Trùng Nhiên

Chương 171: Đưa nước.

Mặc kệ thằng khùng đó lải nhải Trình Nhiên đi một mạch tới phòng dạy nhạc, Tần Tây Trăn đến từ sớm, đang ngậm bút đăm chiêu, vừa thấy Trình Nhiên thì rối rít vẫy tay, đem nhạc phổ bài hát mà cô hoàn thiện cho y xem.

“ Chỗ này tôi cho vào mấy hòa âm, em thấy sao?”

“ Phần này hát trong phòng thu có vẻ hay, nhưng mà biểu diễn hiện trường ồn ào, khán giả e là khán giả không nhận ra được biến hóa tinh tế đó.”

Trình Nhiên từ sai vặt được nâng cấp lên chỉ đạo âm nhạc rồi, hai người họ vừa trao đổi vừa sửa chữa, sau đó bảo ban nhạc diễn thử để xem hiệu quả.

Ban nhạc này cơ bản đều là viên ngọc thô, khả năng cảm thụ âm nhạc rất tốt, nhưng kỹ thuật chưa rèn rũa nhiều, cho nên Tần Tây Trăn chia ra từng đoạn nhỏ, điều chỉnh từng chút một.

Trời ngày một lạnh, Tần Tây Trăn mặc áo len, đội mũ len che tai, ngồi trên bàn, một tay chống cằm, tay kia xoay tròn bút, môi dưới hơi trề ra, thi thoảng dừng lại, xóa xóa sửa sửa trên nhạc phổ.

Cái dáng vẻ này thật khó tưởng tượng cảnh cô ngồi ở bàn tròn được người ta vây quanh như phim bố giá.

Ban nhạc ngày nào cũng luyện tập, có thể nhìn ra nhóm Lâm Sở thực sự thích thành lập ban nhạc. Mỗi người bọn họ đều say mê chung, tụ lại một chỗ, mới đầu tệ hại vô cùng, xung quanh chê bai chế giễu, bọn họ trải qua được, sau khi hiểu nhau hơn, sai sót ngày một ít.

Thế nhưng cũng chẳng thể hi vọng quá nhiều vào ban nhạc này, cho dù Tần Tây Trăn dốc lòng chỉ dạy chẳng nữa, huấn luyện chuyên nghiệp là quá trình lâu dài, có những người mấy chục năm miệt mài không dừng bước cũng chưa chắc đã tinh thông, huống hồ là một đám học sinh sơ trung.

Thêm vào nữa học sinh cao trung phải đối diện với rất nhiều vấn đề, phụ huynh, nhà trường, thi cử, phải phân chia tinh lực tập trung học tập.

Lịch trình cơ bản của bọn họ là tan học một cái chạy vội tới phòng âm nhạc, tranh thủ luyện tập xong cả nhóm cùng tới quán cơm ăn, sau đó mạo hiểm bị chủ nhiệm lớp bắt được vì tới lớp tụ học muộn, ai nấy lẻn về lớp học của mình.

Thường xuyên có chuyện cuối tuần tập luyện xong, cả nhóm lại cùng nhau làm bài tập.

Tần Tây Trăn cũng không chỉ một mức thúc giục họ luyện tập, đôi khi cũng kéo họ ra góc âm nhạc ở công viên nhỏ kia, nghe người nơi đó biểu diễn.

Hoặc là tập luyện một hồi xong nếu không như ý, cô dẫn cả nhóm ra thao trường đi bộ, nói chuyện nhân sinh và lý tưởng sau này.

Những lúc như thế bọn họ đều cầm trà sữa hoặc đồ uống Tần Tây Trăn mua cho, nghe cô nói chuyện, cảm thấy đó là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời.

Bọn họ càng giống những người bạn tụ tập với nhau vì âm nhạc, mà theo đuổi của Tần Tây Trăn tựa hồ cũng không phải là muốn họ đạt được cái nọ cái kia, cô càng giống người dẫn đường ... Chỉ mong họ có trải nghiệm như thế này, từ đó có thêm nhiều người hứng thú với âm nhạc.

Vì không khí tích cực ấy mà Trình Nhiên cũng vì thế mà vui vẻ tới đây, nhìn ban nhạc trưởng thành là sự hưởng thụ, ca hát và âm nhạc chẳng chuyên nghiệp, nhưng lại rất chân thành, giọng ca non nớt mà uyển chuyển, đó là một cách thưởng thức khác.

Ngay hôm đó ban nhạc vừa mới tập luyện xong, ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng hỏi thăm, phòng học dùng để luyện tập chỉ có hai hàng ghế đầu, ba hàng ghê cuối có bàn, ở giữa để trống, ban nhạc biểu diễn ở khoảng giữa này, Tần Tây Trăn ngồi hàng đầu chỉ đạo. Trình Nhiên thì thích một mình ngồi ở góc trong cùng chỉ quan sát, thông thường nếu Tần Tân Trăn không tìm y, y chỉ lặng lẽ ngồi đó thôi, không quấy rầy cô, ngồi đó còn có cái lợi đó là thoải mái ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đó, một công đôi việc…

Tên béo Phó Tiêu ra ngoài đi vệ sinh, tựa hồ gặp phải ai đó, chẳng hiểu sao mà hắn lại giật mình "á" một tiếng, tiếp theo đó là giọng nữ hỏi: “ Xin hỏi, Trình Nhiên có trong đó không? “

Ồ, tìm Trình Nhiên, lại còn là nữ sinh.

Một, hai, ba đôi tai ở trong lớp liền dựng lên như tai thỏ.

“ Có đấy, có đấy. “ Trong tiếng nói ân cần, Phó Tiêu đi lùi vào lớp, xoay người lại một cái, mặt hưng phấn tới đỏ lên, bắc tay làm loa nhưng chỉ dùng khẩu hình nói với Trình Nhiên :" Tìm cậu đấy."

Mấy học sinh trong lớp có chút nghi hoặc, chỉ là một nữ sinh thôi mà, cho dù là có mùi gian tình thì có cần phấn khích vậy không, cứ như là chưa từng thấy nữ nhân vậy. Phải biết rằng từ khi làm ban nhạc cho tới nay, tuy trình độ ban nhạc không cao, nhưng họ ngày ngày được tiếp xúc với đại mỹ nhân.

Sau đó bọn họ liền thấy nguyên nhân làm Phó Tiêu có vẻ mặt đó.

Dương Hạ xinh đẹp xuất hiện ở cửa.

Gò má trắng phớt ráng hồng có chút thẹn thò bẽn lẽn đó, gương mặt xinh đẹp đó, vóc dáng yểu điệu đó, ghita bass Trương Kỳ tới từ lớp số bốn thốt lên: “ Là Dương Hạ!”

Ngay cả trong giới nữ sinh, Dương Hạ cũng rất nổi tiếng, màn thể hiện tình cảm qua bài thi của cô, lấy được thiện cảm của không ít nữ sinh.

Còn với nam sinh thì khỏi nói rồi, mặc dù Dương Hạ có thể không quen ai trong ban nhạc, nhưng không ai không biết cô.

Dương Hạ đứng ở cửa, mắt di động nhìn qua một vòng quanh lớp, thấy hết tình hình, cô thấy Tần Tây Trăn ngồi ở hàng đầu, Trình Nhiên trốn trong góc, cách cả lớp học cùng ban nhạc.

“ Chào cô giáo Tần. “ Dương Hạ chào Tần Tây Trăn trước, sau đó vẫy tay với ban nhạc: “ Chào các bạn.”

Như gió xuân tháng ba vậy.

Mấy nam sinh trong ban nhạc cười ngốc nghếch vẫy tay đáp lại.

Cuối cùng mới tới Trình Nhiên: “ Cậu ở đây à, còn nghĩ cậu không có mặt.”

Trình Nhiên gật đầu:

“ À .. Tìm mình có việc à?”

Dương Hạ tay xách cái túi giơ lên: “ Mời cậu uống nước.”

Cái túi đó rất lớn, bên trong nặng trĩu, có vẻ nặng lắm, lúc Dương Hạ đi vào, phải dùng hai tay mới xách được, đặt lên bàn cuối cùng, miệng túi mở ra, tới mười chai nước: “ Lần trước cậu mời khách, lần này mình mời lại, thuận tiện mời mọi người ... Các bạn vất vả rồi, uống gì tự lấy nhé.”

Luyện tập âm nhạc cũng rất vất vả, ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, miệng khát khô, nhìn thấy đồ uống, ai cũng nuốt nước bọt, chỉ là hai bên chẳng quen biết gì cả, Lâm Sơ rụt rè nói: “ Chuyện này, ngại lắm ...”

Dương Hạ trực tiếp đưa chai nước dừa tới: “ Có gì mà ngại, cậu uống được nước dừa chứ?”

Lâm Sở chỉ cái túi: “ Không, tôi uống ... Kiện Lực Bảo cơ.”

“ ... “ Mọi người câm nín tập thể, ai vừa mới nói ngại lắm nhỉ:

Dù sao Lâm Sở đi đầu rồi, người khác thoải mái hơn, đi tới vây quanh Dương Hạ, tự chọn đồ uống.

Dương Hạ lại quay đầu hỏi: “ Cô giáo Tần, cô uống gì ạ?”

Tần Tây Trăn chỉ bình giữ ấm của mình cười xua tay, cô theo thói quen, uống nước ấm giữ cổ họng, chuyện uống nước ngọt, đồ uống lạnh, cô rất hạn chế.

Dương Hạ lườm Trình Nhiên ngồi ì ra đó: “ Uống gì tự lấy, còn đợi mình đưa à?”

Không ôn nhu nổi nửa phút, cô nàng này bắt nạt mình từ nhỏ thành quen rồi, Trình Nhiên nhấc mông lên.

“ Chị dâu này. “ Phó Tiêu cầm chai nước lên tu ừng ực, khà một tiếng đặt xuống: “ Không cẩn thận uống hết rồi, có thể uống chai nữa không?”

Cả phòng nín thở, thằng béo, nói gì vậy hả?

Ánh mắt sắc lẻm Dương Hạ quét tới: “ Cậu nói gì đấy”

Nhìn cô giơ chai lên, mặc dù là chai nhựa, nếu ném trúng thì sưng đầu, Phó Tiêu run tay lùi lại: “ Tôi, tôi không uống nữa đâu.”

Rầm!

Dương Hạ đặt mạnh chai nước xuống:” Nói linh tinh, tôi đi đây.”

Đợi bóng hình xinh đẹp của Dương Hạ biến mất rồi, mọi người mở thở phào, sát khí thật ghê gớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận