Trùng Nhiên

Chương 221: Anh kết nghĩa của Dương Hạ. (2)

La Chí Tiên khi còn nhỏ sống ở Sơn Hải, nhà hắn cũng từ đây phất lên. Vào thập niên 80, cha mẹ hắn bao một ngọn núi, trồng ít thuốc, nhờ liên tiếp mấy năm mưa thuận gió hòa, làm ăn thuận lợi, nhà hắn tích lũy được tiền bạc. Thấy bán thuốc cho người ta thì ít lãi quá, nên tự mở hiệu thuốc, dần dần mở hết hiệu thuốc này tới hiệu thuốc khác khắp Sơn Hải.

Có tiền rồi nhà hắn liền chạy chọt quan hệ, đầu tư vào trạm thủy điện nhỏ, lại kiếm thêm rất nhiều tiền. Đại khái khi đó Dương Hạ mới mười tuổi, khu tập thể chưa xây mới, còn nhà La Chí Tiên đã ở nhà lầu hai tầng rồi, phải nói là ăn đứt phần đông làm việc trong cơ quan đơn vị nhà nước. Nhà La Chi Tiên càng làm càng lớn, thành phố Sơn Hải quá nhỏ, nên lên Thành Đô phát triển, hàng năm tới Tết vẫn quay về, vì gia tộc họ hàng ở Sơn Hải rất nhiều.

Dương Hạ nghỉ hè tới nhà ông bà nội ở Thành Đô cũng thường gặp La Chí Tiên, mùa hè năm ngoái cô còn cùng Liễu Anh tới nhà La Chí Tiên chơi, sau đó Liễu Anh về cứ khen nức nở mãi.

Ở mức độ nhất định, ấn tượng của Dương Hạ với người anh kết nghĩa này cũng rất tốt, học sinh Thập Trung này, gia cảnh ưu việt này, lại còn biết chơi cả piano và violon. Trong nhà La Chí Tiên có một bức ảnh hắn mặc âu phục, biểu diễn trong nhà hát lớn Thành Đô, ngồi trên ghế , tay cầm violon, Liễu Anh nhìn một cái trúng độc luôn, thiếu chút nữa là xin về treo phòng.

La Chí Tài nhờ mùa hè năm ngoái thôi Dương Hạ còn hơi gầy gò, vậy mà giờ toàn thân từ trên xuống dưới, đường cong thiếu nữ đã ẩn ẩn hiện hiện mê người như vậy, hắn cũng bất ngờ: “ Anh về hôm kia rồi, Tết mà, bao nhiêu thân thích phải đi chào hỏi, nói với em cũng chẳng gặp nhau được, hôm nay lại có đám bạn ầm ĩ kéo đi xem Titanic, phim rất hay, anh định xem xong rủ em đi xem riêng … “ Ánh mắt liếc qua Trình Nhiên: “ Giờ xem ra không cần nữa.”

Lúc này Trình Nhiên vừa mới mua xong đồ uống từ quán đi ra, mỗi cốc buộc riêng cho vào túi, xách cả túi to đi tới, con phố này đông người, cẩn thận né tránh đám đông. Phía trước là La Chi Tiên ăn mặc phong cách, cao ráo điển trai không khác gì tài tử điện ảnh, bên cạnh là Dương Hạ xinh đẹp duyên dáng, hai ngươi đứng trên vỉa hè thân thiết trò chuyện, một đôi tiên đồng ngọc nữ như thế, khiến người qua đường ghé mắt nhìn, ánh mắt tán thưởng, sự tán thưởng với thứ đẹp đẽ.

So ra thì Trình Nhiên ăn mặc hết sức bình thường, lúc này lại tay xách nách mang, vừa tham gia vào một cái, liền phá hỏng hết cảnh tượng đẹp đẽ đó.

Trình Nhiên không nhận ra người này, sao bạn bè của Dương Hạ mà y lại không biết nhỉ? Trong lòng không khỏi bất ngờ, vì xét theo biểu hiện vừa rồi của hai người thì vô cùng thân thiết, chẳng ngại chen ngang hỏi Dương Hạ: “ Bạn à?”

“ Ừ, anh mình ở Thành Đô, tên là La Chi Tiên. “ Dương Hạ gật đầu, lại nói với La Chi Tiên: “ Đây là ... bạn cùng khu tập thể với em, Trình Nhiên.”

La Chí Tiên rõ ràng nhận ra Dương Hạ vừa rồi khi giới thiệu chàng trai kia thì có hơi ngập ngừng, lại còn có chút xấu hổ, làm lòng hắn trầm xuống, đây là cảm thụ khó chịu chưa từng có.

Đối với Dương Hạ, hắn thừa nhận có chút cảm xúc đặc biệt. Trước kia hai nhà ở Sơn Hải quan hệ kết nghĩa thân thiết, cha Dương Hạ năm xưa giận gia đình bỏ nhà đi, tới Sơn Hải này quen biết cha La Chí Tiên, được cha La Chí Tiên giúp đỡ không ít, cưới vợ cũng là do cha hắn giới thiệu, vì thế cha họ kết nghĩa với nhau, hai nhà thân như ruột thịt. Cha mẹ hắn thấy Dương Hạ xinh đẹp ngoan ngoãn, cũng có ý hai bên bồi dưỡng tình cảm, kết thành thông gia, để thân càng thêm thân.

Nhất là mẹ hắn, suốt ngày khen ngợi Dương Hạ, nửa đùa nửa thật nói sau này cưới về nhà làm con dâu. La Chí Tiên nghe mẹ nói vậy cũng chỉ cười thôi, chẳng gật, cũng chẳng lắc. Dương Hạ thực sự rất xinh đẹp, hai người quen biết từ nhỏ, có cơ sở tình cảm, nhưng mà ở Thành Đô này, ít thiếu nhất cũng là cô gái xinh đẹp, hắn lại có điều kiện như thế, chuyện này chẳng không quá để trong lòng. Thích thì cũng thích đấy, nhưng đa phần coi như em gái thôi.

Chỉ là hôm nay, vì nam sinh kia xuất hiện khiến Dương Hạ thiếu tự nhiên , ánh mắt nhìn Trình Nhiên, có cảm giác thứ mà hắn nghĩ nếu mình muốn sẽ nắm chắc trong tay.

Hình như không phải nữa.

Nghe Dương Hạ giới thiệu cái tên, hắn cũng thấy quen quen, như là nghe thấy ở đâu rồi ... Song chẳng để ý, một cái tên hai chữ, lại còn họ "Trần" phổ biến như thế, có mà cả đống.

La Chí Tiên nhanh chóng che giấu cảm giác không thoải mái, phong độ chỉ đám người đầu kia: “ Bạn bè của anh ở Thành Đô đấy, mấy ngày tới sẽ có thêm người nữa, tiết lộ trước cho em nhé, có cả Triệu Nhạc .”

Nghe tới tên Triệu Nhạc, miệng Dương Hạ mở to không dám tin: “ Á, người anh nói chính là Triệu Nhạc đó sao?

Triệu Nhạc xuất thân từ Xuyên Âm Sơn Hải, được gọi là tài tử đất Xuyên, năm qua vừa phát hành album "Phiêu" gây tiếng vang lớn.

Nếu nói tới nhân vật văn hóa của Sơn Hải, Triệu Nhạc chắc chắn là một trong số đó. Sau khi tốt nghiệp học viện âm nhạc, hắn tới Bắc Kinh, nhanh chóng được công ty giải trí để mắt, sau đó phát hành album, nếu ở phạm vi toàn quốc thì danh tiếng chỉ làng nhàng thôi, nhưng ở Tứ Xuyên, đặt biệt là quê nhà Sơn Hải, ai ai cũng biết.

“ Ừ, chính anh ấy, Sơn Hải tổ chức lễ hội du lịch mà, có mấy sân khấu âm nhạc, Triệu Nhạc sẽ tham gia, anh và anh ấy rất thân, mấy ngày trước Triệu Nhạc tham gia chương trình tọa đàm của đài truyền hình Thành Đô, vài ngày nữa sẽ về Sơn Hải. Khi đó anh mời khách, mọi người cùng tụ tập đi, em gọi cả bạn của em theo, anh em đám bạn bè khu tập thể bọn em quan hệ tốt, anh vẫn còn nhớ Bối Bối, à, có Liễu Anh nữa, cô bé xinh xinh thích văn thơ. “ La Chi Tiên cười phong độ với Trình Nhiên: “ Cậu cũng đi nhé.”

Vẻ mặt hắn không hề là hỏi qua loa lấy lệ, mang ít chân thành, kiểu bạn Dương Hạ là bạn tôi.

Trình Nhiên ngẫm nghĩ một lúc gật đầu: “ Nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ tới.”

Thấy mình nói một tràng như thế mà "Trần Nhiên" chẳng hề tỏ ra chấn động như vậy, đứa bạn này của Dương Hạ cũng "khệnh" thật đấy. Nhưng mà bằng vào kiểu ân mặc rất bình thường của "Trần Nhiên", hắn cũng chẳng coi là uy hiếp, tầng cấp khác nhau quá mà: “ Quyết như thế nhé.”

Dương Hạ thì chẳng hề chú ý, cô vẫn còn chìm đắm trong tin tức Triệu Nhạc sắp tới, nhất định cô dùng cuốn sổ tay đẹp nhất, xin chữ ký. Thiếu nữ ở tuổi này tràn ngập mộng ước, là tuổi si mê thần tượng nhất.

Đám Liễu Anh cũng mua xong đồ ăn mang tới, La Chí Tiên nhìn Dương Hạ ngây ra, hắn ghét cảm giác mất đi sự khống chế, giờ cảm giác đó không cánh mà bay rồi, không cần ở lại nữa, tiêu sái vẫy tay tạm biệt với Dương Hạ, Trình Nhiên, còn quay sang đám Liễu Anh: “ Liễu Anh, mới mấy tháng không gặp em đã xinh đẹp hơn rồi, em là Bối Bối nhỉ? Anh có nghe Dương Hạ kể về các em.”

Hai cô gái gặp La Chi Tiên thì tíu tít hết cả lên, tựa hồ nghe thấy hắn nói tới hôm khác chơi cùng nhau, liên tục "vâng, vâng".

La Chí Tiền về với đám bạn của mình, đám người đó vít vai hắn, nói cười gì đó, ánh mắt không ngừng lia về phía Dương Hạ, Diêu Bối Bối, cuối cùng La Chi Tiên cũng quay lại vẫy tay với họ rồi mới cùng đám bạn rời đi.

Còn Liễu Anh, Diêu Bối Bối thì si dại rồi.

“ Nhìn thấy chưa, đó là anh kết nghĩa của Dương Hạ đấy, thật đẹp trai, thật phong độ .” Diêu Bối Bối dè bỉu Trình Nhiên, Du Hiểu: “ Người ta như thế chứ, các cậu nhìn lại mình, trông quê hết mức.”

Liễu Anh chất vấn Dương Hạ: “ Thế nào, anh La về rồi, hai người có phải là định hôm khác đi xem Titanic cùng nhau không?”

“ Làm gì có chuyện đó. “ Dương Hạ nhìn trộm Trình Nhiên, thấy y vẫn bình thường thì thở phào, nhưng lập tức cô lại không thoải mái, vì cô nhận ra gần đây mình quá để ý tới thái độ của Trình Nhiên:

Tiếp đó nghe Dương Hạ kể về chuyện Triệu Nhạc sắp tới Sơn Hải, Liễu Anh và Diêu Bối Bối lại hét lên mừng rỡ, có thể tụ tập với Triệu Nhạc một lần, sau này các cô tha hồ khoe khoang.

Du Hiểu nhìn mấy cô gái bàn tán quên cả ăn, luôn mồm "anh La, anh La" thì khó chịu lắm, lục lọi túi trà sữa vốn mua cho mấy cô gái ra uống cho bõ tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận