Trùng Nhiên

Chương 497: Kết toán .

Sự bận rộn khiến thời gian như trôi qua nhanh hơn, thấm thoắt đã cuối tháng 3, Thành Đô tắm mình trong hương thơm của hoa dại, những cái cây rụng lá trơ trụi cũng đã thay một màu xanh lá mạ đầy sức sống.

Trong Thiên hành đạo quán cửa kính sạch bong phản chiếu đường sá cùng cây xanh.

Tương Chu, cùng với bạn gái hiện nhiệm Tương Diễm cũng là kế toán Thiên hành đạo quán, Tạ Phi Bạch cùng với đám Mã Hoành Vũ, Lô Toa, Đặng Duy, hôm nay lần lượt gặp nhau trong phòng làm việc của Trình Nhiên.

Từ lúc Thiên hành đạo quán mở cửa tầng hai tới nay đã gần hai tháng rồi.

“ Mới đầu khai trương tầng 2 tốn 30 vạn trang trí, 100 vạn thiết bị, cùng với phần mềm quản lý hệ thống do Phục Long phát triển và các loại chi phí lặt vặt khác tới 140 vạn. “ Tương Chu báo cáo, đây là con số rất lớn, hắn lo không biết ngày tháng nào mới thu hồi được vốn đầu tư này, không ngờ rằng sổ sách rất khả quan: “ Tổng kết hai tháng vận hành này, tiền thuê máy theo giờ được 30 vạn, còn thu nhập từ thẻ hội viên đã là 90 vạn.”

Tương Diễm nhanh chóng bổ xung: “ Trong đó chủ yếu là ở tháng đầu, lượng thẻ hội viên tiêu thụ được đạt giá trị 60 vạn.”

Hai người vốn học cùng trường, Tương Diễm chuyên ngành kế toán, khi tầng hai mở ra, quy mô Thiên hành đạo quán không khác gì thoáng cái tâng gấp đôi, một mình Tương Chu không cáng đáng nổi chuyện sổ sách nữa, hắn cần người giúp đỡ, Trình Nhiên đồng ý. Thế là Tương Chu đưa Tương Diễm tới làm trợ thủ của mình.

Thiên hành đạo quán thực hiện chế độ hội viên, mỗi cá nhân chi tiêu đều cần thẻ hội viên, thông qua phương thức nạp tiền trước kết toán sau. Đương nhiên nạp tiền có phần thưởng, nạp 10 đồng tính 12 đồng, cứ như thế tăng dần, mức cao nhất nạp 500 đồng có thể được món quà xa hoa tới 899 đồng.

Người đầu tiên mua thẻ hội viên xa hoa này chính là giáo viên già của đại học kỹ thuật Thành Đô, hỏi ra mới biết là ông mua cho cháu gái, một phần chính là vì số tiền tặng lớn ở đây. Thứ đến ông tới khảo sát rồi, khu học tập rất có không khí, ông ta hi vọng cháu gái có thể học thao tác máy tính ở nơi này, chứ ở nhà mà mua một cái máy vi tính, chiếm diện tích bàn học chưa nói, đầu tư còn lớn hơn.

Phí lên mạng ở đây chưa tính giảm giá là 3 đồng, nạp 500 được 899 đồng, vậy là 300 giờ dùng máy, tính ra mỗi ngày dùng 1 tiếng, không để chiếm dụng thời gian học tập, cũng ngót nghét cả năm chứ ít gì.

Dù mua liền 10 năm chỉ mất 5000 đồng, trong khi một cái máy vi tính trung bình phải mất 7000 đồng.

Quy định cấm người dưới 16 tuổi tới quán nét phải vài năm nữa mới thực thi, đương nhiên chẳng phải đại biểu thầy giáo già kia cho phép cháu gái mình vào mạng, mà là thấy cháu gái lén vào mạng, nên mới lựa chọn Thiên hành đạo quán, nơi khá chính quy lại có môi trường tương đối tốt này.

Ngăn cản không bằng dẫn dắt mà.

Thu nhập tính theo giờ kỳ thực bao hàm cả tiền nạp vào thẻ tầng hai, tiền nạp thẻ mới thực sự là thu nhập của tầng hai, vì tiền nạp vào sẽ không trả lại, thẻ hội viên chỉ có thể chuyển nhượng, anh hưởng thụ ưu đãi nạp tiền là phải chấp nhận quyền lấy lại tiền.

Sự tồn tại của thẻ hội viên sẽ củng cố thêm lòng trung thành của người tiêu dùng, tất nhiên thu nhập này sẽ giảm dần, nhưng chỉ cần duy trì chất lượng phục vụ này, sẽ không thấp hơn chi phí hàng tháng, hơn nữa sau này tầng 2 sẽ tổ chức hoạt động thi đấu hoặc chúc mừng, sẽ có liên tiếp đỉnh cao.

“ Khấu trừ đi chi phí vận hành, lợi nhuận ròng ước chừng 85 vạn.”

“ Ngoài ra trong hai tháng qua, lợi nhận ròng của tầng 1 Thiên hành đạo quán đạt 24 vạn.”

Tính ra thu nhập hai tháng của Thiên hành đạo quán đạt tới hơn 100 vạn, với cái đà này, mất 3 tháng sẽ hồi vốn đầu tư tầng 2.

Đây đúng là thời đại bùng nổ thông tin.

Kỳ thực trước kia Trình Nhiên chưa từng tiếp xúc cũng như thao tác thực tế quán net, từng bước đi tới ngày này, nhìn cả hai tầng đi vào quỹ đạo bình thường, thực sự khiến người ta thấy thỏa mãn.

Tính toán cẩn thận một phen, Trình Nhiên bây giờ có hai con bò sữa, ở mặt board game, mỗi tháng thu nhập chừng 30 vạn, sau khi chia đôi cho Trình Tề và hai đứa em khác, y có hơn 10 vạn tiền mặt. Giờ lại có Thiên hành đạo quán quật khởi mạnh mẽ, bỏ hiệu ứng ban đầu, mỗi tháng thu nhập chừng 30 vạn.

Thiên hành đạo quán mới kiến thiết tới tầng thứ hai thôi mà lợi nhuận cả vượt qua board game thành nguồn tiền lớn nhất của y.

Vào thời đó mỗi tháng thu nhập mấy chục vạn là khái niệm gì, với giá nhà đất còn mức bình quân 2000 đồng một mét vuông, tức là mỗi tháng Trình Nhiên mua được căn nhà trên 100 mét vuông.

Đây là chuyện không tin được.

Đứng đầu ngọn sóng thời đại là điều quan trọng, quan trọng hơn nữa là tìm đúng người cộng tác.

Trình Nhiên ngay tại chỗ chia cho Tương Chu 5 vạn tiền hoa hồng, Tương Chu nắm trong tay không khác gì củ khoai nóng.

Tương Chu từ lúc vào trường trung cấp chuyên nghiệp đã đi khắp nơi làm thêm, hơn 3 năm học, trừ đi học phí tự kiếm giúp giảm bớt gánh nặng trong nhà, tiền dằn túi còn chưa tới 2000.

Giờ có trong tay tận 5 vạn, giống như giấc mơ không có thật.

Quan sát vẻ mặt của Tương Chu, Trình Nhiên biết mình không nhìn nhầm người.

Tiền mặt mỗi ngày Thiên hành đạo quán kiếm được đều do Tương Chu thu lại, tiền nắm trong tay hắn có lúc lên tới cả trăm vạn. Vậy mà khi nhận 5 vạn tiền hoa hồng này, hắn lại tỏ ra phấn chấn vui mừng như vậy, chứng tỏ hắn trung thành và giữ bổn phận, không tham ô cũng không vì số tiền qua tay mỗi ngày rất lớn mà nghĩ Trình Nhiên kiếm được nhiều, mình kiếm được ít.

Cái gì là của mình, cái gì không phải là của mình thì không nên nghĩ tới.

Sau khi kết toán với Tương Chu, Trình Nhiên lại để nhóm năm người Tạ Phi Bạch tới văn phòng gặp mình.

“ Theo như hiệp nghị ban đầu của chúng ta, mọi người có 5% cổ phần tầng 2, nhưng được chia 10% lợi ích, căn cứ vào báo cáo tài chính, hoa hồng đó ở đây. “ Trình Nhiên chỉ số tiền trước mặt mình:

“ Vậy tôi được 4 vạn, các cậu mỗi người lấy hai vạn đi. “ Tạ Phi Bạch chia tiền rất nhanh gọn dứt khoát, cầm lấy tiền đút cả vào túi trong túi ngoài:

Người khác cũng nhanh chóng nhận phần của mình, trước đó bọn họ theo Tạ Phi Bạch mở quán cà phê ngoài trường học, còn chưa kiếm về đồng nào, giờ mới thực sự có được trái ngọt.

Bọn họ không là con cái quan chức thì cũng là phú nhị đại, cái số tiền mà học sinh bình thường không dám mơ tơi, với họ mà nối cũng không có gì ghê gớm, nên biểu hiện rất tốt.

Trình Nhiên tò mò hỏi: “ Mọi người có tiền rồi sẽ làm gì?”

Tức thì cả đám rôm rả bàn tán.

“ Trước kia toàn ngửa tay xin tiền cha mẹ, lần này tự kiếm được tiền rồi, cho nên tôi định mua cho cha tôi cái áo YOUNGOR.”

“ Tôi mua cho mẹ tôi hộp trang điểm.”

“ Cha tôi thích rượu, tôi định kiếm vài chai Ngũ Lương Dịch và Mao Đài.”

Nhìn đám thiếu niên mui mừng ra mặt, không khác gì nông dân thu hoạch bông lúa trĩu cành, Trình Nhiên cũng vui theo ... Quả nhiên là tiền phải do mình kiếm được, tiêu mới yên tâm.

Rời khỏi Thiên hành đạo quán, Trình Nhiên không hề rảnh rỗi, gọi điện cho Lý Minh Thạch.

Hiện giờ CQ mới là hạt giống quan trọng nhất mà Trình Nhiên gieo trồng.

Mỗi người trong đội ngũ sáng lập ban đầu, bao gồm cả Lý Minh Thạch cũng không biết mình đang tham dự vào một chuyện thế nào.

Có lẽ đợi tương lai quay đầu lại, bọn họ mới nhận ra ý nghĩa thứ mình làm năm xưa.

Cho nên lúc này mỗi một người gia nhập đội ngũ, Trình Nhiên đều đích thân gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận