Trùng Nhiên

Chương 511: Hận cả đời.

Rõ ràng là Chương Ngư ở phía sau không biết nghe lén bao lâu còn giả vờ giờ mới tới.

Trình Nhiên vốn kiềm nén lâu rồi, đối diện với ánh mắt hắn: “ Trên đời này có những thứ không dễ dàng có được, vì thế mới cần nỗ lực, có lẽ nỗ lực đó sẽ uổng công vô ích, cho dù đi vào ngã rẽ, hoặc là còn cách mục tiêu đó xa vời vợi, nhưng chỉ có nỗ lực, mới có thể tích góp được sức mạnh leo lên đỉnh cao, không phải thế sao?”

Cho tới tận bây giờ, Trình Nhiên mới nhận ra, mình suy nghĩ quá một chiều rồi, ngày hôm đó ăn cơm ở nhà Khương Hồng Thược, bị mẹ cô gây khó dễ, y coi đó là chuyện phải tới. Đối diện với những vị khách mà mẹ cô mời tới, y không cảm thấy tự ti, y có thể ứng phó được, thậm chí coi đó là một trải nghiệm trong đời.

Nhưng y suy nghĩ như vậy là vì mang tâm thái của người trùng sinh, một người trưởng thành, khiến y có thể bình tĩnh đối diện, còn đặt ở vị trí người khác, ví như Khương Hồng Thược, sao có thể cho rằng một thiếu niên ở tuổi mình phải đối diện với người mẹ mạnh mẽ của mình có thể thản nhiên được.

Giờ nghĩ lại, nếu chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nhiệm vụ chủ yếu chỉ là học tập, trải qua những chuyện như ở núi Nga Mi, bữa cơm ở nhà Khương Hồng Thược hay giáo viên chủ nhiệm gọi lên nói chuyện, chẳng phải là quá nhiều rồi sao?

Sao Khương Hồng Thược có thể không vì y mà lo lắng? Những chuyện đó nếu không phải tại cô sẽ không xảy ra, lòng khó tránh khỏi áy náy day dứt.

Thậm chí cho dù thấy y đặc biệt hơn người khác, thế nhưng như Khương Hồng Thược nói, ngay cả cô út của cô và Chương Ngư, lúc đó đã là hai người trưởng thành, cuối cùng không vượt qua được, một người thì lưu lạc tha hương nhiều năm không trở về, một người tính cách biến đối như thành người khác, huống hồ là Trình Nhiên, liệu có một ngày cũng thế không?

Đó là lo lắng chính đáng.

“ Trích lời của Friedrich Nietzsche, học sinh cao trung mà đọc bút ký của ông ấy cũng khá đấy, nhưng cuộc đời không giống văn chương hoa mỹ đâu. Các em còn trẻ lắm, em biết gì về nỗ lực? Em thậm chí có hiểu được ý nghĩ của nó không đấy. “ Chương Ngư lại ho vài tiếng, cất giọng mỉa mai: “ Em nghĩ, chúng tôi không nỗ lực sao? Chúng tôi làm rồi, chúng tôi đã vứt bỏ tất cả, lén lút làm giấy đăng ký kết hôn, thuê phòng ở ngoài. Dù sao lúc đó chúng tôi đều ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa, chúng tôi cho rằng, chỉ cần nỗ lực, có thể làm được bất kỳ việc gì, chỉ cần nỗ lực sẽ có tất cả.”

“ Về sau, cha tôi mẹ tôi, thậm chí người thân của tôi ở trong nước đều tới, đều là người thân nhất của tôi ... Họ quỳ xuống dưới chân tôi, mong tôi từ bỏ cuộc hôn nhân không thiết thực này, tôi có thể nói gì được đây? Cha mẹ tôi, thân thích của tôi, họ không nghĩ cho tôi sao?”

“ Không, vì họ đều là người quan tâm tới tôi nhất, nên mới ủy khuất bản thân như thế, nếu lúc đó em là tôi, em lựa chọn thế nào, một bên là tình thân, một bên là ái tình, em lựa chọn thế nào, lựa chọn thế nào?”

“ Em biết thế nào là gia tộc không? Người mà gia tộc của cô ấy muốn cô ấy kết hôn là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, bọn họ cung cấp linh kiện cho quân đội, một số linh kiện cho trực thăng Black Hawk là do nhà họ làm, ở Châu Âu bọn họ có nhiều lâu đài cổ. Cô ấy kết hôn cùng hắn, gần đây định về nước đầu tư, em biết hạn ngạch đầu tư là bao nhiêu không? 1,5 tỷ tệ đấy.”

Có lẽ những tâm sự này kìm nén trong lòng quá lâu không có ai chia sẻ, Chương Ngư bung hết ra một lượt.

Bản thân Khương Hồng Thược cũng chưa bao giờ nghe chuyện này cũng sững người.

“ Còn tôi, lương tháng của tôi hiện giờ chỉ có 1400 đồng, nếu như là chủ nhiệm lớp sẽ cao hơn, nhưng tôi không phải. Cuối năm có trợ cấp và tiền thưởng, như vậy bình quân được 2000. “ Giọng Chương Ngư có chút kích động, kích động lên là ho, vừa ho hắn vừa nói: “ Cô ấy là cô gái rất có lý tưởng, có ấy muốn làm kiến trúc, muốn đi tới những miền đất xa. Nhưng nếu ở bên tôi, suốt ngày sẽ chỉ biết lo tới cơm áo gạo tiền, tôi có nỗ lực cả đời cũng không thể cho cô ấy thứ cô ấy đang có.”

“ Hay là em định nói nữ nhân cũng có thể kiếm tiền, nhưng kiếm tới bao giờ mới có sự nghiệp lớn đến thế? Dù làm được rồi, lý tưởng đơn thuần kia có còn nữa hay không?”

“ Em nghe đủ rồi ... chuyện của thầy thì thầy biết rõ nhất, người ngoài chẳng thể nói được gì. Cũng như thế, chuyện của bản thân mình, em nghĩ vẫn nên tự mình nỗ lực, hi vọng thầy đừng can thiệp vô lý. “ Trình Nhiên sắc mặt lạnh như đá, đứng dậy tuy đã cố kìm nén cơn giận, giọng mỗi lúc một cao, giọng điệu dần chuyển sang cay nghiệt: “ Nhưng em thấy thầy có thật nhiều lý do đương nhiên thật đấy, với chừng ấy lý do chính đáng, thầy từ bỏ cô ấy là chuyện đúng đắn quá phải không, thầy thấy mình cao thượng quá phải không, thấy không ai có thể nói được gì quyết định của mình chứ gì?”

“ Trình Nhiên. “ Khương Hồng Thược lên tiếng ngăn cản, Chương Ngư không ngại vạch trần vết thương cũ, nội tâm cực kỳ thống khổ, cô sợ Trình Nhiên nói ra những lời sát muối vào vết thương đó:

Cô nhảy ra chắn trước Chương Ngư, gần như hét vào mặt y:

“ Đừng nói nữa.”

Trình Nhiên hô hấp hơi chậm lại, thời khắc nay y cảm giác trái tim mình giống một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, không nói nữa, mà nhìn Khương Hồng Thược, người cô khẽ run lên, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đồng thời hiện lên vẻ quật cường, quay người đi: “ Mình ra thao trường đây, bạn đi không?”

Khương Hồng Thược mím chặt môi không đáp.

Vậy là cô ấy đưa ra quyết định rồi ? Trình Nhiên ngửa mặt lên trời hít vào một hơi, Trình Nhiên không ngại mẹ cô gây khó dễ, không sợ người khác cản trở, nhưng nếu bản thân Khương Hồng Thược không vững lòng, có khác gì binh sĩ trên chiến trường ra trận, hậu phương lại chỉ muốn đầu hàng, vậy thì chiến đấu ý nghĩa gì?

Đối với tình cảm, Trình Nhiên nghiêm túc chân thành mà đơn thuần, y đấu tranh với khó khăn trở ngại, chứ không muốn đấu tranh giành giật tình cảm.

Chỉ là đi thêm vài bước nữa, không cam lòng quay đầu lại chờ đợi, Khương Hồng Thược đứng im tại chỗ, hai người nhìn nhau cách một đoạn ngắn, tựa hồ xa tận muôn trùng.

Cười đắng chát, Trình Nhiên quay người bước đi.

“ Trình Nhiên. “ Khương Hồng Thược khàn giọng gọi, nước mắt từ đôi mắt đỏ hoe ứa ra nhưng Trình Nhiên đi thẳng một mạch không quay lại nữa.

Phòng y tế Thập Trung ở một nơi khá vắng vẻ yên tĩnh, hôm nay đang diễn ra đại hội thể thao, mọi học sinh đều bị hút về phía đó, không có học sinh nào lang thang quanh đây, chỉ có bác sĩ già gần 50 tuổi ngồi bên bàn làm việc lấy điếu thuốc ra hút, ánh mắt nhìn xa xăm.

Chương Ngư đứng ở một bên, nhìn Trình Nhiên đi xa rồi, còn Khương Hồng Thược dùng cánh tay che ngang mắt, tựa hồ không muốn người khác nhìn thấy đôi mắt ướt nhòe của mình.

Đợi thêm một lúc, Chương Ngư hỏi khẽ: “ Em không sao chứ?”

Khương Hồng Thược lắc đầu, hết dùng ống tay áo lại dùng mu bàn tay, ngón tay lau nước mắt, không biết có bao nhiêu ủy khuất, nước mắt của cô gần như vô hạn, lau không hết, lau tới chóp mũi đỏ rực.

“ Đừng làm thế hại mắt. “ Chương Ngư đưa khăn tay ra, muốn giúp Khương Hồng Thược lau nước mắt:

Khương Hồng Thược lách đầu né tránh, gương mặt xinh đẹp non nớt bị cô lau lem nhem như mèo mướp, mũi thi thoảng một thoáng nức nở, môi dưới có vết cắn hồng nhạt, thời khắc này ai nhìn vào cũng đau lòng.

Nhưng rốt cuộc không phải là một cô gái bình thường, Khương Hồng Thược dùng nghị lực thật lớn hít sâu một hơi thu hết lại nước mắt, khôi phục lại vài phần bình tĩnh: “ Thì ra là vậy, đến hôm nay em mới biết toàn bộ câu chuyện, chắc thầy không biết khi ấy cô em đau khổ thế nào đâu nhỉ, em thì thấy đấy ... Cô út nói với em, là cô ấy không cần thầy. Em không ngờ, cuối cùng lại là do thầy tự động từ bỏ trước. “

“ Cho nên cô út hận thầy cả đời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận