Trùng Nhiên

Chương 112: Đi vào sản xuất!

Năm 1997 ngoại trừ sao chổi Haley-Bopp để lại ký ức cho rất nhiều người, trên mảnh đất này vẫn có không ít chuyện lớn xảy ra. Hong Kong trở về, không khí mừng vui lan khắp ngóc ngách cả nước, thậm chí ở thành phố Sơn Hải còn tổ chức dạ tiệc chúc mừng cùng giáo dục chủ nghĩa yêu nước, đêm hôm đó pháo hoa nở rực rỡ trong mắt người dân.

Nhà nhà hộ hộ bật bài hát của Tô Nhuế, gió mang theo tiếng ca lan tỏa khắp thành phố.

Người chủ trì tin thời sự giọng trầm buồn đưa tin: “ Công nương Anh Diana tuổi gần 30 gặp tai nạn xe qua đời ở Paris Pháp. Người phụ nữ suốt mười sáu năm qua thu hút ánh mắt cả thế giới đã đi hết cuộc đời ngắn ngủi của mình trong bi kịch ...”

Còn Trình Nhiên đã vào năm học mới.

Học sinh cao trung chú ý đề tài khác hẳn với học sinh sơ trung, ở lớp có người bàn tán chuyện siêu máy tính Deep Blue của IBM giành chiến thắng trước nhà vô địch thế giới Kasparov. Đồng thời IBM tuyên bố, nó đã hoàn thành sứ mạng lịch sử của mình. Nhưng nó không phải là trí tuệ nhân tạo, vậy trí tuệ nhân tạo đời sau chiến thắng quán quân thế giới sẽ ở đâu? Tranh luận chuyện này rất gay gắt, chia hai phe người - máy rõ rệt, thậm chí đỏ mặt tía tai.

Trong tuần quân huấn kết thúc, Trình Nhiên tới cửa hiệu in ấn quảng cáo cực lớn của thím hai.

“ Mẹ em đâu rồi?”

“ Mẹ em đi đánh mạt chược rồi, hôm nay là cuối tuần mà, yên tâm đi, cửa hiệu này em quyết được. “ Trình Tường vỗ ngực làm ra vẻ em bao hết.

Thím hai của Trình Nhiên rất giỏi giang, trước kia làm công ty nhà nước, sau công ty đi xuống một cái là quyết đoán thành người nhận tiền thôi việc đợt đầu, mở ra hiệu in ấn quảng cáo, đặt ngay ở đường Đông Phong Nam, nơi tập trung rất nhiều đơn vị chính phụ. Có một dạo nhờ ưu thế đi đầu này, một tay ôm hết nghiệp vụ in ấn các đơn vị quanh đây, không phải là văn phòng nào cũng có được máy in chuyên nghiệp.

Từ một cái máy giờ cửa hiệu đã lên tới ba cái, thuê sáu nhân viên, máy đóng tài liệu cũng có một cái, máy in ảnh một cái, máy ép plastic, trang thiết bị đầy đủ như vậy, dùng để chế tác thẻ bài quá dư thừa.

“ Anh, em đã nhờ mẹ em đặt hộ vật liệu mà anh cần, đây là giấy tráng, cái này trước kia nhà em chỉ dùng rất ít, lần này chúng ta khởi động, làm bao nhiêu bản?”

Trình Tường nói xong quay sang bảo cô gái đang ngồi trước máy vi tính gõ văn bản: “ Chị Tiểu Triệu, lát nữa nhờ vào các chị nhé.”

Tiểu Triệu tên đầy đủ là Triệu Thanh Phân, 26 tuổi, theo thím hai Trình Nhiên làm được ba năm rồi, nhà ở nông thôn, chẳng học hành tới nơi tới chốn, nhưng đầu óc linh hoạt, được thím hai chỉ dẫn biết dùng máy vi tính và phần mềm chế bản. Giờ đã là đại tướng tọa trấn cửa hiệu, một mình chỉ huy năm người. Dù thím hai cứ rảnh là đi đánh mạt chược cũng không sao, Triệu Thanh Phân có thể một tay hoàn thành rất nhiều việc.

Hôm nay có ba người không đi làm, trong hiệu cộng cả Triệu Thanh Phan có bốn người, cười nói: “ Hai đứa muốn làm thẻ bài trò chơi à, cẩn thận mẹ em mắng cho đấy.”

Trình Nhiên vẫn còn nhớ "chị Tiểu Triệu" này, cửa hiệu của thím hai về sau rất nhiều người tới rồi đi, nhưng Triệu Thanh Phân ở lại, dù kết hôn sinh con cũng thế. Rồi thím hai về già càng ngày càng ham chơi, rộng rãi hi vọng Triệu Thanh Phân tiếp nhận cửa hiệu này, mỗi năm trả một khoản tiền cố định là được. Thím hai đối xử với Triệu Thanh Phân rất tốt, không phải người một nhà mà còn hơn người một nhà, có việc gì đều giúp đỡ lẫn nhau.

“ Chị Tiểu Triệu, đây không phải trò chơi trẻ con đâu nhé. “ Trình Tường vênh cái mặt béo béo tròn tròn lên:” Em và anh em bắt đầu sự nghiệp, bọn em dùng tiền mừng tuổi ra đấy, mẹ em đồng ý rồi, nếu không sao chịu nhập vật liệu cho bọn em ... Bọn em có tiền, hao tổn máy móc, chi phí mực in cứ tính rõ ràng.”

Triệu Thanh Phân che miệng cười: “ Được được, để chị xem bọn em làm ra được cái gì.”

“ Anh, chúng ta bắt đầu, chị Tiểu Triệu sẽ giúp chúng ta.”

Trình Tường còn chưa tròn 14, Triệu Thanh Phân hơn hắn tròn một giáp, gọi bằng dì cũng được, nhưng cái thằng này mồm miệng ngọt lắm, suốt ngày chị Tiểu Triệu, làm Triệu Thanh Phân rất vui vẻ, cô lại dễ tính, nên nhờ gì cũng được.

Có lẽ vì chiếc di động Nokia hằng ao ước, Trình Tề rất tích cực, vừa tới Thành Đô làm thủ tục nhập học xong, ngay hôm sau Trình Tề đã tới cục đăng ký bản quyền để đăng ký.

Sau khi tin tức từ phía Trình Tề báo về hết thảy thuận lợi, bọn họ ở hậu phương bắt đầu sản xuất.

“ Trước tiên chúng ta làm 100 bộ đã.”

Trình Nhiên đã có tính toán, với quy mô hiện giờ của bọn họ chưa tới mức đi tìm nhà xuất bản, dùng hiệu in của thím hai là đủ. Bốn người Triệu Thanh chia nhau ra hỗ trợ, đều là người quen việc, hiện đại hóa là thứ tốt, trước tiên bản vẽ của Trình Nhiên được đem đi scan, đưa lên máy tính chỉnh lại kích cỡ cần in, rồi thông qua máy in phun in số lượng lớn, liên tục tấm bìa cứng màu sắc sặc sỡ.

Công đoạn tiếp theo cần huy động sức người, Trình Nhiên cẩn thận cắt thành từng tấm thẻ bài.

Trình Nhiên xem xét thành phẩm, dùng giấy tráng 300 g làm thành thẻ bài, cảm giác hơi nặng chút, song không thành vấn đề, ưu điểm là sờ vào, xúc cảm rất mỹ diệu.

Board game quan trong nhất là cơ chế chơi, nếu không thì đẹp đẽ tới mấy cũng chỉ như thiêu thân đâm đầu vào lửa. Vì sao BANG trường tồn, vì sao "đấu địa chủ" đi tới từng nhà từng hộ, vì có cơ chế chơi công bằng đơn giản dễ hiểu, tính đối kháng cao.

Đời sau board game thịnh hành, nhiều trò chơi mọc lên như nấm sau mưa, song kinh điển thì quanh đi quẩn lại chỉ có vài cái, người ta thích sáng tạo trò chơi thật phức tạp, song không lợi có truyền bá, cuối cùng là hỏng.

Tam Quốc Sát thoát thai từ Bang, đời sau trải qua nhiều phiên bản, chính vì một thời gian theo đuổi lợi ích quá mức mà thêm thắt nhiều nhân vật, nhiều phiên bản, khiến Tam Quốc Sát trở nên rối rắm, mất đi tính đơn giản mà trí tuệ, dần đi vào con đường diệt vong.

Phiên bản Trình Nhiên đưa ra bây giờ là bản tối giản, dễ tiếp cận nhất, y cũng đã vạch ra cả quá trình nâng cấp hoàn thiện trong thời gian dài.

Nhân vật Tam Quốc quả nhiên được ưa chuộng, mọi người vừa cắt hình vừa tán gẫu tưng bừng, Trình Nhiên ra ngoài, tới cửa hiệu bách hóa gần nhất, mang về cái bánh gato lớn, cùng hoa quả, kẹo.

“ Mọi người dừng tay ăn chút nào ...”

Triệu Thanh Phân rất thích ăn kẹo mút, ngậm một cái, bóc một cái đưa Trình Nhiên: “ Thứ này của các em bán bao nhiêu tiền?”

Trình Nhiên vừa ngậm kéo mút vừa nói: “ Một bộ chi phí chừng 5 đồng, vậy thì định giá 30 đồng đi.”

“ Thế là nhiều đấy, thực sự có người mua à?” Triệu Thanh Phân hơi ái ngại, tiền lương của những nhân viên bình thường trong hiệu chỉ được 500, còn cô là 700, gia đình công chức bình thường, lương cũng 700 thôi:

Bỏ 30 đồng ra mua một bộ bài thì thực sự quá nhiều, một bộ bài đẹp cũng chỉ ba đồng rưỡi.

Trình Nhiên cười: “ Mọi người thấy game máy tính thế nào?”

Trình Tường không cần suy nghĩ, ăn nhồm nhoàm giơ tay đáp: “ Rất vui.”

“ Ra quán game mỗi giờ thuê máy tồn 4 đến 5 đồng, vậy mà lúc nào cũng đông nghìn nghịt, chính là vì nó vui. Bỏ ra 30 đồng, không chỉ chơi một mình, có 2 người là bắt đầu đối chiến được rồi, thậm chí bốn người, sáu người vẫn chơi được, nên giá này không lo không thể bán.”

Triệu Thanh Phân chưa bị thuyết phục:” Làm cái này phiền toái lắm, nếu đơn thuần muốn kiếm tiền thì không nên, chỉ cần kiếm địa điểm phù hợp, một cái máy photo, một cái máy ép plastic thế là đủ kiếm tiền rồi.”

Trình Nhiên lắc đầu:” Cái đó bọn em sao làm được, hơn nữa đây là tương lai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận