Trùng Nhiên

Chương 473: Không ai chịu lùi bước.

Trình Nhiên vẫn tiếp tục ăn mỳ, không lâu sau Triệu Thanh tới, bê bát mỳ Trình Nhiên đã gọi giúp, ăn xì xụp.

“ Không lạc quan lắm, tư liệu gửi tới mấy tờ báo lớn như đá chìm đáy biển. Chú đi dò hỏi nội bộ bọn họ, thì ra vấn đề chủ yếu ở chỗ, năm ngoái Hong Kong xảy ra sự kiện Trần Kiện Khang, khiến Nhật báo quả táo bị đồng nghiệp chỉ trích, biến thành điển hình phản diện của đạo đức nhà báo Hong Kong. Nay đối diện với loại chuyện này, các truyền thông lớn thu được ảnh đều giữ lại, không dám phát ra ngoài, nếu như lại xảy ra sự cố, La gia phản kích, không đơn giản là mất danh tiếng đâu.”

“ Thêm vào truyền thông báo chí Hong Kong tới 90% là thuộc về tư nhân. Nói một cách không khách khí thì báo chí không phải công cụ để quần chúng thể hiện tiếng nói, mà là vũ khí của ông chủ tư bản, bọn họ muốn, có thể can thiệp vào vận hành của báo chí. Chuyện này phía La gia đánh tiếng rồi, nghe nói có nhân vật lớn trong giới báo chí lên tiếng, nói báo chí phải rút kinh nghiệm từ sự kiện Trần Kiện Khang, nên báo lớn đều im tiếng, chỉ có báo nhỏ là đăng ảnh của La Lẫm Văn.”

“ Đều là báo có lượng tiêu thụ vài vạn tới vài chục vạn thôi, tuy báo bán hết, song không đủ gây ảnh hưởng tới dư luận đã bị văn phòng luật sư khởi kiện.”

Triệu Thanh là người của công việc, miệng thì ăn mà vẫn cung cấp thông tin cho Trình Nhiên: “ Mặt khác Báo sáng Nam Sơn đăng bài bôi nhọ Tần Tây Trăn.”

“ Hả? “ Trình Nhiên đặt đũa xuống: “ Bọn họ nói gì?”

Sắc mặt Triệu Thanh nghiêm trọng: “ Nói cô ấy có quan hệ trao đổi tình tiền với phú thương và quan chức đại lục, thậm chí sau lưng có cả một đội ngũ chuyên ngụy tạo bằng chứng phí báng đối thủ cạnh tranh. Có người tên là Uông Trung Hoa, hình như có tiếng tăm trong giới, cũng lên trên ti vi nói bóng gió chuyện mình trước kia từng bị Tần Tây Trăn hãm hại thế nào, dư luận có vẻ đang rất không tốt.”

Uông Trung Hoa, cái lão già mặt dày gian xảo vô liêm xỉ đó lần trước vị sự kiện Triệu Nhạc mà danh tiếng tổn hại nặng nề, nhưng chỉ như thế chưa thể hoàn toàn hạ gục ông ta. Sau khi sự thực tiết lộ thì đổ hết tội cho Triệu Nhạc, nói mình bị cũng bị lừa, thậm chí chỉ trích ngược lại Tần Tây Trăn, nói rằng chuyện này vốn có thể giải quyết một cách êm đẹp hơn, không ầm ĩ như vậy. Nhưng Tần Tây Trăn ỷ mình có người cha nổi tiếng nên cố ý làm chuyện rùm beng, sỉ nhục ông ta.

Từ đầu tới cuối ông ta luôn đặt mình ở thế yếu, vai trò người bị hại, đâm ra có số ít tin tưởng.

Người mặt dày như thế đúng là vô địch, Tần Tây Trăn không muốn dính dáng gì thêm với loại người đó nên lờ ông ta đi. Không ngờ Uông Trung Hoa nhân cơ hội nhảy ra.

Trình Nhiên liên tục dùng ngón tay gõ bàn, Uông Trung Hoa hết thời rồi, y không thèm chấp, nguồn cơn chủ yếu là La gia. Đám người này thực sự không nên trông đợi chúng có chút ăn năn hối cải nào, vốn y định cho La gia một trận trầy da tróc vảy thôi, chúng không biết điều như thế, y chẳng ngại đạp thêm vài phát, cho chúng xuống bùn luôn.

La Lẫm Văn lái chiếc xe đua đi qua con đường hầm xuyên biển, tới đường hoàng gia Anh, sau đó vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một tòa nhà, được một nữ thư ký dẫn đường, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, suốt dọc đường con trêu ghẹo cô thư ký xinh đẹp.

Hai người đi qua lối đi an ninh, tới văn phòng của La Tranh ở tầng 19.

La Tranh gật đầu bảo hắn ngồi xuống, gập văn kiện đọc dở lại.

La Lẫm Văn hớn hở nói: “ Cha thật lợi hại, tin tức chưa phát tán ra đã bị khống chế rồi.”

“ Chuyện đương nhiên. “ La Tranh rất bình tĩnh: “ Xem ra lời cảnh cáo của chúng ta không có tác dụng, luật sư Lâm lại tới Phục Long lần nữa . Chúng tung ảnh ra, tức là muốn chơi rồi, chúng ta chơi cùng chúng.”

La Lẫm Văn mừng rỡ, Lâm Lang là cánh tay đắc lực của cha hắn, chính là người đích thân mang thư tay và công hàm luật sư tới Thành Đô, trực tiếp gặp Trình Phi Dương, thể hiện sự tức giận của cha hắn, sau đó Lâm Lang ở lại Thành Đô đợi nhiệm vụ: “ Sao rồi anh?”

“ Ảnh trong tay đối phương, em có xin lỗi thì chuyện có công bố ra hay không vẫn nắm trong tay đối phương, nếu chúng muốn có thể đả kích em bất kỳ lúc nào. Huống hồ, nếu em xin lỗi, điều ấy chứng tỏ đạo đức của em có vấn đề, đối phương lúc đó tung ảnh ra càng xác thực, là đả kích trí mạng. “ La Tranh đứng dậy, từ trên nhà cao tầng nhìn dòng xe phía dưới: “ Cha làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, phải để đối phương biết, chúng có thể uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng có thể uy hiếp chúng, chúng mới không dám tùy tiện ra tay.”

La Lẫm Văn vỗ đùi: “ Đúng thế, thằng nhãi nhà quê đại lục nghĩ Hong Kong cũng như cái xó xỉnh của nó chắc, La gia mà dễ dàng bị uy hiếp thế sao? Ha ha ha, em biết mà, cha em lúc nào cũng làm việc chặt chẽ, thật muốn nhìn thấy cái mặt nó lúc này. Cơ mà mấy bức ảnh kia …”

“ Hai người mẫu mà em gọi tới, nếu như ra tòa, họ sẽ khai là nhận tiền của Trình Nhiên để dụ dỗ em, cho thằng nhãi đó có cơ hội chụp ảnh. Mấy chuyện đó lo liệu cả rồi, em có thể nói, sau khi ăn cơm với đối phương liền bị đánh thuốc mê, anh sẽ làm giúp em một báo cáo kiêm tra y tế chứng minh điều này, luật sư của chúng ta sẽ dựa vào đó kiện ngược lại. Còn về con nhãi minh tinh kia, yên tâm đi, truyền thông Hong Kong càng thích câu chuyện minh tinh và quan chức đại lục thông đồng, hơn nữa đăng tin về đại lục sẽ không có nguy hiểm gì.”

“ Ha ha ha, gậy ông đập lưng ông rồi, bọn chúng chắc không ngờ đâu, muốn giở thủ đoạn truyền thông, mấy cái trò bên Hong Kong chơi nát rồi bọn nhà quê đại lục mới dò dẫm học theo mà.”

La Tranh quay đầu lại: “ Nếu như khi luật sư Lâm mang thông điệp tới, nó thông minh ra thì dừng tay, chúng ta không cần nó phải đốt phim gốc, nó muốn khi nào mang ra ngắm cũng được ... Nhưng nếu không ngoan ngoãn, vậy thì tốt, chẳng qua là sự kiện Trần Kiện Khang nữa thôi, chỉ khác em là người bị hại do đối phương giăng bẫy.”

La Lẫm Văn nghe mà thỏa thuê lắm, chỉ là sức nhớ ra một việc: “ Anh, nếu thế sao em dám gặp bạn bè nữa, sang đại lục một chuyến, kết quả bị người ta hãm hại, mất mặt.”

La Tranh sầm mặt: “ Em đã làm ra loại chuyện này rồi mà còn không biết hối lỗi tí nào à, anh với cha cố gắng giảm thiệt hại tới mức thấp nhất rồi, em lại còn muốn gì nữa đây? Muốn thành anh hùng để vênh vào đắc ý khoe khoang khắp nơi à? Em có biết La gia ta giờ thế nào không, chúng ta không thể gặp thêm rắc rối nữa, em nghĩ anh và cha thích đi chùi đít mấy việc khốn kiếp mà em làm à, giờ là lúc nào rồi, em có nghĩ cho gia tộc một chút nào hay không?”

La Lẫm Văn rụt cổ lại, không dám ho he thêm một tiếng nào nữa, trong lòng thì hận lắm, hắn thề, lần này khiến Tần Tây Trăn thân bại danh liệt, uất ức hắn chịu hôm nay hắn sẽ trút hết vào Tần Tây Trăn ở trên giường.

Cùng lúc đó ở Thành Đô, Trình Nhiên nhận được thông báo của cha mình, gọi y tới tầng 2 của tòa nhà Phục Long, người phía Hong Kong lại tới.

Thế là Trình Nhiên gặp được vị luật sư tên Lâm Lang kia.

Đối phương có vẻ như chưa từng rời Thành Đô, chỉ vì đợi thời khắc gặp mặt này.

Trong văn phòng chỉ có Trình Nhiên và Trình Phi Dương.

Vốn còn có phó tổng giám đốc Lưu Tiên Niệm, nhưng Lâm Lang biểu thị, không có người ngoài thì tốt hơn, ông ta đại biểu nhà La Nhạc, nói chuyện với nhà Trình Phi Dương.

Đối phương rất lịch sự, song rất cứng rắn.

Lâm Lang ra mặt giúp La gia tham gia rất nhiều vụ kiện cáo, hòa giải, đối diện với toàn người phụ trách công ty lớn cấp bậc ngang La gia, thế nên với cha con của cái công ty lục địa, cũng chỉ tương đương với gánh hát lưu động thôi.

Sau khi toàn bộ cửa kính của phòng hội nghị được đóng lại, cách tuyệt toàn bộ âm thanh với bên ngoài, Lâm Lang mới lấy ra tài liệu, đi vào việc chính: “ Văn bản thứ nhất, tôi nghĩ hai vị nên xem qua, đó là lời khai của hai cô gái, không có lợi với các vị đâu. Văn bản thứ hai là kết quả kiểm tra máu của La Lẫm Văn, thời gian là ngày anh ấy từ đại lục trở về Hong Kong. Bởi vì chúng tôi không tin vào cơ cấu y tế ở đại lục, cho nên mới tiến hành ở Hong Kong. Còn thứ ba, chúng tôi chính thức đề xuất công hàm luật sư, chính thức khởi kiện các vị tội vu cáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận