Trùng Nhiên

Chương 654: Tạm biệt.

Thế nào là mại bản, đó là hi sinh lợi ích quốc dân, thỏa mãn nhu cầu nhà tư bản nước ngoài, trong quá trình này, vì lợi ích của bản thân, có thể bất chấp bao vậy, chèn ép sản nghiệp trong nước.

Cái loại người như Liễu Cao, không thể nói lý được, cho nên ngay từ mới đầu Trình Nhiên không định nể mặt hay tìm cách hòa hoãn quan hệ đôi bên.

Trình Nhiên nói xong, Khương Hồng Thược từ bên kia đi tới, đối diện với Liễu Cao mặt tím tái đang phải dùng toàn lực kiềm chế bản thân bạo phát, giọng cô lạnh nhạt mà xa cách chỉ giữ phép tắc tối thiểu: “ Cháu đã nói chuyện với mẹ cháu rồi, mai cháu sẽ về, giờ cháu tiếp tục đợi trợ thủ của cô út tới. Cho nên cháu không đi theo cậu đâu.”

Liễu Cao mặt càng thêm âm trầm, giờ hắn đã hiểu vì sao đứa cháu gái này vừa rồi không tới, vì tạo điều kiện cho Trình Nhiên có thể thoải mái công kích sỉ nhục mình mà không phải ngại gì.

Vì dụ tránh sau này hắn có cớ chỉ trích nó "ăn trong rào ngoài", " không lên tiếng ngăn cản", về sau lại có thể kể lại với cô út của nó, những lời mà thằng nhãi kia nói với mình sẽ lan truyền trong vòng tròn của hắn, không ai không biết.

Uy tín uy vọng là thứ vô hình, nhưng nó tồn tại thật, vừa rồi Trình Nhiên cứ mở miệng ra chửi hắn thằng ngốc, không khác gì tát vào mặt hắn ngay trước mặt, bất kể nguồn cơn thế nào, kết quả ra sao, Liễu Cao hắn đều thành trò cười sau lưng, uy vọng nguy ngập.

Hai đứa này, hai đứa này, mình nhầm rồi, chúng không phải là cừu non như bề ngoài, mà là hai con sói con biết cắn người.

“ Giỏi, giỏi lắm, để rồi xem. “ Liễu Cao mắt gườm gườm nhìn Trình Nhiên, nói ra một câu hàm ý đe dọa, nhưng chỉ để gỡ thể diện, hắn biết điều Trình Nhiên nói là thật, hắn đối phó với Trình Phi Dương rất dễ, nhưng đồng thời hậu quả bị cắn trả cũng bội phần, với thân phận của hắn, tuyệt đối không có lãi:

Nhưng làm sao hắn ngờ được Trình Nhiên cũng hiểu những điều đó, đánh giá sai tình hình khiến hắn bị mấy cái tát quá đau đớn.

Thế nên lúc này chỉ nói vớt vát, quay sang Khương Hồng Thược: “ Có người phụ trách an toàn của cháu, đó là do cháu yêu cầu đấy nhé, cậu đi đây, cháu tự xem mà làm.”

Hai bên chính thức trở mặt rồi.

Liễu Cao xoay người đi, nhưng hắn không đi hẳn mà đứng ở bãi đỗ xe phía tây, nhín hai người từ xa.

Trình Nhiên không giấu giếm, đem toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi kể lại cho Khương Hồng Thược, để cố nắm được tình hình: “ ... Sau đó mình mắng hắn là thằng ngốc.”

Khương Hồng Thược mở to đôi mắt đẹp, bất giác nắm chặt tay, cô biết, tin đồn hai nhà Khương Lục kết hợp lộ ra ngoài chỉ có thể là do Liễu Cao tung ra, muốn dùng cả sức ép dư luận với cô: “ Mắng hay lắm, hắn đúng là một tên đại ngốc mà.”

Trình Nhiên ngạc nhiên, chớp mắt tới mấy lần, cứ nghĩ sẽ bị cô trách nói nặng lời, không thì im lặng cũng là bênh vực mình lắm rồi, chứng tỏ tên Liễu Cao kia phải đáng ghét thế nào.

“ Hắn quan hệ rất gần với Lục gia, cho nên rất tích cực hoạt động giữa hai nhà, khiến người ta cảm giác chuyện kia được ông ngoại mình định đoạt rồi, giờ ở Bắc Kinh ai cũng biết chuyện này, nên mình vốn chướng mắt từ lâu. Hắn đúng là tên ngốc, hắn quên gốc của hắn là Khương gia, bây giờ lại chạy đi chạy lại làm đầy tớ cho Lục gia. “ Khương Hồng Thược hời hợt nói qua nguyên cớ: “ Nhưng mà nếu Liễu Cao nói vậy, hắn và tập đoàn mại bản đó thế nào cũng gây khó dễ cho cha cậu đấy.”

“ Với những kẻ có lợi ích trong chuyện này, dù có Liễu Cao hay không thì cũng sẽ có một cuộc chiến, Liễu Cao cùng lắm chỉ có thể kéo thêm một số kẻ vốn không liên quan mượn gió bẻ măng thôi. Chuyện này không phải vì chúng ta ở bên nhau, mà vì cha mình ở Mỹ có được tiến triển, uy hiếp tới căn cơ của một số kẻ, chiến tranh là khó tránh. “ Trình Nhiên phân tích ở góc độ khách quan, biết trước, không có nghĩa là nhẹ nhàng hơn: “ Thôi, không nói về hắn nữa, vừa rồi bạn nói chuyện với mẹ bạn à, thế nào? “

Khương Hồng Thược nhẹ giọng nói: “ Mình làm liên lụy cô út bị mắng một trận, biết nguyên nhân thực sự mình tới Mỹ, mẹ mình giận lắm, mẹ mình ấy mà, sẽ nghĩ cô út thông đồng lừa gạt, muốn mình ngay ngày mai phải về giải thích.”

“ Chuyện đó cũng đúng thôi, nếu là mẹ mình cũng nghĩ như thế. “ Trình Nhiên thông cảm, nói đùa cho không khí bớt nặng nề: “ Mẹ bạn tất nhiên lo bạn chịu thiệt thòi.”

Khương Hồng Thược lườm y: “ Thiệt thòi rồi chứ còn gì nữa.”

Trình Nhiên chẳng biết xấu hổ nói: “ Thiệt thòi như thế, dù chịu thêm vài lần cũng không nhiều đúng không?”

Khương Hồng Thược há mồm rồi mà không thốt nên lời, như lần đầu mới phát hiện ra trên đời lại có thứ mặt dày vô sỉ như thế, giơ tay lên muốn đánh, nhưng bị Trình Nhiên thuận tay nắm lấy, ôm cô vào lòng.

Ôm thật chặt, quyến luyến càng lớn.

Nhưng không muốn tới mấy thì thời khắc chia ly cũng tới, Khương Hồng Thược mặt đỏ au kiềm diềm vô ngần, khẽ đẩy vai Trình Nhiên một cái: “ Hẹn gặp lại Trình công tử.”

Trình Nhiên buông tay: “ Gặp lại, Khương cô nương.”

Gió mát nơi dị quốc, tựa hồ mất đi tư vị.

Chỉ còn ánh mắt trống không nhìn theo bóng hình xinh đẹp đi xa dần.

Liễu Cao ngồi hàng ghế sau chiếc Limousine, thư ký ngồi ghế phụ lại để ý sắc mặt hắn âm u như trời muốn mưa, biết rằng hôm nay tốt nhất là ngậm miệng vào đừng nói gì hết, ngoan ngoãn kẹp đuôi lại mà sống, nếu không sẽ gặp họa, nhưng không có cách nào khác, có chuyện khẩn yếu cần Liễu Cao phê duyệt.

“ Tổng giám đốc Liễu, chúng ta đã hoàn thành khống chế Công ty thiết bị Kinh Vĩ, Triệu Kiệt Thành nói chỉ cần cấp thêm 3000 vạn, nhất định có thể hoàn thành hệ thống truyền động lực kéo, lão già đó rơi nước mắt cầu xin tôi. Tôi thấy cái lão già quật cường mà anh từng tán thường giờ e cả đầu gối cũng mềm rồi, chỉ cần anh yêu cầu, đám bảo ông ta quỳ xuống lạy anh tha cho một đường sống.”

Liễu Cao ném tư liệu sang bên giận cá chém thớt nói: “ Tôi không cần ông ta quỳ lạy, cái lạy của ông ta đáng mấy đồng chứ, có thể hạch toán tài sản của Kinh Vĩ để bán rồi, có một công ty của Tiệp Khắc hứng thú với hạng mục số bốn của họ, chịu bỏ giá cao mua lại .... Cấp thêm 3000 vạn, điên à? Tôi ăn no rửng mỡ hay sao không kiếm khoản tiền ngay trước mắt, còn cho thêm tiền lão già đó đi đốt, nghiên cứu mấy thứ vô nghĩa. Triệu Kiệt Thành có trách thì đi mà trách thằng con hoang kia nói lời khiến tôi không vui.”

Quay về nơi đang nghỉ trọ, tin tức tình báo liên quan tới các hạng mục của Phục Long cũng đã có, tập hợp lại trên tay Liễu Cao và những kẻ coi Phục Long là cái gai trong mắt.

“ Không dễ ứng phó, không ngờ chúng phá vỡ được bế tắc rồi, không rõ chúng làm gì mà bộ thương mại Mỹ nương tay cho chúng tiến vào quy trình thẩm hạch, mở cửa đàm phán cấp phép sở hữu trí tuệ, tiền trình đang đẩy mạnh.”

“ Phía Mỹ sẽ giám sát phía Phục Long thực hiện hạng mục mà bọn chúng tiến hành, nếu bọn chúng không thực hiện được lời hứa thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nhưng đồng thời nếu chúng ta ngăn cản mà để phía Mỹ điều tra ra nguyên nhân tới từ chỗ chúng ta, chúng ta cũng phải cuốn xéo, chuyện này muốn làm phải tính toàn cho kỹ đã.”

“ Hôm nay Time đăng phỏng vấn độc quyền với Trình Phi Dương ...”

Một đám người ghé tai bàn tán, thời gian qua Liễu Cao chạy khắp nơi giao thiệp, có cả đối thủ cạnh tranh của Phục Long ở trong nước lẫn nước ngoài, cái công ty này nếu để nó tiếp tục phát triển, với năng lực chiếm đoạt thị trường khủng khiếp mà Phục Long đang thể hiện ra, chẳng mấy chốc lĩnh vực mà bọn họ chiếm lĩnh lâu này khả năng từ biển xanh thành biển đỏ.

Nếu để Phục Long có được cấp hỗ trợ kỹ thuật, thậm chí nghiên cứu phát triển từ Mỹ, sẽ là tai họa với những đối thủ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận