Trùng Nhiên

Chương 266: Nhất kiếm hủy thành ! (1)

Bóng đêm ngoài cửa ngày một sâu, bên trong cửa sổ đèn treo pha lê mà nhà bình thường hiếm khi thấy được chiếu sáng cả phòng trong thứ ánh sáng rực rỡ mà không hề gắt.

Giờ Trình Nhiên đã hiểu vì sao đám công tử ca thượng tầng Sơn Hải có thái độ đó với Tạ Phi Bạch, trong nhà chắc chắn đã nghe ngóng được gì rồi. Với vị trí mới này Tạ Hậu Minh có thể gây ra cải biến lớn về cách cục thương nghiệp truyền thống, trong khi thế lực bản địa chủ yếu dựa vào nó làm giàu.

Tất nhiên Tạ Phi Bạch chẳng thể ảnh hưởng tới cha hắn, nhưng mà thăm dò chút nội tình vẫn có thể, như phương hướng ngả về đâu, với tài phú tích lũy của họ, còn kịp thời chuyển hướng.

Xem ra đám công tử ca tụ tập với nhau cũng không phải chỉ để chơi bời.

“ Vậy cậu thế nào, đi chứ? “ Người lớn vẫn ở bàn cơm uống rượu tán gẫu, còn Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch thì sớm rời bàn, ra ghế sô pha phòng khách:

Tạ Phi Bạch nhún vai: “ Đi chứ, cha tao không yên tâm để tao nằm ngoài tầm mắt ông ấy, ông ấy nói, quan trọng nhất là cả nhà phải ở cùng nhau.”

Xảy ra chuyện bắt cóc kia tới giờ vẫn để lại chút bóng ma tâm lý với Tạ Hậu Minh, giờ ông ta đi tới đâu cũng có cảnh vệ, đương nhiên không thể để cho vợ con mình ở lại Sơn Hải.

“ Tao thấy trường tư hợp với tao hơn, lần này định chuyện tới học viện quốc tế Gia Hàng, biết trường đấy không? “ Tạ Phi Bạch liếc Trình Nhiên nói:

Trình Nhiên tất nhiên là biết, chỉ là nghiền ngẫm giọng điệu của hắn, sao cái ngữ khí thằng này toàn cảm giác ưu việt thế, lên mặt với mình à?

Trường Quốc tế Gia Hàng cũng là cao trung siêu cấp, đứng đầu trong các trường tư trong tỉnh. Hiểu rồi, đại khái thằng này nói, mày ở Nhất Trung là cái mẹ gì, lão tử tới hẳn Gia Hàng đấy, nhà tao có tiền mà, sao nào.

Không chấp, không chấp.

Tạ Phi Bạch ngả lưng ra sau, tay giang rộng ra rất khệnh khạng: “ Sau này mày chuyển tới thì cũng là hậu bối của tao, cứ yên tâm, tao đi trước đánh thiên hạ, tới lúc đó mày tới sau, che chở cho mày.”

Chuyện Phục Long tiến quân vào Thành Đô là xu thế tất yếu, khi đó Trình Phương Dương phải ở Thành Đô tọa trấn, Trình Nhiên cũng phải chuyển trường theo, mà theo Tạ Phi Bạch, chuyển trường tới Thành Đô thì có nơi nào môi trường học tập thoải mái hơn, lại ngầu hơn Gia Hàng được nữa.

Trước kia Trình Nhiên coi như thi vào Thập Trung như một thử thách, cũng là đặt ra một mục tiêu khắc phục tính dễ lười biếng của mình. Có điều tính hình bây giờ thì khác, nếu không thi được vào Thập Trung thì phải chọn trường khác, Gia Hàng có lẽ là lựa chọn không tệ, trường đó thực hiện quản lý kiểu các nước phát triển Âu Mỹ, môi trường học tập cởi mở tự do, công bằng mà nói thì hợp với tính cách của Trình Nhiên hơn.

Tất nhiên mục tiêu số một vẫn là chinh phục kỳ thi chuyển trường biến thái của Thập Trung, y bỏ bao nhiêu công sức vào đó rồi.

“ Cậu đi rồi Diêu Bối Bối sẽ nhớ lắm đấy.” Trình Nhiên nhớ tới cô bạn bị mấy bữa ăn của Tạ Phi Bạch mua chuộc mà buồn cười, Diêu Bối Bối còn quả quyết nói Tạ Phi Bạch trước kia bị oan nữa. Nói ra Trình Nhiên cũng chẳng ngờ mình lại có thể kết bạn với Tạ Phi Bạch, thằng này đi rồi sẽ buồn lắm đây:” Khi nào cậu đi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé.

“ Ừ. “ Tạ Phi Bạch đáp xong lòng có chút trầm xuống, trước kia luôn thấy cái thành phố này nhạt nhẽo buồn tẻ không cách nào so với Thành Đô, giờ sắp đi rồi, không ngờ lại thấy lưu luyến.

Sau bữa cơm nhà Tạ Hậu Minh, Tạ Càn lại vội vội vàng vàng bay về Bắc Kinh, tin tức về sự điều động của Tạ Hậu Minh làm Trình Phi Dương có thêm tự tin vào kế hoạch đánh chiếm Thành Đô.

Nhưng đây không phải là chuyện nói là làm được.

Bối Thác và một số công ty lớn không coi trọng thị trường thành thị loại ba như Sơn Hải, vì trên 75% doanh thu bọn họ trong tỉnh nằm ở Thành Đô. Phục Long ở các nơi khác phát triển tưng bừng khí thế thật đấy, nhưng ngày nào không chiếm được Thành Đô, mãi mãi chỉ là thương hiệu loại hai thôi. Khi không mở rộng thêm thị trường được nữa, ắt đi xuống, lúc đó công ty lớn dựa vào vị thế bất bại ở Thành Đô từ từ đánh trả, Phục Long sẽ phải đối diện với nguy cơ.

Vì vậy vào được Thành Đô hay không ảnh hưởng tới sinh tử tồn vong của Phục Long.

Thời gian qua Trình Nhiên thấy hết lo lắng trong mắt cha.

Trình Nhiên không khỏi nhớ tới hôm đó đưa chìa khóa cho cha mình, gặp cố cấp cấp cao đang phân tích phương hướng phát triển cho Phục Long, về sau mới biết ông ta tên là Cố Thành Tây, trước kia là giáo sư ở Đại học Nam Kinh, từng xuất bản số sách nghiên cứu về hưng suy xí nghiệp.

Quan điểm của ông ta không phải là hoàn toàn sai, mà là Phục Long không có nhiều lựa chọn.

Sau đó Điền Phong tới nhà, truyền đạt lại sự bất mãn của Cố Thành Tây, Trình Nhiên mới biết hôm đó mình phản bác quan điểm của ông ta khiến học giả này có khúc mắc trong lòng.

Thực ra vai trò cố vấn của Cố Thành Tây không quá quan trọng, Trình Phi Dương nhận ông ta một vì ông ta chủ động tìm tới Phục Long, hai là cũng mượn ảnh hưởng của ông ta trong giới học thuật thu hút thêm nhân tài.

Nếu mất đi người này Phục Long chỉ tiến chậm lại một chút nhưng Trình Nhiên lại có kế hoạch khác với ông ta, sau khi nói với cha, Trình Phi Dương sau một hồi suy ngầm sai người mời Cố Thành Tây tới văn phòng mình trò chuyện.

Sau chuyện lần trước, Cố Thành Tây bày tỏ bất mãn mạnh mẽ của mình với Điền Phong, vì ở công ty ông ta không chỉ huy được ai, những nguyên lão ở Phục Long không nể mặt ông ta, Cố Thành Tây khi đó có ý muốn đi, thông qua Điền Phong biến tướng gửi lời tới tai Trình Phi Dương.

Giờ được Trình Phi Dương mời tới văn phòng, ông ta hơi hối hận, lỡ mà Trình Phi Dương không có ý giữ lại thì sao? Lúc đó đành cắn răng yêu cầu từ chức giữ thể diện.

Cửa phòng mở ra, bên trong không chỉ có Trình Phi Dương còn có Trình Nhiên đứng bên cạnh.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ lần trước mình chỉ trích hình thức gia tộc của bọn họ, cho nên hai cha con họ định tình mình tính xổ à?

Sau khi chào hỏi bình thường, Trình Phi Dương đi thẳng vào vấn đề: “ Lão Cố, lần này mời anh tới đây là vì tôi thấy cuộc họp hôm nọ chuyện anh đề xuất rất có giá trị. Nhưng chúng ta quyết định rồi, chiến lược tiếp tục đầu tư vào kỹ thuật không thay đổi.”

Cố Thành Tây hỏi ngay: “ Vậy thì tài chính thì sao? Quan trọng vẫn là tài chính, không có tài chính thì khác nào xây lâu đài trên cát, căn cơ không ổn, hô khẩu hiệu lớn tới mấy, cuối cùng cũng sụp đổ.”

“ Đó là trọng điểm, Trình Nhiên có vài ý tưởng và quy hoạch muốn trao đổi với anh. “ Trình Phi Dương chỉ:

“ Ồ.” Nhiệt tình của Cố Thành Tây giảm xuống, còn tưởng rằng Trình Phi Dương tuy chọn phương án rồi song chưa yên tâm, nên muốn cùng ông ta thảo luận tìm ra giải pháp vấn đề tài chính luôn cản trở xí nghiệp dân doanh:

Ai ngờ lại là bảo con mình nói, trong lòng có chút tức giận, nếu chẳng phải có lời Điền Phong hôm đó, ông ta muốn xem xem đứa học sinh này có gì đặc biệt, thì lúc này ông ta phất tay bỏ đi rồi.

Nếu hôm nay không có câu trả lời ổn thỏa, ông ta nhất định sẽ đi, lúc đó không phải nuối tiếc gì cả, ông ta thấy quá nhiều công ty sụp đổ vì chuyện o bế người thân.

Nói chung đây là tệ nạn của xã hội trong nước, công ty lớn lên một cái là cô dì chú bác kéo ùa cả tới, quan niệm gia tộc quá mạnh của Trung Quốc cản trở nhiều công ty tới đỉnh cao đáng có.

- Tài chính đúng là chướng ngại lớn nhất của chúng ta, song không phải không có biện pháp, hiện Phục Long cần lượng tài chính cực lớn, chúng ta có thể thông qua phải phương diện để cấp máu cho nó. “ Trình Nhiên bắt đầu nói:

Úi trời, có những mấy phương diện cơ đấy.

Cố Thành Tây nhịn cười, chỉ là cơ mặt không chịu khống chế khóe miệng hơi nhếch lên, cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhìn Trình Nhiên gật gù:” Ừ, mấy phương diện đó là gì, nói cho tôi nghe xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận