Trùng Nhiên

Chương 238: Tái biệt khang kiều.

Lái xe taxi vừa bấm còi vừa thò đầu ra ngoài chửi bới, đợi đám học sinh đi hết rồi lại lên đường.

Trần Mộc Dịch đoán chừng đám học sinh đó phải thất vọng thôi, lễ hội âm nhạc cỡ thành phố nhỏ thế này thì lấy đâu ra minh tinh chứ, mà thứ mà đám người Trần Mộc Dịch nhắm vào cũng không phải là minh tinh.

Bọn họ nhắm vào những tân binh tiềm năng.

Tất nhiên Trần Mộc Dịch không tự mãn hay ngây thơ tới mức nghĩ chỉ mình có nhãn quang nhìn thấy điểm ấy. Dám khẳng định có thể nói là toàn bộ các công ty băng đĩa lớn trải dài từ nội địa, Hong Kong, Đài Loan đều phái người tới. Ví như phó tổng giám đốc Tiêu Bách của Băng đĩa Chân Ngôn, các nghệ sĩ danh tiếng đang làm mưa làm gió trong nước như Trương Lâm, Trần Tùng, Hoàng Nguyên đều ở dưới cờ của công ty băng đĩa này. Còn các công ty băng đĩa lớn khác, theo như tình bào Trần Mộc Dịch có được thì đều gửi nhân vật cấp phó tổng giám đốc tới tọa trấn.

Thế thì khỏi hi vọng rồi, những người có biểu hiện vượt trội ở lễ hội âm nhạc này sẽ bị đối phương đào đi sạch.

Thời buổi này Hong Kong - Đài Loan dẫn đầu toàn bộ trào lưu văn hóa, trình độ chế tác cũng đi trước, công ty trong nước chỉ có thể bám theo sau học mót người ta, dù có năng lực tự sản xuất chế tác, đem so với sản phẩm Hong Kong - Đài Loan chế tác, nói dễ nghe chút là còn phải học tập nhiều, nói khó nghe hơn là quê một cục.

Thế nên phàm là người ta mang danh tiếng công ty lớn ra, dù là điều kiện có hà khắc một chút, mấy ai chống nổi cám dỗ được ký tên vào cùng công ty với các nghệ sĩ danh tiếng.

Âm nhạc Động Địa của Trần Mộc Dịch kỳ thực là học theo mô hình các công ty lớn của Hong Kong. Tuy thế mấy năm qua ca sĩ mà công ty ký kết được, có thể kể tên ra chỉ có ba người, mô hình hợp tác kiểu người quản lý, khấu trừ chi phí đi thì phần lớn lợi nhuận dành cho ca sĩ, còn mình chẳng khác gì người làm thuê cho người ta, kiếm cháo sống qua ngày.

Trần Mộc Dịch rất kỳ vọng có thể kiếm được con "ngựa ô" mà các công ty lớn bỏ sót, chỉ là hi vọng thôi chứ hắn chả dám chắc, vì trước giờ đối diện với công ty lớn, hắn đụng đâu thua đó, càng đánh càng thua, càng thua lại càng đánh, tinh thần này lan truyền trong nghề biến hắn thành trò cười.

Thậm chí có ông chủ lớn trong nghề còn nói đùa với nhân viên của mình, đừng có ăn hết, ít nhất nên để cho Trần Mộc Dịch khúc xương dính chút thịt để gặm.

Tin đồn tới tai, Trần Mộc Dịch chỉ có thể cười trừ mà thôi. Chứ còn làm gì được nữa, người ta nhường cho khúc xương mà ăn là may đấy, dù con người phải giữ sĩ diện, nhưng mà sống còn không nổi thì sĩ diện làm cái gì? Tìm được bài hát tốt, ca sĩ tốt mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ còn có chút xíu hi vọng thôi, dù những công ty lớn kia có là hổ, hắn cũng không ngại giành ăn trong miệng hổ.

Đôi khi Trần Mộc Dịch cũng có chút bi thương, tổng hợp các con số cho thấy, nghiệp băng đĩa trong nước đã tới hoàng hôn rồi, níu kéo thế nào thì phần hạ màn cũng đã ở ngay trước mắt.

Mùa đông giá lạnh đang tới, lễ hội âm nhạc này có lẽ là thịnh hội cuối cùng.

Tận dụng dư âm Tết Xuân vẫn còn, lễ hội du lịch quốc tế Sơn Hải do hiệp hội du lịch Châu Á Thái Bình Dương, chính phủ tỉnh và chính phủ thành phố Sơn Hải liên hợp tổ chức sẽ diễn ra vào ngày mùng 2 tháng 3, kéo dài liên tục nửa tháng.

Chủ đề hoạt động của lễ hội du lịch bao gồm, đua xe đạp, chạy ma-ra-tông, lễ hội đèn lồng truyền thống, triển lãm hàng hóa, lễ hội âm nhạc, diễn kịch, nghiên cứu thảo luận học thuật, mời gọi đầu tư, bình luận ẩm thực cùng với tham quan di sản văn hóa ... tổng cộng có 23 nội dung hoạt động.

Thời gian này Trình Nhiên liên tục thấy bóng dáng Lý Tĩnh Bình xuất hiện ở trên ti vi , đôi khi cũng thấy hoảng hốt, tưởng chừng quay lại quãng thời gian cùng Khương Hồng Thược ôn tập ở "hồng môn tiểu viện" trước khi thi tốt nghiệp sơ trung.

Nhưng đôi khi Trình Nhiên cảm giác rất hư ảo, tựa hồ là chuyện chưa từng xảy ra. Thậm chí ngay cả mùi thơm trên người cô gái đó phát tán ra mà y rất thích ngửi tới giờ đã chẳng nhớ là mùi gì nữa rồi.

Mọi thứ đang nhạt dần như khúc nhạc xa xăm.

Thành phố Sơn Hải tiến vào ngày tháng ồn ào náo nhiệt của lễ hội du lịch quốc tế.

Ngày 6 tháng 2 Nhất Trung khai trường, học kỳ hai đã bắt đầu rồi, Trình Nhiên tiếp tục ngày tháng cùng đám Dương Hạ, Du Hiểu bắt xe buýt tới trường.

Diêu Bối Bối và Liễu Anh thi thoảng không đi xe cùng cha mình cùng đi xe buýt với bọn họ, Có vẻ trải qua chuyện lần trước vẫn để lại chút hậu quả, Diêu Bối Bối trầm mặc hơn nhiều, không kiếm chuyện với Trình Nhiên nữa, tất nhiên vẫn hay nói mấy câu không biết nặng nhẹ, dù bớt kịch liệt hơn. Chẳng biết là về sau này nhận ra được hôm đó Trình Nhiên cố ý giúp mình, hay là vì nội tâm đã trưởng thành hơn.

Đám bạn ở trong khu tập thể vẫn thích tụ lại cùng nhau, giống như không có gì thay đổi, nhưng xung quanh thì đã thực sự thay đổi rồi. Cùng với sự phát triển của công ty Phục Long, hiện giờ khu nhà xưởng phía sau khu tập thể đang được mở rộng, mảnh đất trống trước kia nuôi cỏ với đổ rác được tận dụng. Túc xá công nhân mới cũng đang xây, tòa nhà bê tông cốt thép vươn lên từ lòng đất, làm người đơn vị trong khu tập thể hâm mộ không thôi.

Đối với học sinh Nhất Trung ngày đầu về trường mà nói, bọn họ đón nhận một tin chắc khác nào sấm nổ bên tai, mỹ nữ giáo viên Tần Tây Trăn đã từ chức rồi.

Không ai ngờ được cuối học kỳ trước là những ngày tháng cuối cùng của cô ở Nhất Trung, vô số học sinh nghe tin mà bàng hoàng, cũng có không ít nam sinh thương tâm, đem phần tình cảm mông lung thời thanh xuân tươi đẹp ấy giấu thật sâu trong lòng.

Lúc ấy rất nhiều học sinh lý giải một cách sâu sắc ý cảnh trong bài Tái biệt khang kiều của Từ Chí Ma, có những người như ráng mây ngũ sắc, tới bất ngờ rồi lại đi một cách lặng lẽ.

Một nỗi buồn mang mác bao phủ ngày khai trường của học sinh năm nhất Nhất Trung.

Đau lòng nhất phải kể tới đám Lâm Sở của ban nhạc 57 độ, từ tập tành những kiến thức căn bản nhất của nhạc lý, tới khi đứng trên sân khấu run cầm cập, đến bây giờ bọn họ có thể tự tin biểu diễn ngay trước lớp bất kỳ lúc nào. Tất cả đều do Tần Tây Trăn mang tới cho họ. Vậy mà cô đi mất rồi, khiến đám Lâm Sở chạy tới phòng âm nhạc không thấy bóng dáng Tần Tây Trăn nữa cứ thế khóc tu tu.

Đôi khi đi qua phòng âm nhạc nhìn vào, phảng phất như vẫn thấy ở đó có một cô gái hào hứng kể cho bọn họ nghe câu chuyện âm nhạc các nơi trên thế giới, kể về lý tưởng của mình, khiến mỗi học sinh đều muốn cầm hành lý lên đi tới phương xa.

Nhưng nhìn kỹ lại đã thành giáo viên già đeo kính.

Cô ấy đi đâu rồi, cô ấy có còn tiếp tục bước trên con đường âm nhạc mà mình say mê không, cô ấy có còn quay về không? Mỗi ngày ngồi xe đi học tan học, liệu có còn nhìn thấy hình bóng xinh đẹp ấy lưu luyến trước hiệu bán dụng cụ âm nhạc không?

Có những người thế ấy, chỉ như một thoáng đẹp đẽ lướt qua trong sinh mệnh.

Nhưng khi đó không ai biết rằng, không lâu sau bọn họ sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó lần nữa trên sân khấu, cô giống như một đóa hoa trải qua nhiều năm ẩn nhẫn, dù là nhỏ bé, không ai biết tới, một khi xòe nở liền thành tuyệt đại phong hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận