Trùng Nhiên

Chương 724: Chỉ là kẻ tầm thường.

Đại học Khoa kỹ Trung Nam, cái tên không khác bản thân nó là bao, khô khan, nghiêm túc, nề nếp, dù sao thì đây cũng là một ngôi trường lấy bồi dưỡng nhà khoa học làm mục tiêu, cho nên không khí học tập rất đậm, mọi người cạnh tranh gay gắt.

Đó kỳ thực là biểu hiện bề ngoài, thậm chí là lấy vài điển hình nổi bật ra che giấu.

Cũng chỉ có sinh viên trong trường mới biết, thực ra bọn họ đâu có khác bên ngoài là bao, cũng trốn học, cũng nước đến chân mới nhảy, cũng làm những chuyện lén lút vi phạm kỷ luật.

Nhưng cũng có sự khác biệt, nếu như ăn cơm ở cùng một chỗ với sinh viên trường khác, có thể từ trong ánh mắt nhận ra đâu là sinh viên Đại học Trung Nam. Đó chính là những người chẳng có mấy sức sống sinh viên, ăn mặc lôi thôi, thậm chí mặc áo ngủ đi dép lê lang thang khắp nơi, nhất định là sinh viên Đại học Trung Nam rồi.

Mặc dù đó chỉ là chuyện cười thôi, song không phải là không có căn cứ, đôi khi sinh viên trong trường cũng thừa nhận chuyện cười này, vì phong cách của Đại học Trung Nam chỉnh thể mang tính lãnh đạm. Lấy các hội nhóm ra mà nói, toàn là hội đàng hoàng, "Hiệp hội người yêu thích nhiếp ảnh" , " Hiệp hội thảm hiểm khảo sát khoa học", "Câu lạc bộ lâm nghiệp môi trường" .... Cái tên nghiêm túc phát rợn.

Hơn nữa các câu lạc bộ này gần như chẳng có hoạt động gì lớn, câu lạc bộ nhiếp ảnh có hoạt động duy nhất mà bên ngoài biết, đó là bọn họ chăng dây ở ngoài rừng cây, sau đó treo ảnh chụp được lên cho người khác xem. Đa số các câu lạc bộ khác chỉ tổ chức tọa đàm, diễn giảng, thảo luận, cứ như hoạt động gián điệp, sợ bị giáo viên bắt gặp, phê phán không chăm chỉ học tập.

Nhưng vẫn có một số câu lạc bộ sở thích năng động hơn, như câu lạc bộ vũ đạo, treo họa báo ghi rõ tối thứ 7 tổ chức giao lưu ở phòng học nào đó. Vụ này chẳng tuyên truyền mà người đông nghịt.

Điểm đó cho thấy bản tính nào đó của tuổi trẻ vẫn có, chẳng qua là che giấu kỹ quá thôi.

Gần đây trong trường có chút náo động, đó là do đám sinh viên năm thứ nhất gây ra, họ thành lập Hội Thiên Hành phá vỡ phần nào không khí bảo thủ, trầm lắng trong trường.

Lúc này ở ngã ba chính trong trường, các thành viên cốt cán của hiệp hội này kê ghế thường trú hai bên, phát tờ rơi tuyên truyền.

Truyền đơn rất đơn giản, trên tời giấy đỏ là hình nút dây kiểu Trung Quốc, bên trong chỉ có một câu :" Nếu bạn có sáng kiến, nếu bạn có ý tưởng, nếu bạn có sở trường đặc biệt, Hội Thiên Hành hoan nghênh bạn gia nhập. Xin gửi lý lịch vắt tắt tới hòm thư dưới đây đợi trả lời."

Câu tuyên truyền này là kết tinh trí tuệ của 20 thành viên sáng lập hiệp hội.

Hiện giờ Lý Duy phụ trách công tác tuyên truyền cùng vài cán sự ngoại vi được tuyển lâm thời của hội Thiên Hành đang kể lại quá trình mọi người thảo luận câu tuyên truyền này: “ Đừng thấy nó không có bất kỳ điểm gì hoa lệ mà xem thường, bản thân nó càng ít hoa lệ, càng nổi bật sự tồn tại của nó.”

“ Trong truyền đơn này không có bất kỳ lời giới thiệu nào liên quan tới hiệp hội, muốn lý giải được nó, hoàn toàn phỉ dựa vào tưởng tượng. Ngôn từ tuy bình đạm, nhưng lại tương phản với việc gióng trống khua chiêng tuyên truyền, như thế sẽ tạo ra cảm giác chênh lệch. Một số người bản thân không hứng thú với hiệp hội, hoặc chỉ là sinh viên bình thường, người này nhìn truyền đơn chỉ cười cho qua mà thôi, hoặc mang về gấp máy bay. Giống mấy người trước mặt kia kìa, thấy không, bọn họ cười đùa với nhau về truyền đơn của chúng ta, đó là cơ sở quần chúng.”

“ Thứ đến, trên truyền đơn nói tới sáng tạo, ý tưởng và năng lực đặc biệt. Những người như thế sẽ không gửi lý lịch cho chúng ta như đi xin việc ... Lại sàng lọc được một nhóm nữa. Vậy chúng ta cần những ai? Không phải chỉ là người có bản lĩnh, mà còn cần có tinh thần thám hiểm, dám thử thách, muốn tiếp xúc với thứ mới mẻ, có nhiệt tình. Những người như thế sẽ vì tò mò mà gửi lý lịch cho chúng ta.”

Người xung quanh gật gù, ánh mắt thán phục nhìn Lý Duy, quả nhiên không thẹn là tinh anh cốt cán của Hội Thiên Hành.

“ Các cậu , đúng là ... Siêu thật đấy.” Một nữ sinh năm nhất thốt lên thán phục, suốt cao trung chỉ biết học với thi, đây là lần đầu họ cảm thụ được sự khác biệt của đại học:

Lý Duy xua tay khiêm tốn giả tạo, hắn không ngờ tài ba hoa của mình vậy mà có lúc thành hữu dụng, khi Trình Nhiên giao công việc này cho hắn, hắn cảm giác mình gặp được tri kỷ của cuộc đời.

Sau bài phát biểu của Lý Duy, tinh thần mọi người cao hơn hẳn, không ngại ánh mắt kỳ thị chế giễu nữa, bọn họ vui vẻ phát tờ rơi.

Các người xem thường nó à? Chứng tỏ các người chỉ là những kẻ tầm thường thôi, ai lại thèm chấp vặt những kẻ như thế.

Từ đằng xa đám Dương Mục đang đi tới, nhìn thấy Lý Duy đang điểm cắm chốt chỉ huy ba người phát truyền đơn, thi thoảng có người tới hỏi, thậm chí có mấy nữ sinh liền vây quay Lý Duy.

Cảnh tượng này khiến đám Dương Mục khá ngứa mắt.

“ Dương Mục, trước đó cậu nói đoàn trường sẽ không bao giờ phê duyệt cơ mà, giờ họ không chỉ thành lập, lại còn tuyên truyền rầm rộ như thế này, thế này có tính là vi phạm không? Qua thời gian tuyển người rồi mà.” Nhìn thấy có cô gái mình thích đang đứng cạnh Lý Duy hỏi này hỏi nọ, có tên quay sang chất vấn Dương Mục:

“ Không vi phạm. “ Một cán sự hội sinh viên nói: “ Bọn họ tuy tuyển người, nhưng không nói là muốn thu phí tuyển người. Quan trọng là tuyên truyền ở con đường chính này không do chúng ta quản, mà do trường học quản, giáo vụ không đuổi họ thì ai đuổi được, trừ khi đi thông báo cho ban quản lý.”

Xung quanh im luôn, ai mà đi làm cái chuyện mách lẻo đó, thứ nhất dù không được đồng ý trước, cũng không ai nghiêm trọng hóa vấn đề làm gì, trường chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Ngược lại, ai đi thông báo cho ban quản lý thì thành kẻ mách lẻo rồi, không biết bị bao nhiêu người khinh bỉ.

Dương Mục hận lắm.

Trước kia hắn mạnh miệng tuyên bố đám Trình Nhiên đừng hòng được duyệt thành lập hiệp hội, sau đó Trương Tĩnh giúp đỡ khiến nội bộ hội sinh viên phát sinh mâu thuẫn, rồi đoàn trường trả đơn về, hắn hả hê lắm, những lời cay độc tuôn ra không ngớt. Còn thuận miệng tuyên bố Trương Tĩnh cũng xong đời rồi, chuyến này gây bất ổn nội bộ thế nào cũng bị chỉ trích, con gái làm việc quá cảm tính, không thể làm lãnh đạo được, tối đa chỉ ở vai trò cấp phó để hỗ trợ thôi ...

Đang nói sướng miệng thì đoàn trường đổi thái độ duyệt cái roẹt một cái.

Nhờ nhìn thấy cảnh này hắn không biết giấu mặt vào đâu.

Có thành viên Hội Thiên Hành đi tới, nhiệt tình đưa bọn họ tờ rơi.

Cả đám đưa mặt nhìn nhau.

Đợi người của Hội Thiên Hành đi rồi đám người Dương Mục mới xem tờ truyền đơn đó, không ngờ lật lên lật xuống chỉ thấy đũng một dòng chữ kia, không có gì khác nữa, mà người của Hội Thiên Hành vừa rồi chỉ nói là bọn họ đang tuyển người chứ không giới thiệu gì về hiệp hội.

Mục đích hiệp hội là gì, tôn chỉ hoạt động là gì? Tiêu chuẩn tuyển người là gì? Hoàn toàn chẳng có gì hết.

Có người không nhịn được nửa bực mình nửa khinh bỉ nói: “ Cái gì thế này? Bên trên chẳng giới thiệu gì cả ... À lại còn phải gửi lý lịch, thế có định phỏng vấn không, bọn chúng coi mình là cái gì thế, top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới à?”

“ Trò đùa, ai thèm báo danh chứ?”

“ Rốt cuộc chỉ đến thế thôi, xem ra bọn chúng còn chẳng biết phải làm gì, ha ha ha, một lũ ngốc.”

Đám Dương Mục vứt luôn tờ rơi sang bên cười hô hố lên bỏ đi, quả nhiên lập nước khó, giữ nước còn khó hơn, mấy thằng nhãi năm đầu ngồi chưa ấm chỗ, ảo tưởng về bản thân, lần này chắc chắn thành trò cười rồi, bọn họ đợi xem là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận