Trùng Nhiên

Chương 382: Ai lo cho ai.

Trình Nhiên thi không tốt, bởi vậy tiếp theo đó rất nhiều học sinh Thập Trung được trải nghiệm một cảnh khiến bọn họ phải dậm chân đấm ngực.

Buổi trưa sau giờ học thường xuyên thấy Trình Nhiên và Khương Hồng Thược ăn cơm với nhau, đương nhiên những lúc như thế thường có cả mấy nữ sinh trong lớp như Vũ Hân, Triệu Lệ Lâm, có lần Mã Khả, Tô Hồng Đậu gia nhập, rồi Trương Bình cũng theo đuổi Trình Nhiên.

Quan trọng là sau bữa cơm về trường, Khương Hồng Thược lại cùng Trình Nhiên làm bài tập giáo viên bố trí buổi sáng, Khương Hồng Thược sau khi làm xong thấy Trình Nhiên bị kẹt ở đâu sẽ giảng giải cho y. Buổi trưa luôn có người ở câu lạc bộ hoặc là hoạt động của hội học sinh tới tìm Khương Hồng Thược, trước nay cô đều luôn vô cùng năng nổ nhiệt tình, bậy mà bây giờ ủy thác người khác, nếu thực sự không còn cách nào liền từ chối.

Một đám người nuốt lệ vào tim, trước đó thấy thành tích của Trình Nhiên thành tích chỉ thường thường, có người đã gạt y ra khỏi danh sách đối thủ cạnh tranh, ai mà ngờ xảy ra chuyện này.

Giờ chính người đó hận không thể tự tay dạy kèm Trình Nhiên, giúp y mau chóng tiến bộ.

Khi từ chối hoạt động của câu lạc bộ văn học, anh chàng chủ tịch câu lạc bộ sửng sốt, trước kia mỗi một tuần Khương Hồng Thược đều tới tham gia hoạt động của câu lạc bộ, chưa khi nào bỏ, nhưng qua vai cô nhìn thấy Trình Nhiên ngồi ở chỗ Khương Hồng Thược, Trình Nhiên ngẩng đầu lên nhìn họ cười. Chàng chủ tịch cũng cười lại rất sáng lạn, chỉ là sau khi tiêu sái quay đi rồi, lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ như để thất lạc mất thứ gì.

Trình Nhiên phát hiện ra mình rất thích nhìn mặt bên của Khương Hồng Thược, thích nhìn cô chăm chú giải bài, thích nhìn ánh mắt cô thi thoảng ngẩng đầu lên phát hiện mình thiếu tập trung mà tức giận, thích nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô khi chơi cồng lông ở tiết thể dục, tóc mai đẫm mồ hôi lất phất bên má, giống hạt ngọc lấp lánh sáng.

Sân bóng dưới ánh chiều tà, cô đứng đó, mặt trời đỏ ối nhuộm đỏ gò má cô, cảnh tượng đó giống như từng gặp. Phải rồi, là ở Sơn Hải từng không thể không ly biệt, rồi nay là trùng phùng ở Thành Đô, làm Trình Nhiên lần đầu tiên sinh ra sự kích động muốn chiếm hữu, muốn tương lai mỗi khoảng thời gian sau này, người chăm chú nhìn cô, đều là mình.

Sự kích động này với Trình Nhiên mà nói thực sự rất hiếm có.

Trước kia Trình Nhiên rất thích Khương Hồng Thược, đối với thiếu niên thanh tráng niên mà nói, loại yêu thích đó dành cho cô gái xinh đẹp ưu tú rất bình thường, nhưng đa phần không làm gì cả, đa phần chỉ là hiện tượng kích thích tố điều tiết thôi.

Nhưng lần này khác, Trình Nhiên ngạc nhiên phát hiện ra, đó là sự rung động tới từ linh hồn, không chỉ còn là yêu thích, mà còn muốn chiếm hữu.

Trình Nhiên vẫn giữ liên hệ với khu tập thể cũ, cả qua thư từ lẫn điện thoại, lần gần nhất gọi điện cho Du Hiểu, Du Hiểu nói đã biết thứ hạng của y ở Thập Trung. Chuyện này chẳng có gì bất ngờ, mẹ cũng thường xuyên gọi điện về Sơn Hải, lúc tán gẫu tất nhiên sẽ nhắc tới con mình, đó là đề tài chung của mọi bậc cha mẹ trên thế giới này.

Hơn nữa người trong khu tập thể vẫn còn rất nhiều người làm việc cho Phục Long, một số theo Trình Phi Dương tới Thành Đô, gia đình ở lại Sơn Hải, làm việc ở nơi này cứ hai tuần về một lần, nên nhiều chuyện vẫn nắm rõ.

Du Hiểu không mấy quan tâm tới thành tích của Trình Nhiên, ngược lại càng hứng thú tới tiến triển giữa y và Khương Hồng Thược: “ Bọn mày tiến bộ tới mức nào rồi, hôn chưa, chưa à? Thế nắm tay chưa? .... Mày quá lề mề rồi đấy, tao nói cho mày biết, tao không vào được Thập Trung, chứ tao mà tới Thập Trung đã không còn phần của mày nữa rồi.”

“ Thằng chó, mày không tin à, trong nhà tao có chai sữa Nhạc Bách Thị, đó là lần đầu Lão Khương mua đồ uống cho bọn mình đấy, mày nhớ không? Khi đó cô ấy đưa mày một chai nước khoáng, đưa tao chai sữa .... Tích tắc đó, tao nói cho mày biết, Lão Khương thực sự để ý đến tao, ngón tay bọn tao chạm nhau tới 3 giây cơ. Chai sữa tao còn giữ là bằng chứng, khi đó tao không đáp lại cô ấy là nghĩ tới mày ...”

Không hiểu nó tư duy kiểu gì, Trình Nhiên cúp điện thoại luôn, nghe thấy nó chạm vào ngón tay Khương Hồng Thược đã thấy bực.

Không cho thằng khỉ cơ hội quấy nhiễu mình, Trình Nhiên lại bấm số, bên kia điện thoại nhận máy là giọng nói của nữ sinh đã quá quen thuộc với y, thậm chí khắc ghi vào linh hồn.

Chỉ là còn chưa kịp đợi y xúc động, cái giọng điệu chỉ trích quen thuộc cũng đã tới: “ Trình Nhiên, thành tích của cậu ở Thập Trung là làm sao thế hả? Phiền cậu có thể để tâm hơn một chút được không? Bình thường bọn mình bị giáo viên lấy học sinh Thập Trung ra so sánh còn chưa đủ à? Đừng có làm mất mặt học sinh Nhất Trung Sơn Hải.”

“ Diêu Bối Bối đi lấy tài liệu còn nghe thấy giáo viên nói chuyện trong văn phòng nhắc tới đấy, bảo cậu trước kia ở Nhất Trung đứng thứ nhất, vậy mà bây giờ ở Thập Trung còn chẳng vào nổi top 100, rốt cuộc là vì sao?”

“ Mình còn chưa quen mà, tiến độ ở đó khác với Nhất Trung, chẳng khác nào mình học chậm sau bọn họ một năm. “ Trình Nhiên không nghĩ ở trường cũ mình vẫn được quan tâm như vậy, còn thành tích của Dương Hạ thì y cũng biết rồi, đứng thứ 2 toàn trường, chỉ kém vị trí thứ nhất 5 điểm nữa thôi:

Xem ra Tống Thời Thu không giữ nổi vị trí số 1 lâu nữa đâu.

Nói tới tính hiếu thắng, Khương Hồng Thược còn kém xa Dương Hạ, nhưng giống nhau ở một điểm, cả hai cô gái đều che giấu rất tốt.

“ Hừm, cậu đừng lý do, mình biết thừa. “ Dương Hạ lẩm bẩm: “ Toàn tỉnh đều biết Thập Trung mỹ nữ như mây, có phải tới trường một cái đến đi cũng không nổi nữa không?”

Biết trước mình gọi cú điện thoại này sẽ chỉ có một kết cục, Trình Nhiên vẫn cứ gọi, nghe Dương Hạ trách mắng thành biến thái rồi hay sao ấy.

Cứ như thế Dương Hạ mắng, Trình Nhiên nghe, giống bao lần trước kia, chỉ là điều cần nói đã nói hết rồi, hai cứ thế cầm điện thoại, không ai nói gì, cũng không nỡ cúp máy.

Chẳng biết qua bao lâu Dương Hạ ôn nhu dặn: “ Trình Nhiên à, phải cố gắng, đừng lười biếng đấy.”

Trình Nhiên lòng xao động, khẽ "ừ" một tiếng, nhưng lời nói lại trái ngược: “ Bạn thì đừng cố quá sức, giữ sức khỏe.”

Dương Hạ cười khẽ: “ Biết rồi, trước nay là ai luôn ai lo cho ai chứ? Cần cậu nói sao?”

Đêm trôi qua như thế.

Ngày mùng 3 tháng 11, đã hẹn trước với Lý Minh Thạch, bản đầu tiên của CQ thông qua kiểm tra và sửa chữa đã chính thức hình thành, máy chủ đặt trong kho dữ liệu của Phục Long ở Thành Đô. Đoàn đội của Lý Minh Thạch công bố phần mềm lên diễn đàn BBS của các trường đại học, phương diện này bọn họ thuần thục lắm rồi, trong đội ngũ này có người tốt nghiệp Đại học Sư phạm Tây Xuyên, Khoa kỹ Thành Đô, Nam Khai, Hoa Trung, thậm chí có cả đại học ở Bắc Kinh, ai không phải từng là mấy con một trên những diễn đàn đó? Lý Minh Thạch còn thông qua học trưởng đang làm nghiên cứu sinh, quản lý diễn đàn Thanh Hoa giúp đỡ, ngoài ra còn phát ra ở vài diễn đàn giải trí.

Trình Nhiên cũng liên hệ với Tạ Càn, hi vọng hắn thông qua trang web Tứ Thông đăng quảng cáo cho CQ, tiền không phải là vấn đề.

Kết quả Tạ Càn biết đây là phần mềm do Trình Nhiên phát triển nói: “ Còn tiền nong cái gì, thứ cháu nhà mình làm ra, tất nhiên là phải treo lên cho bắt mắt nhất, chú quảng cáo cho cháu một tuần.”

“ Cám ơn chú út. “ Trình Nhiên thành tâm nói, Tứ Thông thông qua độc quyền đăng tin về World Cup 1998, lượng truy cập tăng vọt, mỗi ngày số người ghé qua trên 40 vạn, đại khái là trang web tiếng Trung có quy mô lớn nhất toàn cầu rồi. Nếu ở đời sau, muốn loại trang web này quảng cáo cho một tuần, tiền bỏ ra là vô cùng kinh người.

Cám ơn Tạ Càn xong, có hắn giúp chuyện lớn như thế, Trình Nhiên và Lý Minh Thạch có thể thong thả bố trí tiếp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận