sờ sợ bước sang bên cách hắn một đoạn mới hỏi: “ Mày hiểu cái gì?”

“ Giờ tao hiểu ra vì sao hai nước trước khi đánh nhau lại luôn kiếm lấy đại nghĩa rồi xuất binh, thỉ ra cảm giác khi mình là người đúng lại sướng như thế. Cho nên sau này trước khi đánh ai, tao sẽ tìm sơ hở của hắn, chỉ trích hắn, sau đó mới đánh hắn, để hắn ăn đòn mà không cắn lại được tao. “ Tạ Phi Bạch tự tin tuyên bố cảm ngộ của mình:

“ Mày đúng là nhân tài đấy. “ Trình Nhiên thật lòng khen, cũng thở phào, may quá vẫn là nó thôi, không phải có vị đại năng nào đó đoạt xá trở về nhập xác:

Trên đường cùng mẹ trở về, Từ Lan còn kể chuyện ầm ĩ hôm nay ở hội quán, nói có một đám người trẻ tuổi định tổ chức sòng bạc ngầm, kết quả do ý kiến không thống nhất xảy ra tranh cãi, bị người lớn biết được. Lại cảm khái trẻ con bây giờ không chịu học tập, không chịu làm việc đàng hoàng, ỷ vào trong nhà có chút quan hệ làm mấy chuyện bằng môn tà đạo. Từ Lan cũng không cần dặn dò con mình đừng tham gia vào, vì cô tin chắc con mình không bao giờ làm loại chuyện đó, căn bản nghi ngờ cũng không cần.

Vì nó không muốn bị cha nó đánh gãy chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận