Trùng Nhiên

Chương 714: Ai cũng cố gắng.

Đôi khi một ý nghĩ bất ngờ sinh ra làm chúng ta không cách nào át chế được, chuyện Trình Nhiên muốn "xách ba lô lên và đi" là một trong ý nghĩ đó, lâu, lâu lắm rồi Trình Nhiên mới có cảm giác thôi thúc mạnh mẽ như vậy.

Cảm giác đó giống như y là thanh niên 19 tuổi thực sự vậy.

Thế giới thật rộng lớn, tôi muốn đi xem sao.

Đại loại là như vậy.

Tất nhiên chuyện đó không thể nào thực hiện ngay lúc này được, y còn nhiều việc phải làm, còn trận đánh lớn ngay trước mắt. Sau khi mẹ y tới Nam Châu thăm, Trình Nhiên liền nhận được điện thoại của Tạ Phi Bạch.

“ Tình huống bây giờ là ... Mẹ tao và mẹ mày lấy danh nghĩa của tao lập cái chi nhánh công ty Viêm Hoa ở đây, trong đó có 30% cổ phần cha mẹ tao giao cho tao, giờ tính ra tao là cổ đông lớn nhất .... Tao hơi choáng hỏi mẹ tao, mẹ tao cứ nói đừng nghĩ nhiều, quá độ một thời gian .... Thực sự là quá độ, mang danh nghĩa của tao làm gì? Không phiền à?”

Trình Nhiên nghe Tạ Phi Bạch than thở một hồi thì cũng nghĩ xong đầu đuôi: “ Tao đại khái đoán ra được mục đích chuyện này rồi.”

“ Nói thử xem.

“ Vì sao chuyên môn tách ra 30% cổ phần này cho mày?”

“ Thì đó chính là điều tao đang thắc mắc đấy thôi, cha tao bình thường cần tao xin ba lần mới cho tiền, sợ tao lấy tiền trong nhà nhiều quá, giờ đột nhiên đưa cổ phần cho tao, tao không tin, ông ấy làm sao rộng rãi như vậy.”

“ Đúng thế, cổ phần này chỉ mang danh nghĩa của mày thôi, cha mẹ mày muốn mày tự tranh thủ thành chủ sở hữu thực sự, từ đó mày từng bước tiếp nhận sự nghiệp của cha mẹ mày, hoặc là nếu mày không làm được thì cũng để đảm bảo cho mày sau này dù không làm gì, cũng không cần lo chuyện cơm áo.”

“ Thôi, mày đợi đó, tao tới tìm mày rồi bọn mình nói chuyện.”

Không lâu sau trong một quán trà của Đại học Trung Nam, Tạ Phi Bạch đẩy cửa đi vào, bộ dạng đầy đăm chiêu, ngồi xuống quên cả gọi đồ uống, Trình Nhiên bảo phục vụ cho hắn một cốc cà phê.

“ Mày nói thử tao nghe xem nào, tao không tin cha tao thực sự làm thế. “ Từ nhỏ tới lớn hai cha con chưa lần nào ngồi xuống tâm sự thực sự, Tạ Phi Bạch theo bản năng nghi ngờ chuyện này:

“ Đương nhiên cũng có một khả năng khác, chỉ đeo danh nghĩa thôi, không có thực chất, số cổ phần này tới lúc cần sẽ có thao tác khác, lúc đó sẽ lấy đi. “ Trình Nhiên phân tích: “ Nhưng khả năng này không cao, tao vẫn thiên về cha mẹ mày muốn mày dần làm quen với việc tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, đây là bài kiểm tra cho mày, chứ việc học hành của mày rõ là chẳng hi vọng gì …”

“ Vậy bây giờ tao phải làm sao? Cứ coi như là cha mẹ tao muốn một ngày tao thực sự sở hữu số cồ phần này đi, vậy tao cần làm gì? “ Tạ Phi Bạch hoàn toàn không xuất hiện chút đắn đo nào, đây là ưu điểm của hắn, mọi thứ hắn đều quyết định rất nhanh:

Có người muốn gây sự, hắn đấm luôn, cho hắn binh mã, hắn đi lấy thủ cấp tướng địch, con người hắn đơn giản trực tiếp.

“ Làm sao à, làm từ cơ sở đi.” Trình Nhiên kiến nghị : “ Mày là đại cổ đông, nhưng đây là hạng mục lớn, mày cứ thế đứng ra cũng có tác dụng gì? Ai thèm nghe mày không? Ai mà dám nhận sự chỉ huy của mày, nên mày tới học tập, làm từ chuyện đơn giản nhất, đến khi mày hiểu ra chuyện mày đang làm là gì, cũng là lúc mày hình dung được đại khái toàn bộ việc này.”

Tạ Phi Bạch lấy ra một cuốn sổ tay: “ Mày nói đi để tao viết.”

Thứ "nghiêm túc" thế này xuất hiện cùng với Tạ Phi Bạch làm Trình Nhiên chẳng quen chút nào: “ Được rồi, bước đầu tiên, mày đem chuyện tiêu thụ, thị trường làm rõ, sau đó chúng ta tính tới nắm hoàn toàn cái chi nhánh này ....”

Xoạt xoạt xoạt!

Xoạt xoạt xoạt!

Tạ Phi Bạch viết vèo vèo, đến khi Trình Nhiên không nói nữa mới ngẩng đầu lên: “ Cái này tao sẽ tham khảo một chút, chỉ tham khảo thôi đấy.”

Vẻ mặt đó tựa như nói, sau này tao sẽ sáng tạo ra cách đánh riêng, không tính là công lao của mày đâu đấy nhé.

Trở mặt nhanh quá, thằng này không chừng có tố chất làm ông chủ thật đấy.

Buổi sáng mùa thu, phía đông tờ mờ sáng, sương mù bao phủ, kiến trúc trường học thấp thoáng trong sương mù dày đặc làm người ta cảm giác như xuyên không về thời cổ.

Một bóng người từ trong làn sương xuyên qua, là một cô gái với đuổi ngựa tung bay, chạy qua kiến trúc nhấp nhô, cây cối, hàng rào, vừa chạy cô vừa xem đồng hồ, thời gian của cô được bố trí hết sức chặt chẽ.

Cũng nhờ thế mà Khương Hồng Thược ở nước Anh mới được một học kỳ thôi, nhưng cô gái chăm chỉ ưa hoạt động này đã độc lập rồi về kinh tế rồi.

Chuyện này ai cũng muốn nhưng nói ra không phải là chuyện đơn giản, nếu dùng thành tích tranh thủ lấy học bổng cao nhất chỉ miễn cưỡng giảm đi 70% học bổng mà thôi, số học phí còn lại và tiền sinh hoạt, thêm vào áp lực của việc học tập, ra ngoài làm việc để bù đắp chi tiêu mà vẫn muốn có thành tích tốt, không bị tụt hậu thì gần như không hiện thực.

Thế nhưng Khương Hồng Thược vẫn nhanh chóng tìm ra được biện pháp, đó là tận dụng ưu thế ở môn học tương quan, dạy thêm cho các du học sinh tụt hậu.

Trước tấm gương ưu tú của cô, nhiều người sẵn sàng bỏ tiền để được phụ đạo, muốn cô chỉ cho phương pháp học tập một cách hệ thống và hiệu suất hơn, chuyện này được nhà trường cho phép, thậm chí còn cấp cho một khoản tiền hỗ trợ.

Ngoài ra Khương Hồng Thược lại còn làm thêm ở thư viện trường, mỗi tuần làm việc 20 tiếng, công việc của cô là sắp xếp lại sách, trực ca, kiếm tra thẻ thư viện ... Việc nhiều, nhưng không bận.

Trật tự trong trường rất tốt, cho nên cũng không phải là cần kiểm tra một cách nghiêm ngặt, chủ yếu là đi xem ai không đeo thẻ thư viện thì tới hỏi, việc làm thêm ở thư viện giúp cô có thể tận dụng sách vở ở thư viện củng cố kiến thức.

Cứ thế sau khi nộp thuế, Khương Hồng Thược cơ bản có thể tự cân bằng chi tiêu rồi, tất nhiên như thế cô sẽ phải chi tiêu vô cùng tiết kiệm, không thể như trước kia mua đồ vì ngại mà không mặc cả.

Chương trình học rất nặng, lại thêm vào làm thêm khiến thời gian cá nhân rất eo hẹp, nhiều lúc giờ ăn cơm chính thức của cô cũng không có, tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn vài lát bánh mì, mấy miếng thịt xông khỏi, trong phòng tự chế salad, vừa đơn giản lại rẻ, còn bổ xung vitamin.

Tối đa một hai tuần một lần cô mới ra nhà hàng Trung Quốc gần trường ăn món ăn quê hương mùi vị đã hoàn toàn biến dạng.

Hôm nay sau khi nghê điện thoại, cô vội vàng rời trường gặp một người trung niên, vừa gặp đã rối rít xin lỗi trước: “ Cháu xin lỗi, khó tìm lắm phải không ạ, cháu nên ra cổng trường đợi chú mới đúng.”

“ Không sao. “ Người kia là Triệu Thanh, đứng dưới khu phòng học được trao giải bởi hiệp hội kiến trúc sư hoàng gia Anh, cười thoải mái: “ Đi nhiều cũng quen tìm đường rồi, với lại nhiều đồ thế này phải đưa tới thẳng chỗ cháu ở, một mình cháu khó mà mang theo được.”

Khương Hồng Thược tò mò, vén tóc lên cúi đầu nhìn qua miệng túi: “ Cậu ấy gửi cho cháu cái gì thế ạ?”

Triệu Thanh mở một túi ra: “ Thực ra hai túi đều giống nhau.”

Tương ớt Lão Tương Mụ, tương ớt đậu nóng, gia vị lẩu, còn có đủ các loại món ăn vặt, đều là thứ mà trong nước mới có, như bánh khô gấu mèo, mứt quả. Đúng hai túi, đã tính toán tới khả năng vác nặng tối đa của Triệu Thanh rồi.

Điều này làm Khương Hồng Thược học tập bận rộn, tranh thủ từng giây từng phút, mười bữa hết bảy ăn bánh mỳ, cảm giác như có như có hơi ấm len lỏi trong tim.

Triệu Thanh nâng hai cái túi khổng lồ lên: “ Những thứ này đều do cậu ấy tự mình đi chọn đấy, sau đó nhờ tôi khi sang Anh mang theo, nặng lắm, để tôi giúp cháu đưa tới chỗ ở.”

Khương Hồng Thược dậm chân giận dỗi: “ Toàn món ngon thế này, cậu ấy muốn cháu béo lên như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận