Trùng Nhiên

Chương 287: Không phải cậu ấy.

Chiếc Passat đi qua đường Văn Miếu, phía trước là con đường nhỏ trồng toàn ngô đồng, xuyên qua khe cửa kính, có thể ngửi thấy mùi thơm cỏ cây. Khương Hồng Thược nhìn ngôi trường tráng lệ mà mình đã học một năm này, dù ngôi trường đó khiến bất kỳ ai nghe thấy tên cũng phải ngưỡng mộ, tòa kiến trúc kia khí thế trang nghiêm, nhưng chẳng hiểu vì sao, cô càng ghi nhớ trường học cũ ở Sơn Hải.

Nơi đó chẳng có khu phòng học cao lớn, phòng ốc hết sức đơn giản, cơ sở vật chất không có nhiều, nếu nói có gì đáng chú ý nhất chắc chỉ là bức tường văn hóa dài cả trăm mét, ở nơi đó cô đã trải qua quãng thời gian mỹ hảo, nơi đó có mùi đặc biệt mà chẳng nơi nào ngửi thấy.

Cửa sổ xe dán màng lọc tối giữ sự riêng tư trong xe, khiến sánh sáng bên ngoài thành màu hổ phách, sắc vàng lờ mờ trôi nổi trong xe, cửa kính phản chiếu một gương mặt đẹp như một bức tranh.

Đột nhiên Khương Hồng Thược kêu thất thanh: “ Dừng xe.”

Tôn Vĩ hết hồn, hắn chưa bao giờ thấy Khương Hồng Thượng cấp bách như thế: “ Sao vậy, đánh rơi cái gì à?”

Xe đã dừng lại bên đường, Khương Hồng Thược không trả lời, cô đẩy cửa xe đi xuống, nhìn bóng người kia, mắt ánh lên niềm vui.

Tôn Vĩ kinh ngạc nhìn Khương Hồng Thược chỉnh lại trang phục đầu tóc, sau đó bước chân có chút vội vã chạy ra sau lưng nam sinh kia, vỗ vai một cái.

Chỉ trong quãng đường ngắn ngủi, Khương Hồng Thược đã nghĩ ra rất nhiều câu để hỏi, vì sao cậu lại ở đây, cậu tới thăm mình à? Hoặc là, thật là ngốc, giờ nghỉ hè, làm gì có ai ở trường! Hoặc, có phải cậu muốn nhìn chỗ mình đi qua không, định làm chuyện xấu hả, gì mà len lén lút lút như thế?

Khi Khương Hồng Thược khấp khởi vui mừng thì nam sinh bị vỗ vai giật mình quay lại, một gương mặt hoàn toàn xa lạ, chẳng tìm thấy bất kỳ đường nét quên thuộc nào ...

Cánh tay cô cứ thế cứng đờ giữa không trung.

Nam sinh ngỡ ngàng kia nhìn cô gái xinh đẹp: “ Có chuyện gì thế?”

Khương Hồng Thược thu tay lại, bịa bừa một cái cớ: “ Bạn ơi, có biết Tứ Hải Dật Gia ở đâu không?”

“ Biết, gần đây thôi ...”

Nam sinh tích cực chỉ đường, còn muốn xung phong dẫn đường, cô gái khiến cho bất kỳ người qua đường nào cũng hận không thể liếc thêm vài cái ấy khéo léo từ chối đi về xe.

Xe lại lên đường, Khương Hồng Thược không nhìn khung cảnh qua cửa sổ nữa, ánh mắt thất vọng.

Thì ra không phải là cậu.

Mà dù là cậu thì sao chứ? Cô không khỏi nhớ tới chuyện cô nghe được ở Bắc Kinh.

Tất cả được an bài rồi.

Ở Thành Đô vài ngày, chỗ cần đi đã đi hết rồi, mẹ con Từ Lan chuẩn bị quay về.

Nhà Tạ Phi Bạch cũng đã đặt chân ở Thành Đô, nhưng mà thời gian ít ỏi, không cần tới gây thêm phiền phức cho họ làm gì, dù sao sau này cũng gặp nhau ở Thành Đô mà, thời gian còn nhiều.

Trình Phi Dương và cao tầng Phục Long ở lại, địa điểm mới cho công ty đã xác định, hiện giờ lên kế hoạch di dời nhà máy.

Thêm nữa tỉnh cũng sắp tiến hành tuyên truyền tấm gương tiên tiến chống lũ kháng thiên tai, Trình Phi Dương và Lý Minh Thạch sẽ đại biểu cho Phục Long tiếp nhận vinh dự này, còn phải tham gia vài hồi nghị nữa, thời gian này muốn ghé qua nhà rất khó khăn.

Trước khi hai mẹ con Từ Lan rời đi, Trình Phi Dương còn tới khách sạn giúp sắp xếp đồ đạc. Trình Nhiên đi thi mà không tới hắn không tới xem, chỉ gọi điện hỏi han, hai mẹ con khó khăn lắm mới lên Thành Đô một chuyến, cũng không tới cùng dạo phố mua sắm gì đó, thân thích thì hoàn toàn chưa từng ngó ngàng qua. Hôm qua Từ Lan còn cãi nhau tưng bừng với chồng một trận qua điện thoại, nên Trình Phi Dương mới vội chạy tới.

Có lẽ vì chuộc lỗi, Trình Phi Dương giúp Trình Nhiên gấp quần áo, lại xuống siêu thị dưới khách sạn mua rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt, cho vào trong ba lô con trai: “ Để đi đường ăn, lát nữa cha phải tới tham gia cuộc triển lãm, không tiễn hai mẹ con nữa.”

Nhìn cha bây giờ Trình Nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, có lần đi chơi xuân, vì mẹ phải tới đơn vị sớm, cha dậy làm cơm muộn, Trình Nhiên phải đi cho kịp chuyến xe, cha gò lưng đạp xe đưa y tới trường.

Tới cổng trường thì các học sinh khác đã tập hợp đông đủ, cổng trường không còn ai nữa, cha không ngừng nhét đồ ăn vặt vào túi áo, túi quần, ba lô của y để bù đắp áy náy, Trình Nhiên giận dỗi vùng vằng bỏ lên xe chẳng chào hỏi gì.

Giờ đứng sau lưng cha là cả công ty Phục Long, cha nhiều khi vẫn vậy, không giỏi ăn nói.

Tàu hỏa đi từ Thành Đô tới Sơn Hải mất mười một mười hai tiếng, nếu phải tránh tàu gì đó có khi không nói trước được, đồ ăn trên xe đắt kinh khủng chưa nói, lại còn chẳng ra sao, bởi thế lên tàu ai cũng mang theo đống lỉnh kỉnh, hành lý nhiều, đồ ăn càng nhiều.

Hai mẹ con lên tàu vào 4 giờ chiều, về tới nhà ở Sơn Hải gần bảy giờ sáng, khi Trình Nhiên đi tắm thì Từ Lan ở ngoài nhận được điện thoại, nhà Liễu Anh tối hôm đó mời khách, mời hết hàng xóm từ lớn tới bé tới nhà hàng lầu ở đường Tân Hà.

Chẳng nhớ đã bao lâu rồi trong khu tập thể không có buổi tụ họp thế này, đại khái cũng năm sáu năm từ lúc công ty Hoa Thông đi xuống, cuộc sống khó khăn sinh đủ thứ xích mích, chẳng ai có tâm trạng nữa.

Đến tối hai mẹ con Từ Lan tới nhà hàng lẩu, người lớn tụ tập ở một bàn, còn trẻ con thì tập trung ở cái bàn tròn khác.

Mọi người biết mẹ con Từ Lan mấy ngày trước đi Thành Đô, nhưng cơ bản chỉ nghĩ đi thăm người thân với gặp Trình Phi Dương đang làm việc ở Thành Đô. Đám trẻ con cũng biết Phục Long đang rục rịch chuyển tổng bộ lên Thành Đô, sau này rất nhiều cha mẹ bọn đang làm việc ở Phục Long sẽ phải đi theo.

Ai nấy đều buồn bã, người lớn trong nhà đi rồi, mình ở lại Sơn Hải học, chia cách hai nơi, cuộc sống sẽ thay đổi.

Có điều chút thương cảm ấy qua rất nhanh, thiếu niên mà sao buồn lâu được, bắt đầu bàn tán với nhau kế hoạch mùa hè. Liễu Anh khả năng sẽ theo mẹ đi dự hội nghị sáng tác ở Quảng Châu, Diêu Bối Bối muốn đi Hong Kong, Dương Hạ như mọi năm, cô sẽ tới Thành Đô ở với ông bà một thời gian rồi tính sau, Du Hiểu thì kể cùng cha mẹ đi Côn Minh ...

Giờ Phục Long có tiền rồi, mấy nhà ở đây có điểm chung là hoặc cha mẹ làm việc ở Phục Long, hoặc cổ phần ở Phục Long, điều kiện cải thiện rất nhiều, người ở Hoa Thông chuyển sang Phục Long giờ có mức lương 1500 - 2000 rồi, đấy còn là chưa tính tiền thưởng.

Tóm lại tất cả đều đang hướng tới tương lai tốt hơn trước rất nhiều.

“ Phải rồi, Trình Nhiên cậu chưa nói hè này sẽ làm gì? “ Liễu Anh chợt nhận ra, nãy giờ mọi người tíu tít bàn tán, chỉ có Trình Nhiên chống cằm nhìn mọi người nói chuyện liền hỏi:

“ Mình không đi đâu cả, ở nhà thôi. “ Trình Nhiên thực sự chẳng có tâm tư đi đâu hết, trước kia sướng quen rồi, hưởng thụ hết tiện lợi do hiện đại hóa đem lại, giờ đi đâu với y mà nói cũng chẳng giống đi chơi mà là đày đọa, nghĩ lại hơn mười tiếng trên cái tàu kia là nản lắm rồi, chỉ muốn nằm nhà đọc sách, vẽ vời:

Đương nhiên còn đang nóng ruột đợi tin tức ở Thập Trung, sau đó còn chuẩn bị chuyển nhà, đi chơi gì đó đặt ở ưu tiên cuối cùng.

Quả nhiên kẻ thù truyền kiếp không bỏ qua cơ hội, Diêu Bối Bối bĩu môi nói bóng nói gió: “ Cha mình nói đúng, con người phải đi nhiều xem nhiều, tầm mắt mới xa lên được, nếu chết dí ở một chỗ, dù nhiều tiền tới mấy cũng chỉ là đồ nhà quê.”

Diêu Bối Bối lấy lại được tự tin rồi, cô thấy tầm nhìn của một người đúng là rất quan trọng. Ví dụ như Trình Nhiên, thành tích tốt, không ai phủ nhận, nhưng mà thì sao nào? Khi bọn họ nói chuyện với nhau về thế vận hội, về địa điểm du lịch, về món ăn ngon các nơi, Trình Nhiên chỉ biết ngồi nghe thôi.

Đó là hạn chế của tầm nhìn đấy, điểm cao chẳng giải quyết được gì.

Liễu Anh nhiệt tình cổ vũ: “ Trình Nhiên, chịu khó đi ra ngoài chơi một chút, kỳ nghỉ hè dài như thế, chỉ ở nhà thôi buồn lắm ... Năm sau bọn mình học năm thứ hai rồi, tức là mùa hè năm sau là lên năm thứ ba, lúc đó chuẩn bị cao khảo, e là không có tâm trạng như bây giờ đâu.”

Mọi người phụ họa, sau đó đề tài lại chuyển sang đi tới đâu phải ngắm cảnh gì, ăn gì.

Chỉ Dương Hạ nhận ra, sự trầm mặc của Trình Nhiên rất khác thường, hình như lại còn có vẻ né tránh ánh mắt của cô?
Bạn cần đăng nhập để bình luận