Trùng Nhiên

Chương 615: Xấu hổ và thoải mái.

Khương Vi Cầm về tới nhà thì Lý Tĩnh Bình vừa mới tắm rửa xong, thay áo ngủ ngồi ở sô pha. Gần tới cuối năm, đủ các loại hội nghị rồi báo cáo dày đặc, Lý Tĩnh Bình vừa rồi tham gia hội đàm phát triển thành phố du lịch tổ chức ở Thành Đô, mấy ngày trước đều ở trong nhà khách, hôm nay mới rảnh ghé qua nhà.

Còn Khương Vi Cầm thì tham gia tiệc mừng do chỉnh phủ tỉnh tổ chức, khen thưởng những cá nhân đơn vị được giải khoa học học kỹ thuật cấp quốc gia.

Khương Vi mang cặp về phòng rồi đi rửa ráy thay y phục, lúc ra ngoài thì Lý Tĩnh Bình đã gọt hoa quả để đó, cô lên tiếng trước: “ Tình hình phía anh thế nào?”

Vợ hắn là vậy đấy, luôn chủ động khống chế hoàn cảnh, tựa hồ không có thời khắc lơi lỏng nào, ngay cả với chồng cùng thế, Lý Tĩnh Bình cũng chẳng phải người mềm yếu, có điều đối diện cô vợ cường thế như vậy còn cách nào ngoài thỏa hiệp.

Dù gì bao năm như vậy cũng quen rồi.

Phụ nữ ở quan trường nói chung gặp rất nhiều bất lợi, nhưng vợ hắn lại khéo léo biến thành lợi thế của mình, đấu tranh với cô, chỉ cần thiếu cứng rắn một chút sẽ bị cô áp đảo, nếu như không nhân nhượng chút nào thì sẽ phải theo đuổi cuộc ganh đua dài, rất dễ mang tiếng không đủ độ lượng, chấp nhặt với phụ nữ.

Thế nên biện pháp đấu tranh bị hạn chế ngay từ đầu.

“ Anh đề nghị thành phố du lịch cũng phải lập nên thương hiệu, trọng điểm khai thác tài nguyên văn hóa, một là tài nguyên lịch sử, hai là tài nguyên kiến trúc đặc sắc, ba là văn hóa du lịch ‘trà mã cổ đạo’, bốn là tài nguyên tôn giáo, năm là tài nguyên cách mạng, quỹ tích cuộc Trường Chinh ... Rồi món ăn nữa.” Lý Tĩnh Bình trả lời chi tiết:

Khương Vi Cầm lắng nghe chăm chú: “ Lão Triệu phụ trách mảng này năm nay nhấn mạnh vào sức cạnh tranh hạch tâm là văn hóa, phù hợp với tư duy của anh ấy, xem ra em nên chúc mừng anh trước, thế nào tỉnh cũng ủng hộ mạnh mẽ.”

“ Còn phía em thế nào? Vụ án gian lận chiếm đoạt tài nguyên quốc gia em theo đuổi thế nào, có đột phá chưa?”

“ Cũng được, đã có manh mối dẫn tới kẻ đằng sau rồi, chỉ chưa đủ chứng cứ để đưa ra hành động.”

Mặc dù trên mặt Khương Vi Cầm khó mà thấy manh mối gì, Lý Tĩnh Bình vẫn nhận ra cô không vui, hỏi: “ Xem ra không thuận lợi lắm hả, đi tham dự tiệc mừng mà lại gặp phải chuyện không vừa ý?”

Nếu mà công tác thuận lợi, cô vơ đam mê công việc và sự nghiệp của hắn thế nào cũng nói một tràng dài rồi, từ hồi đại học đã thế rồi.

Khương Vi Cầm cầm dĩa xiên miếng tao, chống tay lên cái gối ôm đặt trên đùi:” Không tính là không vừa ý, làm theo lệ mà, gặp vài người bạn cũ, anh biết Triệu Khánh Đồng chứ?”

“ Triệu giáo sư, sao không biết, phó hiệu trưởng đại học khoa kỹ, sao thế?” Lý Tĩnh Bình vẫn nhớ người bạn cũ của vợ này:

Ánh mắt Khương Vi Cầm trở nên sắc bén: “ Đầu óc hắn chắc là có bệnh rồi.”

Lý Tĩnh Bình ngớ ngời, vợ hắn không mấy khi dùng những lời lẽ kiểu này.

Khương Vi Cầm nói ra liền không kiềm chế được: “ Trên bữa tiệc, hắn cứ ra sức bắt chuyện với Trình Phi Dương, còn thỉnh giáo cách dạy con, cái bộ dạng đó, anh không thấy chứ, khó chịu lắm.”

Thì ra là vậy, Lý Tĩnh Bình suýt bật cười, nói một câu công bằng: “ Thì cũng phải mà, học sinh ưu tú của Thập Trung với họ mà nói thì khác gì vàng, chứ con của anh ta học đại học chính quy, cần gì phải thỉnh giáo kinh nghiệm. Chẳng qua năm sau lên đại học rồi, muốn lôi kéo thằng bé về trường mình thôi, hi vọng có được tài trợ từ Phục Long ấy mà ...”

Nói chưa hết đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt liền ngừng luôn.

“ Thằng bé đó làm sao vào được Thập Trung, nếu không có con gái bảo bối của chúng ta thì nó có vào Thập Trung không? Gì mà biết dạy con, tên Triệu Khánh Đồng đó cũng là mù rồi. “ Khương Vi Cầm rốp một cái cắn miếng táo đứt đôi, làm phần còn lại rơi cả xuống đất:

Lý Tĩnh Bình nhìn vợ hậm hực nhặt táo lên, vừa buồn cười vừa bực mình, ôi nữ nhân, nhất là loại nữ nhân hiếu thắng thế này, chỉ cần việc không theo ý mình, là bất chấp đạo lý.

Đến một thằng bé cũng muốn so đo.

Mà cá thằng bé đó, đã đề phòng như thế nó vẫn chui được vào hậu phương của mình, cũng là đứa đau đầu.

Nói thật ra thì vợ hắn không phải ghét bỏ gì Trình Nhiên đâu, chuyện này rất phức tạp, một lời khó nói hết được. Theo Lý Tĩnh Bình thấy trong chuyện này con gái hắn cũng chẳng tâm lý gì cả, nếu để mẹ nó bắt nạt Trình Nhiên một chút, thằng bé đó ngoan ngoãn vâng dạ thôi, thế là trời yên biển lặng. Nhưng con bé đó cũng một là đứa không chịu thua, hai là nữ nhi hướng ngoại mà, sợ thằng bé kia bị ủy khuất, hơi chút là đứng lên bênh vực.

Thế là chuyện ngày một vui.

Tất nhiên Lý Tĩnh Bình không mách nước cho con gái, vì cuối cùng được lợi là thằng nhóc kia mà, kệ đi, hắn không bình luận.

Trẻ con thôi mà, nghiêm túc quá làm gì.

Điện thoại reo lên, không phải là điện thoại để bàn mà đa phần là công việc, là di động của Khương Vi Cầm, cô xem số rồi bắt máy.

Chỉ ậm ừ vài tiếng Khương Vi Cầm đã tắt máy, mặt khó coi hơn hẳn nói với chồng:” Điện thoại từ Thập Trung.”

Lý Tĩnh Bình lo lắng hỏi:” Có chuyện gì?”

Khương Vi Cầm ngây ra nhìn ngoài cửa sổ, mất một lúc mới thuận lại chuyện ở trường.

Đều là hai nhân vật đều là nhân vật cường thế quyết đoán trên chính trường, vậy mà lúc này lại như có chút luống cuống không biết phải, cô con gái bảo bối của họ, không ngờ công khai nắm tay nam sinh trong trường, hai người không nói là phẫn nộ, nhưng có chút gì đó mất mát.

Cuối cùng Lý Tĩnh Tình thở dài, thực sự hắn cũng không ngờ Khương Hồng Thược làm thế, cảm giác con gái lớn rồi, vượt khỏi tay cha mẹ rồi, an ủi vợ: “ Rồi chuyện đó cũng tới mà.”

Giọng Khương Vi Cầm sắc bén: “ Chẳng lẽ bỏ qua?”

“ Không bỏ qua thì làm thế nào, nếu bình thường, có thể gọi phụ huynh tới, sau đó nói chuyện thẳng thắn với nhau, không để chúng nó đi quá xa, vậy em định gọi Trình Phi Dương tới à? Sau đó em nói gì? “ Lý Tĩnh Bình đặt ra vấn đề nan giải:

Khương Vi Cầm khẽ cắn môi, vấn đề không phải ở Trình Phi Dương, mà là ở Từ Lan, cô vẫn nhớ lời Từ Lan nói hôm đó, cô không thích con trai tôi, nhưng tôi thích con gái cô.

Vậy gọi phụ huynh tới có ích gì?

Lý Tĩnh Bình buông một tiếng thở dài: “ Anh thấy khi Hồng Thược về, cứ giả vờ là không biết, em đừng làm quá lên.”

Khương Vi Cầm quay ngoắt lại: “ Chúng ta có thể giả vờ không biết, nhưng nó chắc chắn là biết chúng ta đã biết, con gái em, em lại chẳng biết sao? Nếu chúng ta không tỏ thái độ gì, nó lại nghĩ là cho phép.” Đi đi lại lại một lúc, tâm tình này cũng dần dần lắng xuống, cười nhạt: “ Không sao, dù sao thì chúng nó cũng chỉ có quãng thời gian cuối cùng này mà thôi.”

Lý Tĩnh Bình cau mày, không biết vợ mình tính toán gì, nhất là ở mặt thông gia với Lục gia, vợ hắn chưa từng tỏ thái độ rõ ràng, không ai biết cô đồng ý hay phản đối.

Khương Hồng Thược bị Trình Nhiên nắm tay đi vào Thập Trung, sau đó cứ như thế tay trong tay đi thẳng tới phòng học, kỳ thực suốt cả quá trình đó đầu cô trống rống chẳng nghĩ được gì cả, gần như để Trình Nhiên đưa đi đâu thì đi.

Dù có mạnh mẽ, có chủ kiến, cá tính, độc lập tới mấy, cô vẫn là nữ sinh mười bảy tuổi lần đầu biết yêu thôi.

Mà nắm tay nhau đi như thế, kỳ thực không phải dễ chịu, đây không phải lúc trăng tàn dưới rặng liễu bên sông, chẳng phải là hoàng hôn trên núi vắng, bốn xung quanh bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, tay hai người đều vì toát mồ hôi mà dinh dính.

Khương Hồng Thược cảm thụ mồ hôi từ bàn tay âm ấm của Trình Nhiên, không khỏi cười thầm trong lòng.

Chỉ giỏi làm bộ làm tịch.

Nghĩ tới đó Khương Hồng Thược dần lấy lại sự tự chủ, rụt tay lại.

Trình Nhiên hơi ngẩn người, rồi lập tức buông tay ra, cười áy náy, định nói gì đó để hai người không phải lúng túng.

“ Đừng nói. “ Không ngờ Khương Hồng Thược lên tiếng trước, bàn tay đã rụt về của cô lại đưa ra, đan vài năm ngón tay của y, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “ Cứ thế đi.”

Hết thảy không cần lời diễn tả, hai người chỉ lặng lẽ bước đi cảm thụ thời gian dần trôi, trong lòng không chỉ thoải mái, mà càng thêm nóng cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận