Trùng Nhiên

Chương 393: Ám ảnh của cả thế hệ.

Trong cuộc đời đi học của mỗi người chúng ta đều có một "con nhà người ta", ví như với Trình Nhiên chính là Dương Hạ. Mà cuốn sách của vị chuyên gia này có thể nói là đỉnh cao "con nhà người ta" với học sinh Trung Quốc. Tạo thành loại tâm lý tự ti với giáo dục Trung Quốc ở thời đại đó, rất có sức sát thương lâu năm, thậm chí cả thế hệ gặp chỉ trích lớp người trẻ tuổi bọn họ là " thế hệ sụp đổ"

Đó có thể coi là một dấu ấn lớn của thời đại, chuyện ông ta tới ngôi trường danh tiếng như Thập Trung cũng không có gì bất ngờ.

Đừng nói là giai đoạn này, thậm chí 20 năm sau, Tôn Tiêu vẫn tích cực hoạt động trong giới giáo dục Trung Quốc, với danh "chuyên gia giáo dục trứ danh", đi khắp nơi diễn giảng bán sách.

Tối hôm kia Dương Hạ gọi điện cho Trình Nhiên, hai người nói chuyện gần đồng hồ tiếng đồng hồ. Đa phần là Dương Hạ chửi mắng chỉ trích luận điệu của Tôn Tiêu, chứng tỏ buổi diễn giảng của ông ta khiến Dương Hạ kìm nén cỡ nào. Cô vừa về tới nhà là lục tìm tài liệu phản bác ông ta, Trình Nhiên vừa nói chuyện vừa tra cứu trên internet nên nắm được khá nhiều tư liệu.

Đến cuối cùng trước khi cúp máy, Dương Hạ còn dặn Trình Nhiên hai lần, ông ta tới Thập Trung diễn giảng, đừng cãi nhau với ông ta, tốt nhất là đừng nghe ông ta lải nhải.

Mình đâu phải trẻ con lên ba mà làm cái chuyện đó.

Dù giống đại đa số đứa trẻ thuộc thế hệ 8x, 9x, chẳng ưa gì Tôn Tiêu. Thái độ của Trình Nhiên với Tôn Tiêu, đây là một phần của lịch sử.

Cho dù nội dung mà vị chuyên gia giáo dục này tôn sùng có hơi thiếu công bằng, bỏ qua sự thực khách quan để chỉ trích giáo dục Trung Quốc, cha mẹ Trung Quốc và trẻ con Trung Quốc. Nhưng đặt ở góc độ thúc đẩy cả thời đại, khiến cho tổn thương lòng tự ti của một số người thời đó, khiến nhiều người sinh lòng yêu nước mà dốc sức truy cản.

Trước kia Trình Nhiên học ở Tứ Trung Sơn Hải, cái trường chuyên gia giáo dục chẳng thèm ghé mắt tới, trường học cũng chẳng hơi đâu nghĩ tới chuyện xa xôi để ý tới ông ta, không tự mình trải nghiệm nên nhận thức chưa đủ sâu.

Lần này ở Thập Trung, tình hình tất nhiên khác hẳn, nên Trình Nhiên có chút bất ngờ vì độ nổi tiếng của ông ta. Trên đường cùng Trương Bình tới nhà ăn mua nước, có thể thấy thành viên các câu lạc bộ và hội học sinh chạy qua chạy lại, bố trí hội trường, thi thoảng vài nhóm thảo luận về nội dung trong sách của ông ta.

Năm ngoài Nhật báo Nhân Dân, năm nay Nhật báo Ánh Sáng đều có đều có bài phỏng vấn độc quyền với Tôn Tiêu, hiện giờ ông ta là chủ biên của tạp chí Nghiên cứu thiếu niên nhi đồng. Một người có nhiều hào quang cùng danh tiếng đang hot đó tới Thập Trung diễn giảng, mà học sinh Thập Trung thời kỳ này vẫn là "học sinh tốt" theo ý nghĩa truyền thống, đối với bài báo truyền thống chính thống, với danh nhân đó danh hiệu đàng hoàng, nhất là chuyên gia giáo dục, đều tôn kính ngưỡng mộ. Gọi ông ta là "chuyên gia rắm chó" chỉ là số cực cực ít, đa phần vẫn phấn chấn mong đợi buổi diễn giảng.

Trình Nhiên đi trong viên lâm gặp được Tần Thiên và Viên Tuệ, quan hệ hai bên đã lạnh nhạt nhiều, nhưng gặp nhau thế này vẫn chào hỏi, Viên Tuệ còn lấy nội dung trong tờ báo trường ra trêu: “Không tệ đâu soái ca trường, top 5 trong thập đại soái ca của trường nhé.”

Không ít người vì thế mà gọi Trình Nhiên là soái ca trường, vì thế mỗi lần Trình Nhiên nghe được lại thấy chua tận óc: “ Đừng gọi thế được không, gọi Trình Nhiên nghe vẫn vừa tai hơn.”

Viên Tuệ thấy Trình Nhiên mặt mày nhăn nhó thì phì cười, tuy Trình Nhiên được xếp vào hàng soái ca lạnh lùng, kỳ thực tiếp xúc rồi sẽ biết, đối với các cô gái y có chút "mềm", nói thông tục hơn chính là dễ bắt nạt.

Tần Thiên hôm nay mặc áo len dệt kim mỏng ôm sát người, tóc buông xõa ngang vai, nổi bật thân hình mảnh mai yểu điệu, hơi nghiêng đầu giống đang đánh giá Trình Nhiên, ánh mắt rất tinh thần: “ Này soái ca trường, cậu nhảy cao tốt như thế sao không đi chơi bóng rổ, nói không chừng thứ hạng tăng lên đấy.”

Thời gian trước vì Quách Dật, cảm xúc của Tần Thiên không ổn định, cô muốn tìm một người phó thác, vừa đúng lúc đó Trình Nhiên xuất hiện, ở mức đó nào đó thành trợ lực giúp cô thoát khỏi dấu ấn của Quách Dật trong lòng, bây giờ nhận ra cái trò dục cầm cố túng của Quách Dật, còn có chút phản cảm.

Thế nên giờ cô không còn có sự u oán với Trình Nhiên như trước nữa, nghĩ lại cô không phải thích Trình Nhiên, mà có thiện cảm với hành vi ga lăng của y, có chút áy náy vì lợi dụng y. Thế nên ngược lại còn thản nhiên trêu ghẹo Trình Nhiên, nói không chừng tâm lý có chút suy nghĩ, bằng vào uy lực nụ cười của mình, tới khi đó có khi Trình Nhiên bị mình thu thút.

Trương Bình là người vui vẻ nhất khi quan hệ mọi người trở lại bình thường, nịnh đầm không biết ngượng: “ Tần Thiên, bạn đừng khiêm tốn, đứng thứ hai trên bảng hoa khôi trường, chỉ số nghệ thuật là 5 sao, xếp 5 trong bảng phong vân ... Trình Nhiên chỉ đứng thứ 38.”

Trình Nhiên còn chẳng xem mấy cái đó: “ 38 rồi cơ á?”

Viên Tuệ cười hì hì: “ Trình Nhiên, thái độ đó không tốt đâu, rất nhiều người muốn vào bảng phong vân không được đấy.”

Tần Thiên kéo Viên kéo tay Viên Tuệ tạm biệt: “ Được rồi, đừng thấy người ta hiền mà bắt nạt, bọn mình có chuyện đi trước nhé.”

Trương Bình đứng nhìn theo bóng lưng Tần Thiên mãi, khoác vai Trình Nhiên: “ Lần này trên báo không ghép Tần Thiên và Quách Dật làm một đôi nữa, xếp cô ấy cùng Tô Dương thành đôi hợp nhất. Nhưng mà cô ấy và Tô Dương chỉ là bạn, cô gái xếp hạng không biết rồi, gán ghép lung tung, đúng là xem tạp chí Hong Kong hơi nhiều.”

“ Đáng lẽ phải cùng cậu một đôi đúng không? “ Trình Nhiên biết tâm tư Trương Bình: “ Hay để tôi nộp bản thảo, xem xem giúp cậu một tay được không?”

Trương Bình hết hồn: “ Tí chị cậu, đừng có làm bừa, cô ấy đá chết tôi đấy.”

Trình Nhiên cười lớn, thời học sinh thật thú vị, đơn thuần non nớt, giống ngọn gió đầu mùa đông, giúp người ta đi vào giấc mộng đẹp.

Buổi diễn giảng rất được mong đợi cũng tới.

Năm thứ nhất năm thứ hai được giáo viên cổ động đi nghe diễn giảng, thậm chí có lớp bắt đi như lớp Trình Nhiên. Còn năm thứ ba vì áp lực học tập nên không khuyến khích tham gia loại hoạt động này. Thế nhưng tính tích cực của học sinh Thập Trung trong loại hoạt động này không thể xem thường, phòng học lớn thiết kế kiểu bậc thang đã chật kín người, thậm chí hai bên lối đi cũng toàn là người.

Đây là lần đầu tiên Tôn Tiêu tới Thành Đô tổ chức diễn giảng, nên có rất đông phóng viên đưa tin, Thập Trung cũng phối hợp, giành cho bọn họ vị trí bên mé của hai hàng ghế đầu, chỗ chính giữa tất nhiên giành cho lãnh đạo trường và khách quý rồi.

Ngoài Dật Phu lâu, xe của Tôn Tiêu đã đỗ lại, có trợ lý tháp tùng, bên cạnh là phó hiệu trưởng Trương Thụ, đám học sinh đặt biệt danh là "Trương ngục trưởng". Điều làm đám học sinh căm hận nhất là ông ta chuyên dẫn bảo an đi bắt cặp đôi hẹn hò trong trường, còn hút thuốc trong nhà vệ sinh. Cho nên khi ông ta không lang thang trong trường học là thời khắc tự do nhất.

Lúc này từ xa nghe thấy tiếng huyên náo ở Dật Phu lâu, Trương Thụ nói với Tôn Tiêu: “ Xem ra chủ nhiệm Tôn rất được học sinh của chúng tôi hoan nghênh.”

Cái loại chuyện này Tôn Tiêu thấy phát chán rồi, nam nhân 46 tuổi, vóc người nhỏ bé, đầu hói, đeo kính trông rất trí thức đó nhàn nhã nói: “ Thập Trung là trường trung học tốt nhất Thành Đô, thậm chí là trong tỉnh. Tôi tin tưởng học sinh nơi này biết cách làm sao để giải quyết những thiếu sót của mình, nghe diễn giảng sẽ có được cảm ngộ mà tiến bộ. Tôi tới nhiều trường như thế, Thập Trung không tệ.”

Gương mặt đang tươi cười của Trương Thụ hơi cứng lại, thầm nghĩ, có ý gì đây hả, đám nhãi con đó mặc dù là làm người ta không yên tâm được, ngơi ra chút liền bày trò, nhưng mà bọn chúng làm gì lắm thiếu sót như thế, ngại danh tiếng của Tôn Tiêu nên không nói mà thôi.

Dù gì cũng được trường học cử đi đón khách, phải giữ lễ độ của chủ nhà, chút không vui thoáng cái là bị áp xuống, tay đưa về phía trước: “ Xin mời Tôn chủ nhiệm. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận