Trùng Nhiên

Chương 174: Tiền mờ cả mắt. (1)

Hoạt động về trường đầu tiên của Tần Tây Trăn triển khai ở khán thính phòng của khu phòng học số sáu.

Câu lạc bộ thơ văn cổ là một câu lạc bộ tầm trung, không lớn không nhỏ, hoạt động câu lạc bộ cuối năm do bọn họ tổ chức sớm nhất. Giống như mọi năm, họ kiếm một khán thính phòng thi đọc thơ ca, thường được một trăm người tới xem là quy mô lắm rồi, hoạt động có mười bốn người tham gia, do ban giáo khảo quyết định thắng bại.

Năm nay áp phích của câu lạc bộ thơ văn cổ dán khắp mọi nơi, ở phần ban giám khảo dùng cỡ chữ to, đóng khung ba chữ "Tần Tây Trăn".

Thế là trước tờ áp phích đó tập trung không ít người.

Học viện âm nhạc chiếm diện tích không lớn, quy mô học sinh cũng ít, cho nên tin tức khuếch tán nhanh, hơn nữa ở thời đại thông tin còn chưa bùng nổ này, ở trong học viện quản lý khép kín, nhiều tin tức truyền miệng nhau mãi không dứt.

Vì như chủ tịch nhiều sắc thái truyền kỳ như Tần Tây Trăn.

Kết quả trực tiếp là cán sự tiếp đãi của câu lạc bộ thơ văn cổ phải đối diện với làn sóng người nối nhau tới khán thính phòng, lần đầu cảm giác được thế nào là hiệu ứng minh tinh.

Đặc biệt là hội trưởng của câu lạc bộ thơ văn cổ, mới đầu nghe phó hội trưởng nói muốn mời Tần Tây Trăn, vị hội trưởng mới rất kiêu ngạo này còn chẳng coi vào đâu. Các người sùng bái Tần Tây Trăn thế làm gì, chẳng qua là chủ tịch hội học sinh cũ thôi, không phải xinh đẹp có chút tài năng à, tôi thừa nhận. Nhưng giang sơn bao la, chẳng thiếu nhân tài, năm nay trong trường nổi lên rất nhiều cô gái ưu tú, còn có cả nữ sinh năm thứ nhất đã được coi như nữ thần, nào là Nhiếp Thiến Nam của khoa dương cầm, Dương Nguyện Hàng, Chung Yến làm chủ trì của khoa truyền thông ... Cái học viện này thứ ít thiếu nhất là mỹ nữ tài hoa.

Kết quả là hoạt động hoành tráng nhất mà hắn tổ chức cũng chỉ 127 học sinh tới tham gia, vậy mà lần này chen lấn tới năm sáu trăm người tới khán thính phòng. Phòng quá nhỏ, tới ngay cả lối đi cũng chật cứng, sự nhiệt thành đó làm hội trưởng cảm động không nói lên lời.

Nhiều người như thế, đến nghe bọn họ đọc thơ văn cổ, thường bị người ta coi là chua lè hay sởn gai ốc.

Mỗi lần có người lên đọc thơ hoặc văn kết thúc, tiếng vỗ tay vang vọng cả khán thính phòng, làm thí sinh lên biểu diễn cũng bật khóc tại chỗ, cám ơn mãi không thôi, phía dưới hội trưởng cũng mắt đỏ hoe lau hàng lệ nóng.

Chỉ mong ngày hôm nay mãi mãi không kết thúc.

Cuối cùng cũng tới lúc trao thưởng, chủ trì là nữ thần tới từ khoa truyền thông giọng êm tai nói: “ ... Tiếp theo xin mời học tỷ Tần Tây trăn lên trao thưởng cho mười thứ hạng đầu, phần thưởng là mỗi người được một bộ bài Tam Quốc Sát! Ba người đứng đầu có thêm sổ tay.”

Oa, Tần Tây Trăn.

Hội trường xuất hiện cao trào nhỏ.

Tần Tây Trăn trong bộ trang phục công sở chính quy, mái tóc đen búi sau đầu, nhận từng hộp từng hộp Tam Quốc Sát trao cho thắng giải.

Phía dưới ai còn đủ tỉnh táo không bị mỹ nữ làm mờ mắt hỏi nhau.

“ Tam Quốc Sát là cái gì thế? “

“ Dốt thế, loại game thẻ bài rất hot hiện nay, hay lắm, bọn phòng 502 mua một bộ, chơi thâu đêm bị ban quản lý ký túc xá bắt được tịch thu đấy.”

“ Thi thơ cổ, tặng Tam Quốc Sát, thấy thế nào ấy nhỉ?”

“ May đấy, giờ toàn tặng sổ ghi chép, tặng bút viết, nhàm quá rồi, tặng giày dép, y phục thì vừa đắt lại chưa chắc mặc vừa, quanh đi quẩn lại toàn phần thưởng chán chả muốn tham gia ... Giờ tặng Tam Quốc Sát, mới mẻ thu hút mới đúng.”

Hoạt động quảng bá sản phẩm đầu tiên của Tần Tây Trăn kết thúc viên mãn vào buổi chiều thứ sáu hôm đó.

Trình Nhiên kỳ thực đi theo Tần Tây Trăn tới học viện âm nhạc, ở dưới ghế khán giả chứng kiến toàn bộ quá trình, y thực sự không nhìn nhầm, với sức ảnh hưởng của Tần Tây Trăn ở học viện, dùng thế này là đúng.

Kết thúc hoạt động, có mấy người phụ trách câu lạc bộ vây quanh Tần Tây Trăn: “ Học tỷ, học tỷ, tuần sau câu lạc bộ nhảy đường phố bọn em có hoạt động, học tỷ phải nể mặt nhé ... Phải rồi, học tỷ quen biết phía sản xuất Tam Quốc Sát sao, bọn em đặt 20 bộ được không?”

“ Câu lạc bộ ghi ta bọn em có tài trợ nhiều hơn, mời rất nhiều khách, học tỷ có thể đến không?”

Ghita là câu lạc bộ đông thành viên nhất, vì là nhạc cụ phổ biết, nhiều người có thể chơi và thưởng thức, vì thế mà giàu tới chảy mở, người phụ trách câu lạc bộ khoe tiềm lực của mình: “ Bọn em mua 40 bộ.”

“ Được, được, tôi sẽ cân nhắc tham gia, phải xem thời gian thế nào đã, bên câu lạc bộ văn học thì chịu rồi, thứ ba vào bốn giờ chiều tôi có tiết học, không tới được .” Tần Tây Trăn lẩm bẩm tính lịch trình:

“ Không sao, không sao, vậy thì đẩy tới bảy giờ tối, học tỷ nhớ đến nhé. “ Người phụ trách câu lạc bộ văn học đã chứng kiến hiệu ứng Tần Tây Trăn mang lại, câu lạc bộ văn học của bọn cũng thuộc loại tới từng nhà nhờ nể mặt tới xem cho, nên thời gian là cái nghĩa lý gì, một phát áp phích được sửa tại chỗ luôn:

Tây Tây Trăn không từ chối được nhiệt tình của họ, cùng thống nhất thời gian.

Hoạt động kết thúc lúc 6 giờ 30 mà tới gần 8 giờ mới có thể thoát thân.

Trình Nhiên đã nói với mẹ tới học viện tham gia hoạt động rồi, sẽ về muộn, nên kiên nhẫn đợi Tần Tây Trăn.

Khi hai người sóng vai đi ra học viện, Tần Tây Trăn tay cầm cuốn sổ, ghi chép số lượng Tam Quốc Sát mà các câu lạc bộ đặt.

“ Số lượng đã xác định, tới từ những câu lạc bộ có thực lực tài chính là 140 bộ, mấy ngày tới còn gặp vài người nữa .” Tần Tây cười tươi như hoa nở:” Phát tài, phát tài rồi.”

Nếu để đám học đệ học muội mà biết nữ thần của bọn họ lúc này đang tính tiền kiếm được từ họ, chắc chắn hình tượng sụp đổ thê thảm.

Tần Tây Trăn mặc thêm chiếc áo len dày màu đen trắng, mặt ngửa lên trời không biết áo ước gì, ánh đèn đường màu chiếu lên đường nét không góc chết đó, một ngón tay cô gõ nhẹ trên gò má: “ Ừm, em nói một bộ chia cho tôi 20 đồng hả, vậy là tôi đã kiếm được 2800 đồng rồi ... Oa, nhiều tiền quá đi.”

Có tham dự một hoạt động thôi mà kiếm được số tiền bằng bốn tháng lương, nữ thần gì cũng bị kéo xuống nước rồi.

Một tuần tiếp theo Tần Tây Trăn trở thành khách quen của các câu lạc bộ, số lượng đặt mua Tam Quốc Sát cũng tăng lên vèo vèo, cũng không thể trách người phụ trách câu lạc bộ ý tưởng nghèo nàn, mà một thì gì khi đã lưu hành liền thành đại thế.

Máy vi tính còn chưa phổ cập, phòng ngủ nào có một cái thôi coi như đồ dùng chung của các tầng, một người chơi game thì bảy tám ông đứng sau chỉ đạo.

Trong kí túc xá ngoài chơi bài chỉ có uống rượu, không thì lại lẻn ra ngoài lang thang. Cuộc sống sinh viên buồn tẻ vô cùng, giờ có trò chơi tụ hội cả phòng, quan trọng là bản thân trò chơi thực sự hấp dẫn, gồm thâu cả thiên thời địa lợi nhân hòa mà xuất hiện, khác nào hiệu ứng tuyết lở.

Một bộ thì đúng là đắt, cả phòng gom lại thì được rồi.

Còn câu lạc bộ thì khác, câu lạc bộ có tiền tài trợ, có tiền hội phí, các câu lạc bộ lớn có thể xin tài trợ cả nghìn đồng.

Cho nên câu lạc bộ nếu ở phần thưởng mà kém hấp dẫn hơn câu lạc bộ khác, sẽ bị người xung quanh dị nghị phản đối ngay. Nhiều người tham gia cuộc thi câu lạc bộ là vì phần thưởng, mấy thứ bút sách mang về không dùng vứt đó, chứ một bộ Tam Quốc Sát vào tay, bán rẻ 50 đồng ối người mua, lại chả lãi à.

Có cái trò chơi này làm phần thưởng, một là đảm bảo thu hút người tham gia cuộc thi, hai là mời được Tần Tây Trăn. Người ta là người đại diện của món đó mà, tất nhiên quân bài tình cảm vẫn hữu dụng, nhưng mà đặt hàng đảm bảo chắc hơn.

Tần học tỷ mới là sát chiêu thu hút đám đông.

Thế là hoạt động câu lạc bộ của trường Xuyên Âm Sơn Hải cuối năm 1997 thành hoạt động quảng bá của Tam Quốc Sát, Tần Tây Trăn với thân phận khách mời hoặc là ban giám khảo trở lại trường, củng cố được địa vị trong trường của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận