Trùng Nhiên

Chương 316: Hai cái móng giò.

Du Hiểu đứng trước gương sửa sang lại quần áo, hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng tinh, quần jean mới màu xanh cũng mới mua, vì quần áo cũ đã cộc cả rồi. Vừa ngâm nga hát vừa cầm bình keo xịt tóc xịt ít bọt trắng lên đầu, bôi chẳng bao lâu mỗi sợi cứng như cương châm dựng lên tua tủa, hắn rất hài lòng, tặc lưỡi háy mắt với chính bản thân trong gương.

Đi ra tới phòng khách, Du Hiểu chưa tận hứng, đứng trước gương lớn xoay trước xoay sau, tạo dáng làm vài động tác thật ngầu. Hắn không cao, nhưng đậm người, da màu đồng khỏe khoắn, có chút sức chút. Làn sóng Hàn Quốc âm thầm xâm nhập vào thành phố nhỏ này, Du Hiểu biết ngày đầu đi học mà chải chuốt thế này không hợp lắm, nhưng mà hắn thích vậy .

Đeo cặp sách xuống lầu, thấy mấy nữ sinh ở khu tập thể nhìn mình, hắn hất tóc làm vẻ soái ca cao ngạo lãnh đạm, kết quả cửa sổ trên đầu xoạch một cái mở ra, mẹ hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ dùng âm thanh cả khu tập thể nghe thấy quát: “ Du Hiểu, chưa mang giày này, cái thằng đầu năm đi học đã quên trước quên sau, mẹ ném cho con đây.”

Sau đó vèo một phát đôi giày đá bóng từ tầng ba bay xuống, trúng ngay vai Du Hiểu, giày thì sạch thật đấy, nhưng mà Du Hiểu mất mặt, mấy cô gái cười nghiêng ngả.

Cả đám vẫn như mọi khi ngồi tuyến xe buýt số 2 đi học, Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Du Hiểu ngồi trên quay đầu lại nói chuyện với họ, mọi người kể chuyện vui kỳ nghỉ, trao đổi tin tức, giống như bao năm qua.

xe buýt đi xuyên qua cả thành phố, học sinh đi lên, xe đông dần, tiếng tán gẫu, bạn bè chào hỏi nhau tíu tít, không khí sôi động, nhưng Du Hiểu chú ý, ánh mắt Dương Hạ nhìn nam sinh vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó chuyển ra ngoài cửa sổ ... Đột nhiên im ắng hơn nhiều.

Tấm bảng công bố điểm xếp hạng học kỳ trước được dán lên, thu hút rất nhiều người, nghe bàn tán thì Tống Thời Thu đứng đầu bảng, nhưng hắn có vẻ không vui.

Dương Hạ không đi xem thứ hạng của mình, nếu không thể đứng thứ nhất thì vị trí mấy với cô cũng vậy.

Ngày hôm đó lịch trình là buổi sáng tới lớp sắp chỗ, ra sân trường làm nghi thức khai giảng, buổi chiều chính thức học. Sau đó có một chuyện náo nhiệt, một nam sinh tới lớp đưa thư cho Dương Hạ, mới ngày đầu tiên đi học đã làm chuyện này, chứng tỏ người anh em đó rất hung mãnh. Dương Hạ mỉm cười nhận lấy, nhưng cô đem về có đọc không thì cả đám Du Hiểu cũng không rõ.

Trường học vẫn náo nhiệt như vậy, tiết thể dục, nam sinh đá bóng, nữ sinh hò reo cổ vũ.

Dương Hạ, Diêu Bối Bối, Liễu Anh ba cô gái mỗi người một nét khác nhau, đều hết sức xinh đẹp, đồng thanh hô tên "Du Hiểu", khiến Du Hiểu đón nhận không ít ánh mắt đố kỵ.

Không biết có phải nhờ cổ vũ mạnh mẽ đó không, Du Hiểu một mình đột phá dẫn bóng đi thẳng vào cầu môn, ghi bàn thắng quyết định, cả sân bùng nổ tiếng reo hò. Diêu Bối Bối mặt hồng hồng hết sứ đáng yêu còn chạy tới đưa cho Du Hiểu chai coca lạnh, vỗ vai hắn "cậu thật giỏi!".

Du Hiểu lâng lâng như ở trên mây.

Kết thúc trận bóng, trong thời gian chờ tan học, Du Hiểu và mấy cô tái tụ tập ở trên khán đài, mọi người mua ít đồ ăn vặt, gom một chỗ ăn chung. Dương Hạ ôm chai nước khoáng, thi thoảng uống một ngụm, ăn miếng khoai lang khô, Du Hiểu không ngừng cho tay vào túi snack ngô trong tay Liễu Anh, Liễu Anh nhíu mày rụt tay lại, Du Hiểu vươn tay ra không lấy được, bị Liễu Anh câu như câu cá ...

Tống Thời Thu vừa mới chuyển sang lớp bọn họ đang chạy bộ, chạy hết vòng này tới vòng khác, đã có nữ sinh giọng như sắp bật khóc xin hắn dừng lại.

Mặt trời sau một ngày chiếu sáng có vẻ đã mệt mỏi dựa vào lưng núi, xa xa là ruộng lúa đan xen hai màu vàng xanh, trông tựa như một bức sơn dầu hùng vĩ.

Du Hiểu cuối cùng cũng cướp được miếng ăn trong tay Liễu Anh, đắc ý cho vào mồm, nhai mấy cái nuốt xuống, lẩm bẩm: “ Hình như ... Thiếu cái gì nhỉ.”

Các cô gái không ai trả lời hắn, mọi người đều cố tránh đề tài này.

Đột nhiên Dương Hạ đứng lên nhìn về phía đông nam, người ngây ra, có một bóng dáng quen thuộc vừa mới đi qua đó.

Diêu Bối Bối nhìn theo, chẳng thấy gì: “ Sao thế?”

“ Không biết có phải là mình nhìn nhầm không, thấy người quen.”

“ Ai chứ? Trong cái trường này đâu chả là người quen.”

“ Hình như là ... Cô giáo Tần.”

“ Hả? “ Cả đám đồng loạt đứng bật dậy, nhưng dù có người đi qua đó thì lúc này đi vào con đường nhỏ khuất bóng rồi.

Tần Tây Trăn hôm nay về Nhất Trung, mùa hè vừa rồi cô chạy khắp nơi biểu diễn lại tuyên truyền, giữa cô và Trình Nhiên cơ bản đứt liên lạc, vốn định thời gian nữa về xem sao, nhưng mà nhớ ra hôm nay Nhất Trung khai giảng, nên về trước, công tác thì tạm thời giác lại đó. Cô về từ sáng, cất hành lý, ăn trưa với cha mẹ, ngủ một giấc, chiều mới tới trường.

Cô rất kín tiếng, đội cái mũ lưỡi treo kéo thấp che mặt, tới Nhất Trung chỉ tìm Đàm Khánh Xuyên, làm Đàm Khánh Xuyên giật nảy mình. Tần Tây Trăn sau lễ hội âm nhạc, chẳng những thành danh, còn lộ ra cha cô là đại sư nhạc cổ truyền Tần Khắc Quảng. Với người Sơn Hải nhất là thế hệ trước như Đàm Khánh Xuyên, Tần Khắc Quảng chính là đại minh tinh, là thần tượng, nên tin tức này còn chấn động hơn cả việc Tần Tây Trăn nổi tiếng gì đó.

Dù thế nào bây giờ các tầng cấp xã hội Sơn Hải nhắc tới Tần Tây Trăn đều coi như một truyền kỳ, cảm giác đó ở Nhất Trung càng mạnh mẽ. Thậm chí một số nam giáo viên trước kia theo đuổi Tần Tây Trăn bất thành còn coi là vốn liếng khoe khoang.

Cho nên có thể tưởng tượng khi đó Đàm Khánh Xuyên đang ở trong văn phòng lấy nước, nhìn thấy Tần Tây Trăn mặc áo thun, đội mũ lưỡi trai, mặc quần thụng, trông như nữ sinh đại học thời thượng đứng đó sốc cỡ nào, nước trong phích còn sánh ra ngoài.

Sau đó hai người ngồi xuống trò chuyện, Đàm Khánh Xuyên không khỏi cảm khái, nhớ tới dáng vẻ non nớt của Tần Tây Trăn lúc mới vào trường: “ Tiếc quá, lúc đó tôi cứ nghĩ đám giáo viên trẻ trong trường được phát phúc lợi rồi, không biết ai cưới được cô bé xinh đẹp này. Ai mà ngờ cô giáo Tần lại là con Tần đại sư chứ, nếu biết trước thì không dám mơ mộng, cái thành phố nhỏ này sao giữ được kim phượng hoàng ...”

“ Thầy Đám bây giờ cũng biết nói đùa, phải rồi, chuyện chia nhà của thầy thế nào? “ Tần Tây Trăn cười khanh khách, quan tâm hỏi:

Lão Đàm tâm tình cực tốt: “ Nếu chưa được phân nhà thì tôi chẳng dám ở đây nữa rồi chứ, vợ tôi ngày ngày cằn nhằn, chịu không thấu. Ha ha ha, được chia rồi .”

Hai người trò chuyện hết sức vui vẻ, một lúc Tần Tây Trăn hỏi: “ Vậy đứa học sinh đứng đầu khối của thầy, giờ vẫn học tốt chứ?”

“ Ài, cô nói Trình Nhiên à, nó chuyển tới Thập Trung Thành Đô rồi, cứ tưởng là lên năm thứ hai đưa nó đi thi tỉnh gì đó, lấy vinh dự cho trường, cuối cùng bị Thập Trung bắt mất .” Đàm Khánh Xuyên hai tay kẹp điếu thuốc, hít sau một hơi từ từ nhả ra, ánh mắt thâm thúy: “ Thằng bé đó cũng là đứa kỳ lạ, thích sống ở thế giới riêng mình, không ưa ồn ào, nhưng tôi cứ có cảm giác nó không được toại nguyện đâu, sau này thế nào cũng nghe thấy tên nó.”

Tần Tây Trăn rời khỏi Nhất Trung, men theo con dốc lớn mà đi, đi hiệu đàn, trước kia cô chỉ có thể đứng ngoài nhìn qua cửa kính mà thèm khát, giờ dù là cây đàn đắt nhất thì cô cũng mua được rồi. Nhưng cô không dừng lại nữa, mà tiếp tục đi tới, đứng trước quán canh chân giò mà cô thường ghé thăm, sau đó tới tiểu viện ở Tích Thủy Nham nơi từng luyện đàn, ngồi ở bờ kè nhìn cảnh Sơn Hải dưới ánh chiều tà.

Mở hộp cơm bằng xốp ra, trên đó có hai cái móng giò.

Gió rất ấm, đối diện với bờ kè đá là đường dây điện chằng chịt, ánh mắt nhìn thấy đều là kiến trúc cổ Minh Thanh, hoàng hôn đã nhuộm vàng đám mây xa, trong cửa hiệu gần đó vang lên tiếng hát, là giọng hát của cô.

Đám mây bay đi, một luồng ánh sáng chiếu tới, Tần Tây Trăn kéo mũ lưỡi trai che đôi mắt nhuộm thành màu hổ phách, buồn bã lẩm bẩm: “ Vốn định tới mời em ăn chân giò ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận