Trùng Nhiên

Chương 310: Sự kiện bài xích tập thể. (3)

Lấy lời của người lớn tuổi trong khu tập thể mà nói thì là :" Nhị Oa tính không xấu, nhưng với tính khí đó mà không sửa, sớm muộn cũng sinh họa lớn."

Đám trẻ con khu tập thể thần tượng Tương Chu lắm, luôn miệng "Nhị Oa ca", "Nhị ca", đôi khi gặp khó khăn tới quán net mà hắn làm việc, còn được tiếp tế cho vài điếu thuốc, bữa cơm, hay là ngồi máy giá ưu đãi, nên hắn thành lão đại không cần tranh cãi ở cái khu tập thể này.

Cái đại hội liên hợp này do Tương Nhị Oa tổ chức, mọi người đến rất đông đủ, chiếm hết cả cái quán nướng vỉa hè, đồ uống, xâu thịt đưa lên không dứt, rất có mùi vị huynh đệ giang hồ tụ tập. Tất nhiên là vì bọn trẻ con ở đây học phong cách Tương Nhị Oa.

Liên Tiểu Hổ dẫn Trình Nhiên tới, trước đó đã kể về Trình Nhiên rồi, Tương Nhị Oa chỉ chỉ tay, người khác liền tránh sang nhường chỗ. Liên Tiểu Hổ sợ Trình Nhiên chưa biết trên dưới, ấn đầu xuống: “ Đây là Nhị Oa ca, chào Nhị Oa ca đi.”

Mình là Du Hiểu, mình là Du Hiểu, Trình Nhiên tự thôi miên bản thân, ngồi xuống trước mặt Tương Chu làm vẻ mặt đại ca xã hôi đen uy nghiêm, hơi cúi người chào: “ Chào Nhị Oa ca ạ.”

“ Ừ. “ Tương Nhị Oa mở miệng một cái sặc mùi giang hồ, chẳng thèm biết Trình Nhiên đồng ý không đã nói: “ Mọi người ở trong khu tập thể này đều biết rõ gốc gác nhau, gọi nhau bằng biệt hiệu, gọi tên quê lắm ... Thế này đi, mày họ Dư, sau này gọi mày là Tiểu Ngư !. “

Nam sinh đa đen đúa tên Khâu Duy Siêu nghe vậy cười lớn, trêu: “ Ha ha ha, em thấy hay lắm! Hay gọi nó là cá khô, cá đóng hộp hay đầu cá .”

“ Mấy tên đó không hay, gọi là Tiểu Ngư Nhi đi. “ Ôn Lan thấy cái tên này khá là hợp với Trình Nhiên:

Lập tức có người nói với Dư Hồng: “ Bạn là Ngư Muội Nhi, cậu ấy là Tiểu Ngư Nhi, hai người thành một đôi ... Á Á ..”

Nam sinh đó còn chưa nói hết đã bị Dư Hồng co chân đạp cho một phát, đau tới kêu la liên hồi, Dư Hồng bị gán ghép với đứa con trai trông như thỏ thì khó chịu lắm: “ Lý Vĩ Lộ, cậu mà nói linh tinh tôi đánh chết.”

Dư Hồng đanh đá như vậy chứ, tính cách sảng khoái, lại còn xinh đẹp, thân hình khá bốc, rất được nam sinh trong khu tập thể hoan nghênh, cho nên rất nhường nhịn cô.

Ví như Lý Vĩ Lộ là lão nhị trong khu tập thể đấy, chỉ đứng dưới Tương Nhị Oa thôi.

Liên Tiêu Hổ vỗ vỗ vai Trình Nhiên ý bảo y nhịn chút, Trình Nhiên phát huy tinh thần AQ cao độ, chúng nó có chửi thì cũng chửi Du Hiểu, liên quan gì tới mình.

Chẳng biết là Du Hiểu ở Sơn Hải có đang hắt hơi liên tục không?

Tương Chu thấy Trình Nhiên im thít không phản ứng gì thì nói: “ Đừng căng thẳng, mọi người sau này là huynh đệ cùng nhà, cứ tham gia vài buổi tụ tập là quen thôi. “ Sau đó phất tay một cái ra hiệu đám đông im lặng: “ Được rồi, được rồi, hôm nay tụ tập mọi người ở đây, hẳn mọi người biết tình hình, khu tập thể của chúng ta đã đổi chủ, bị người ta mua rồi, cái công ty Phục Long kia không đơn giản, trước kia bị tổng công ty đuổi đi, giờ quay lại mua tổng công ty, ý đồ bất chính.”

Tất cả đang ăn hay đang uống cũng dừng tay nhìn về phía Tương Chu, cho thấy uy vọng của hắn ở đây.

“ Chuyện này đúng là mất mặt, đám người tổng công ty nghĩ gì thế, bán cho ai không bán, lại đi bán cho cái chi nhánh cũ, không cần thể diện nữa à?”

“ Bán đi không phải tốt à? Mẹ tôi nói ít ra còn có tiền đồ, Phục Long phát triển rất tốt ..”

Người này vừa lên tiếng bị một loạt ánh mắt bất thiện chiếu vào, thế là im re luôn, đoạn sau không nói nữa.

Tương Nhị Oa dẫm một chân lên ghế: “ Chuyện này truyền đi, người ta nói Hoa Thông chúng ta toàn là bọn ăn hại, mặc dù đám lãnh đạo trước kia đúng là lũ ăn hại thật. Nhưng chúng ta từ nhỏ lớn lên ở đây, người khác nhìn chúng ta ra sao chứ... Thể diện và tôn nghiêm đều vứt đi rồi.”

Trình Nhiên hiểu ra, thì ra là vậy, người thành phố lớn mà, bị đám nhà quê ở thành phố nhỏ trèo lên ngồi trên đầu, địa vị đảo lộn nên không chấp nhận nổi đây.

“ Thế thì phải làm sao bây giờ Nhị ca, em nghe nói lai lịch của Phục Long rất lớn, bọn họ moi đi không ít người của Bối Thác, ông chủ Bối Thác tuyên bố tìm XHĐ xử lý Trình Phi Dương, ngay cả công ty lớn như vậy còn sợ Phục Long, chúng ta có thể làm gì được? “ Một thiếu nữ lo lắng cho tương lai của công ty:

Trình Nhiên càng nghe càng choáng, cái quỷ gì vậy, mấy chuyện này ở đâu ra, đây có phải phim XHĐ Hong Kong đâu cơ chứ.

“ Đó là chuyện của đám làm quan rồi, nước trong này rất sâu, chúng ta đúng là không làm gì được người ta. “ Tương Nhị Oa hung hăng tuyên bố: “ Nhưng chúng ta không thể để người ta coi thường, Trình Phi Dương có một đưa con trai, người Phục Long gọi nó là thiếu gia ... Thằng đó không phải hạng vừa đâu, ở Sơn Hải hoành hành chà đạp ức hiếp người khác, nếu chúng ta hạng phục được nó, coi như hòa, mặc dù cha nó mua được công ty, nhưng nó phải làm tiểu đệ cho chúng ta.”

“ Hay, cách này quá hay.”

“ Nhị Oa ca nói đúng, như thế không ai dám coi thường chúng ta nữa. “

Những đứa khác nhao nhao cả lên hưởng ứng:

Lý Vĩ Lộ vẫy vẫy thu hút sự chú ý của Tương Nhị Oa: “ Nhị Oa ca, chúng ta tìm thằng đó, chặn đường đánh một trận, thế là ngoan ngay.

“ Vớ vẩn, không được dùng bạo lực. “ Dư Hồng quát: “ Với lại nhà nó thế lực lớn như vậy, đánh nó yên ổn được chắc?”

Tương Nhị Oa gật đầu: “ Ngư Muội Nhi nói đúng đấy, không được đánh nhau, anh thì chả sao, nhưng cha mẹ bọn mày phải làm việc dưới quyền cha nó, nếu làm việc ảnh hưởng đến trong nhà thì không hay.”

Ôn Lan dè dặt nói: “ Nhị ca, nhỡ người ta không phải người như vậy ...”

Tương Nhị Oa liên tục xua tay: “ Còn nhớ phó tổng giám đốc trước kia của Hoa Thông không, con trai ông ta trộm cáp quang bị chú Triệu trông kho đánh, về sau chú Triệu bị quản lý dùng đủ cách gây khó dễ ... Loại người ấy đừng thấy hắn không có chức vụ gì ở công ty, nhưng không thiếu người muốn lấy lòng để nịnh bợ cha hắn .”

Trong quan niệm đơn giản của đám trẻ con chưa trải đời này, con cái lãnh đạo không kẻ nào tử tế, nên càng nghe càng tán thành.

“ Phải xem tình huống thế nào đã, đợi thằng đó xuất hiện, anh mày sẽ đàm phán với nó, nếu nó thừa nhận là người đơn vị, sẽ cho nó làm Lão Nhị, Lý Vĩ Lộ, thiệt thòi cho mày, mày thành Lão Tam. “

“ Không sao, vì mọi người cả. “ Lý Vĩ Lộ vỗ ngực nói lớn:

Trình Nhiên nhìn vẻ mặt vì nhân dân phục vụ, rất trang trọng của hắn, cảm giác thằng này AQ hơn cả mình.

“ Nếu đàm phán hỏng thì sao? “ Có người hỏi:

Tương Chu cười gằn: “ Nếu đàm phán hỏng, vậy để nó làm lão đại, cho nó thấy thế nào là đoàn kết một lòng. Bề ngoài thì chúng ta nể mặt nó, nhưng đối đầu với nó một cách âm thầm, đừng để bại lộ bản thân, nghĩ cho người nhà một chút. Chùng lắm thì anh mày sẽ gọi người cho nó bài học, để nó biết không có chúng ta, nó đừng hòng hoành hành ở đây ... Tóm lại hôm nay thống nhất tư tưởng, còn cụ thể xem tình hình.”

Cái cảm giác làm phản diện không dễ chịu tí nào, Trình Nhiên rốt cuộc không nhịn được: “ Kỳ thực Trình Nhiên chưa chắc là người như thế, cũng không thích làm lão đại, lão nhị gì cả thì sao?”

“ Mày không hiểu, đây là vấn đề thể diện hiểu không, phải làm nó cúi đầu. “ Khâu Duy Siêu bộ dạng, đúng là chim non, chuyện này mà còn cần phải nói à:

Cả đám sục sôi thù hận, mỗi người một câu như Trình Nhiên phạm vào tội thập ác bất xá rồi vậy, Liên Tiểu Hồ càng nói văng nước bọt đề xuất mấy kiến nghị chỉnh "kẻ thù tương lai", vỗ vai ‘Du Hiểu’ nói : “ Mày có kế gì không? Cứ nói đùng ngại.”

Không có, thằng ngu nào đi hiến kế đối phó với bản thân, Trình Nhiên lắc đầu: “ Không có.”

Dư Hồng lại bĩu môi: “ Con trai gì mà chỉ biết lắc với gật.”

Trình Nhiên câm chứ nói gì được, may mà hôm nay y ngồi đây mà nghe đấy, tưởng tượng xem tự nhiên có một thằng ở đâu ra muốn "đàm phán" với mình, chắc nghĩ đối phương vừa trốn trại.

Được rồi, thế đừng trách anh đóng vai ác, Trình Nhiên há to mồm ngoạm một phát hết xâu thịt, mồm nhai nhồm nhoàm, tay giơ chai nước cam đã uống hết nhìn về phía ông chủ lắc lắc, ý bảo, tranh thủ còn đồ thừa chưa bán được mang hết lên đi.

Ôi khu nhà mình hồi xưa cũng có một anh xưng Đại ca tròn , suốt ngày dẫn đám trẻ con lâu nhâu làm đủ trò, từ tập thể dục buổi sáng, đá bóng, nhặt sắt vụn bán kiếm tiền, cả khu làm gì cũng có nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận