Trùng Nhiên

Chương 157: Thi gan. (2)

“ Được rồi, được rồi, các em mệt rồi, nghỉ uống chút nước nào. “ Tần Tây Trăn cứ như chẳng nhận ra được vấn đề của cái ban nhạc này, chỉ nói một câu đơn giản, chỉ tay:” Trình Nhiên, em đi sang phòng bên lấy mấy cốc nước tới đây.”

Trình Nhiên không đáp, nhìn cô chằm chằm, định chơi trò này với mình thật đấy à.

“ Sao thế? “ Tần Tây Trăn nheo mắt lại: “ Ồ, tôi quên mất, em là người thành tích đứng đầu toàn khối mà, làm loại việc này hạ thấp thân phận quá phải không?”

Trình Nhiên hít sâu một hơi: “ Em không nói thế.”

Ban nhạc giờ đã hiểu rõ tình hình rồi, nhìn Trình Nhiên với ánh mắt thương hại.

- Vậy thì đi lấy cho mỗi người một cốc nước đi, về phần tôi, nước chắc là nguội rồi, em đi thay nước nóng cho tôi nhé.

Trình Nhiên không nói thêm một lời, đi sang văn phòng bên cạnh, chẳng mấy chốc mang về một phích nước nóng và năm cái cốc nhựa, lần lượt rót nước vào cốc. Rồi lại mở cái cốc giữ nhiệt màu phấn hồng của Tần Tây Trăn ra, đổ nước nguội đi, cho thêm nước nóng vào.

Y làm những việc này đều rất cẩn thận, chăm chú.

Làm xong, Trình Nhiên đứng sang một bên.

Thành viên ban nhạc đều tới cám ơn lấy nước, tập luyện âm nhạc cũng rất tiêu hao thể lực chứ không phải nhẹ nhàng.

Năm phút sau, Tần Tây Trăn nói: “ Các em nghỉ đủ rồi chứ, chúng ta tiếp tục thôi, nào các em xem nhạc phổ.”

Trình Nhiên lúc này mới lên tiếng: “ Không có việc gì của em nữa, vậy em xin đi trước ... “

“ Trình Nhiên khoan đã. “ Tần Tây Trăn cố tình đợi Trình Nhiên ra tới cửa mới gọi:

Âm thanh của cô gái đó rất giàu sức truyền cảm, Trình Nhiên cảm tưởng nghe cô nói, ‘em ngây thơ quá rồi’, người cứng đờ, khóe môi giật giật.

Tần Tây Trăn cười rất tươi như không hề có chuyện gì, khẽ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “ Em ngồi đây đi.”

Trình Nhiên đi tới.

Tần Tây Trăn khẽ gật đầu với ban nhạc: “ Các em tiếp tục.”

Sau đó ...

Lại là thứ âm thanh xúc phạm âm nhạc kia.

Nghe âm nhạc mỹ diệu là một sự hưởng thụ, chứ nghe cái âm thanh hỗn loạn đó là sự dày vò.

Trình Nhiên hơi quay đầu sang, thấy vẻ mặt Tần Tây Trăn cũng đang cố gắng chịu đựng, đây đúng là diệt địch một vạn tổn thất tám nghìn mà.

Muốn đọ sự kiên nhẫn với mình sao?

Khó khăn lắm mới đợi được ban nhạc biểu diễn xong, có hai tiếng thở phào rất khẽ cùng phát ra, có vẻ bản nhạc này họ tập nhiều rồi, nên dần có tiến bộ

“ Em thấy thế nào? “ Tần Tây Trăn hỏi với chút kiêu ngạo, bộ dạng tưởng tôi không có cách đối phó với em à? Cô tin một người như Trình Nhiên, cảm thụ âm nhạc không kém.

Trình Nhiên cười sáng lạn hết mức, vẫn câu đó: “ Em không hiểu âm nhạc, em không biết gì cả.”

“ À, vậy thì em nên nghe các bạn biểu diễn nhiều hơn. “ Tần Tây Trăn giọng cao lên đôi phần: | Được rồi mọi người, vừa rồi làm tốt lắm, các em quen dần rồi đó, giờ chúng ta chuyển sang bài Mùa thu quê hương, đây là một ca khúc mới tương đối khó, nhạc phổ ở trang ba, các em thử xem ...”

Trình Nhiên líu lưỡi nhìn Tần Tây Trăn.

Bài mới, còn khó, cô, cô điên rồi sao? Thế này là tự sát đấy.

Tần Tây Trăn khoanh tay trước ngực, hít một hơi thật sâu như lấy dũng khí đối diện với trận đánh.

Ầm nhạc vang lên.

Trình Nhiên phải thừa nhận, cô gái ngồi sóng vai với y, nếu như thời đại học, chắc chắn phù hợp với hình tượng hoàn mỹ nhất mà nam sinh theo đuổi.

Cô chỉ mặc chiếc áo len màu lam đơn giản, phía dưới là quần thoải mái hơi cộc lộ ra cổ chân như sương tuyết và đôi giày đế bằng, càng ở gần cô càng có thể cảm thụ được mùi thơm dìu dịu lâng lâng, khuôn mặt tinh tế chẳng cần son phấn, vẫn đẹp như bức tượng vệ nữ đặt ở góc phòng học.

Chuyện này Trình Nhiên chưa từng trải qua, đó là cảm giác huyền diệu.

Giống như trong Interstellar, người cha bị giam trong thể siêu lập phương, thông qua lực hấp dẫn xuyên thấu thời không, phát ra cảnh báo với con gái mình.

Trình Nhiên cũng chạm vào sợi dây định mệnh, làm thời gian nghịch chuyển, thế giới của y xào bài lại, người mà y gặp, cuộc đời y trải qua đã phát sinh ra bước ngoặt ... Tạ Hậu Minh, Tạ Phi Bạch, Khương Hồng Thược, Trình Bân ... Bọn họ như những quân cờ trên bàn bị xáo trộn, sắp xếp lại, mỗi người sẽ đi tới quỹ tích khác vốn có. Thậm chí trong đó có cả Tần Tây Trăn ngồi bên cạnh.

Nếu nói siêu năng lực, vậy Trình Nhiên giống như có năng lực siêu nhiên, y so với thế giới này có thêm một không gian khác, có thể can thiệp vào thế giới ba chiều này. Vận mệnh người trong thế giới này tựa có sợi dây vô hình gắn vào, y vươn tay ra chạm khẽ một cái là có thể thay đổi phương hướng của nó.

Nhưng Trình Nhiên hiểu, kể cả y thực sự có năng lực như vậy, chưa chắc đã được toại nguyện, bởi vì mọi biến đối sẽ mang tới hậu quả không thể dự đoán.

Nếu thay đổi mang tới thứ tốt đẹp thì tất nhiên không cần nói rồi, nhưng nếu diễn ra điều tồi tệ, vậy thì đó có phải lỗi của mình không? Mình tới lúc đó có phải day dứt vì tội lỗi của bản thân không?

Tựa như lúc này đây, nếu như y không thay đổi vận mệnh vào Nhất Trung, đã không phải ngồi nghe thứ tiếng ồn khủng khiếp này.

Tần Tây Trăn ở bên lên tiếng: “ Trình Nhiên, em nhìn cuộc đời này thế nào?”

Trình Nhiên ‘à’ khẽ, cô gái này đang nỗ lực thích ứng với vai trò giáo viên phải không? Nghĩ một chút đáp: “ Ừm ... Cuộc đời giống như ăn một hộp chocolate lai lịch không rõ, được bọc trong những gói giấy màu sắc rực rỡ khác nhau.”

“ Thú vị đấy, nói tiếp xem.”

“ Chúng ta sẽ không biết tiếp theo ăn phải vị gì, giống như bây giờ, em ăn phải một con gián ... “

Hình dung kiểu gì thế hả? Mặt Tần Tây Trăn hiện sắc giận, đánh vai Trình Nhiên một cái.

Ái, Trình Nhiên xoa vai, cô giáo Tần, cô thật bạo lực.

“ Em mà ngoan ngoãn một chút sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”

“ Nếu cô không hẹp hòi như vậy, chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”

Tần Tây Trăn đột nhiên ôn nhu hỏi: “ Chân nào của tôi đẹp hơn?”

Cái giọng êm ái như tiếng mèo ấy e rằng bất kỳ nam tử nào cũng không kháng cự được mà tâm hồn xao động, huống hồ câu nói đó còn đem Trình Nhiên quay lại một tích tắc mê hồn trong ngõ nhỏ kia. Y gần như phải dùng toàn bộ định lực của người trọng sinh mới kéo được tâm trí của mình ra khỏi cặp chân miên man gần trong khoảnh khắc: “ Đều đẹp cả ...”

“ Đẹp cái đầu em ...” Thằng nhóc này quả nhiên không coi mình là giáo viên, Tần Tây Trăn thoáng cái mắt sắc như dao, thuận thế vung chân đá một phát vào bắp chân Trình Nhiên, thấy y nhíu mày gập cả người có vẻ đau đớn lắm, quát khẽ: “ Này, em đừng có mà giả bộ ...”

Trình Nhiên mặt mày nhăn nhó: “ Trước đó ở tiết thể dục em đá bóng, chân bị thương, thầy thể dục nói, khả năng bị rạn xương, không nên vận động mạnh, đúng lúc đó thầy Đàm tới bảo cô gọi ... thế là, úi da.”

Tần Tây Trăn học khiêu vũ từ nhỏ, đừng thấy chân cô nhỏ nhăn thanh thoát mà nhầm, đôi chân đó có công phu đấy, cô từng ngày luyện múa tới mười tiếng, đá rất đau:

Huống hồ lại là người có thương tích.

Tần Tây Trăn chăm chú nhìn Trình Nhiên, mặt trái xoan, mi như trăng non, mắt như thu thủy, cùng một đôi mắt long lanh như biết nói, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng khó có thể miêu tả bằng lời, còn có cả sự quan tâm và áy náy, thật khiến lòng người phải rung động, vẻ đẹp trong giây phút đó thực sự có thể so với búp bê sứ phương đông.

Két, cái bàn bị kéo ra, Trình Nhiên chột dạ lùi lại: “ Cô, cô định làm gì? “

Sau đó ghế đẩy về phía sau, Tần Tây Trăn đứng dậy.

Bị phát hiện rồi sao? Trời đất, không cần tới mức đó chứ, cô gái này rốt cuộc bạo lực tới mức nào vậy.

Vóc dáng yểu điệu của Tần Tây Trăn vừa thẳng ra trước không khí, lại cúi xuống, quỳ một gối, tay nắm lấy chân Trình Nhiên: “ Đưa chân đây cho tôi xem nào, em lề mề thế hả ... Nếu có vấn đề là phải đi bệnh viện thật đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận