Trùng Nhiên

Chương 516: Nhiệm vụ chính trị. (1)

“ Em đang nhắc nhở anh đấy, chớ có tự tin mù quáng ... “ Từ Lan thẳng tính lại nóng nảy, xưa nay có sợ chồng đâu, cãi nhau đấu khẩu càng là chuyện cơm bữa: “ Bây giờ hễ công ty nào có chút thành tích liền không coi ai ra gì. Anh tự nghĩ xem, chúng ta xem ti vi, xem báo chí, những công ty một thời làm ăn lớn, do quá tự tin, cái gì cũng nhảy vào tranh phần, dàn trải quá rộng, cuối cùng bị các phương diện không theo kịp kéo sụp còn ít à? Anh ở công ty không ai dám ngỗ nghịch anh, anh nói sao người ta cũng gật đầu, nên em phải thường xuyên gõ chuông cảnh báo, tránh cho anh bị khen ngợi quá mức váng đầu.”

Trình Nhiên gật gù, ném cho cha ánh mắt đồng bệnh tương lân, kiểu "cha hiểu cảm thụ của con chưa?"

Trình Phi Dương đặt báo xuống, lấy một văn kiện phe phẩy trước mặt vợ con: “ Có biết cái gì đây không?”

“ Con xem với. “ Trình Nhiên đưa tay ra lấy:

Trình Phi Dương lấy bút bi ra, viết tên mình ở phần cuối, đưa cho con.

Trình Nhiên vừa xem tiêu đề của văn kiện đóng dấu đỏ đó đã gợn sóng, Tống kết kinh nghiệm tiêu thụ ở Tứ Xuyên, mở rộng ra các văn phòng toàn quốc.

Trong văn kiện là toàn bộ quá trình Phục Long đi lên từ đống đổ nát của công ty cũ, làm sao vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu, làm sao mở rộng đánh thắng Bối Thác, chiếm lĩnh Tứ Xuyên.

Phía sau là dòng chữ Trình Phi Dương vừa viết vào.

"Lập tức thực thi ... Trình Phi Dương."

Trình Nhiên xem mà kích động.

Văn kiện đơn giản cùng dòng phê duyệt thể hiện hệ thống vận hành hiệu suất cao như quân đội, cùng với uy tín của cha ở công ty. Bảo sao Phục Long lại chẳng tiến như vũ bão, mỗi lần đều người ta bất ngờ, quả nhiên là yếu lính của nhà binh, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị.

Trình Phi Dương kiêu ngạo chỉ văn kiện nói với con trai, mắt thì lại liếc vợ, thần thái như đại tướng quân chỉ huy thiên binh vạn mã: “ Nếu không có gì thay đổi, văn kiện cha ký tên hôm nay, mai sẽ xuất hiện trên bàn tất cả văn phòng làm việc của Phục Long trên cả nước, sau đó đội quân này dựa theo tình hình từng nơi định ra sách lược cụ thể, chuẩn bị đánh trận.”

Phục Long hiện giờ cơ bản có văn phòng làm việc đặt ở mỗi tỉnh, lấy thủ phủ mỗi tỉnh đặt tên, ví như Phục Long Cáp Nhĩ Tân, Phục Long Nam Kinh, với tư duy quân đội của Trình Phi Dương, người đứng đầu những nơi đó là quân đoàn trưởng các quân.

Còn hệ thống chăm sóc khách hàng, sản phẩm, kỹ thuật, nghiệp vụ tổng hợp phía dưới tương ứng với sư đoàn trưởng.

Đem tư duy quân đội áp dụng vào kinh doanh, đem tư tưởng ý chí cũ vào cách quản lý hiện đại, Trình Phi Dương không ít lần Trình Nhiên phải mắt tròn mắt dẹt.

Bây giờ nó đã thành văn hóa xí nghiệp và phong cách chiến lược độc đáo của Phục Long.

“ Chỉ cần dùng sách lược công chiếm thị trường Tứ Xuyên này phổ biến toàn quốc, áp dụng hiệu quả, vậy chúng ta vượt qua Trung Hưng không phải là vấn đề thời gian, mà là vấn đề chớp mắt. “ Trình Phi Dương tuyên bố với vợ:

Trình Nhiên thấy chuyện này khả năng rất cao, vì các công ty liên doanh nước ngoài đa số như Bối Thác, bọn họ cơ bản không lo đối thủ lẻn vào địa bàn của mình cướp lấy chuyện làm ăn, vì họ hoàn toàn không nghĩ tới.

Thiết bị của Phục Long giá rẻ, tính năng tất nhiên không bằng, thắng thua ở phục vụ hậu mãi tốt, trước tiên chiếm lĩnh thị trường cấp thấp, đến khi đạt tỉ lệ nhất định, hình thành hiệu ứng thị trường rồi, mấy công ty liên doanh kia giống Bối Thác, bó tay hết cách.

Vì khi phát hiện Phục Long đã có mặt ở khắp mọi nơi thì bọn họ đã thua rồi.

Đây giống chiến lược Trình Nhiên đang áp dụng cho CQ, CQ có mỗi tính năng nhắn tin thôi, không thể so với phần mềm khác đủ thứ giải trí được, nên người ta không coi là đối thủ. Nhưng khi xung quanh ai ai cũng dùng CQ rồi, anh không dùng, chẳng khác nào tự cô lập mình, đối thủ mới phản ứng thì muộn rồi.

Tất cả sẽ thua một cách choáng váng.

“ Anh cứ bốc phét đi. “ Từ Lan cau mày với chống, lảng đi chuyện khác, thấy một thiếp mời hỏi: “ Nhà ai kết hôn đấy?”

Trình Phi Dương nhớ ra: “ À đấy, định nói với em, là con trai của bí thư Lý của khu Thanh Dương, thứ sáu này anh đi thủ đô gặp bộ trưởng Ngô Kế Xuyên, tuần sau mới về, mẹ con em đi thay anh nhé.”

Trình Nhiên rất không thích tham dự hôn lễ xã giao kiểu này, chả quen biết gì cũng đến chúc mừng, chẳng hay ho gì, than thở: “ Ài, lại nhiệm vụ chính trị.”

Trình Phi Dương cười mắng: “ Cái gì mà nhiệm vụ chính trị, trước kia con chẳng phải thích theo cha đưa đi ăn tiệc à, giờ có cái ăn còn kén cá chọn canh.”

Từ Lan cũng không vui: “ Tóm lại là cha con bây giờ có chuyện xã giao là ném cho mẹ con mình, chúng ta thành vật thế thân của cha con.”

“ Em nói chuyện chẳng chú ý gì. “ Trình Phi Dương trừng mắt với vợ: “ Mặc dù bí thư Lý đã nghỉ hưu, nhưng khi Phục Long mới tới Thành Đô, đã chiếu cố rất nhiều, chúng ta phải nhớ phần ân tình này, em tới gửi lời chúc phúc thay anh.”

Từ Lan lườm chồng: “ Biết rồi.”

Hôm đó là thứ 4, Trình Nhiên đi học thêm hai ngày nữa, đến chiều thứ sáu về nhà, ăn tạm cái bánh bao lót dạ, sau đó mặc lên người bộ ghi lê màu xám lông chuột, đeo nơ, trông như phiên bản thu nhỏ của cha. Trình Nhiên không thích đóng bộ như thế, cảm thấy trông rất ngu, mẹ y thì xuýt xoa khen y trông chững chạc hẳn ra, không mặc không được. Cuối cùng là bị mẹ phun nước hoa thơm sực nức rồi đi dự tiệc cười.

Trong hai ngày này, quan hệ giữa y và Khương Hồng Thược không có gì thay đổi, vẫn trạng thái chiến tranh lạnh, đến tối Trình Nhiên trước khi đi ngủ vẫn nhắn một tin chúc ngủ ngon, nhưng hoàn toàn không được đáp lại.

Trình Nhiên chẳng biết làm sao, xin lỗi Chương Ngư thì chắc chắn là y không chịu rồi, đành đợi vậy.

Địa điểm tổ chức tiệc cưới là khách sạn Vọng Giang Thành Đô, đây là khách sạn 5 sao kiểu viên lâm duy nhất ở Thành Đô, quanh năm bao phủ trong cây xanh, khách sạn nằm trong công viên, có mấy sảnh tổ chức yến tiệc, mỗi nơi lại mang một phong cách Malacca, Pattaya, Phuket ... Các hệ món ăn Đông Nam Á, Việt Thái, vân vân... Vì phong cách đại ẩn vu thị đó, được nhiều nhà quan quyền ở Thành Đô ưa chuộng.

Con trai của Lý Đăng tổ chức ở hội quán Shoto lớn nhất nơi này.

Địa hình hội quán Shoto giống như cái "đảo", hoàn toàn che khuất giữa rừng cây xanh mượt, tách biệt với hội quán khác, tạo hình phong cách Trung Quốc, không quá xa hoa nổi bật, lại kín đáo trang trọng, đúng loại hình các cán bộ cũ yêu thích. Chiều muộn thứ sáu mẹ con Trình Nhiên tới nơi thì đường nội bộ đã xe cộ không dứt rồi, rất nhiều xe nối nhau đỗ bên đường thành vòng tròn, hiển nhiên sức chứa của bãi đỗ xe không đủ.

Thấy xe đi vào công viên quá nhiều, Từ Lan bảo Trần Văn Quảng cho mẹ con họ xuống đi bộ vào. Kể cũng may, chứ nếu đến sớm hơn chút nữa kẹt trong dòng xe kia, đến lúc quay trở ra vô cùng bất tiện.

Không cần miêu tả sự náo nhiệt ở đây nữa, đỗ ngay ngoài hội quán là chiếc Mercedes e38, nghe nói là mượn từ anh em phú hào Lưu thị nổi tiếng Thành Đô.

Ở gần cửa đại sảnh đột nhiên có giọng nói quen quen gọi: “ Anh Trình Nhiên.”

Hai mẹ con Trình Nhiên quay sang, nhìn thấy ngã ba đường, Cao Thiều Ninh mặc váy hồng công chúa đẹp đẽ đang nhón chân vẫy tay với họ, bên cạnh là cha cô Cao Thế Kim.

Cao Thế Kim đang nói chuyện với bạn bè, thấy mẹ con họ tới thì bất ngờ, có điều vẫn chào hỏi Từ Lan như bình thường: “ Chị dâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận