Trùng Nhiên

Chương 212: Thánh đấu sĩ của Athena.

Trình Nhiên muốn đốt nhà.

Đấy đấy ... Không hỏi thì nói là không quan tâm, hỏi lại bảo là người ta phiền phức! Cô chỉ muốn nghe lời mình muốn nghe thôi chứ gì?

“ Tuần trước tôi tham gia một bữa cơm giáo viên, trước kia cứ nghe một vài chuyện về thầy giáo cũ của tôi, tôi cứ thấy nói quá, không muốn tin .. Nhưng về sau dần dần hoài nghi .”

Tuần trước Tần Tây Trăn cùng giáo sư Nhạc Bình Hồng tham gia bữa cơm. Khi chưa từ chức, Tần Tây Trăn cho rằng tương lai của mình sẽ làm một giáo viên âm nhạc, trong nửa học kỳ làm giáo viên vừa rồi, cô có thu hoạch rất lớn.

Vì thế lần này Nhạc Bình Hồng đưa lời mời, cô sảng khoái nhận lời, quyết định tương lai sẽ theo đuổi con đường âm nhạc, phía thầy giáo cô có rất nhiều tài nguyên quan hệ, cô đều phải dùng đến. Hơn nữa cô cần Nhạc Bình Hồng giúp đỡ, chủ yếu là vì người mà cô thích cần ông ta giới thiệu. Nhạc Bình Hồng khi đó nói sẽ liên hệ giúp cô, bảo cô đợi tin tức, có được lời hứa ấy, cô tạm yên tâm.

Có điều một vài người trên bữa cơm đó khiến cô cảm thấy không thoải mái, đều là ông chủ lớn bản địa Sơn Hải, còn có cả quan viên, nói ra lai lịch không nhỏ. Cô cũng không biết vì sao thầy giáo mình lại quen biết những nhân vật đó, dù sao là người làm nghệ thuật, hai vòng tròn khác nhau, cô luôn cảm giác bầu không khí không ổn.

Nhưng nhìn chung mà nói thì bữa cơm hôm đó vẫn tính là bình thường, những người đó tâng bốc lẫn nhau mà thôi, song Tần Tây Trăn mẫn cảm, cứ có thấy ánh mắt những người đó khi nhìn sang mình đều ẩn chứa thứ gì không diễn tả được.

Làm Tây Tây Trăn cảnh giác nhất là một nam nhân tên Tôn Trác Phú, cô từng nghe nói tới người này, một trong số những người giàu nhất Sơn Hải, trong bữa cơm cũng có người nịnh nọt ông ta, nói không cần biết Lưu Trọng Bình, Hạ Đông, Vương Tiểu Tam xếp hàng thế nào, tổng giảm đốc Tôn chắc chắn xếp thứ nhất, có vẻ cũng chẳng sợ lời này truyền ra ngoài.

Tôn Trác Phú liên tục mời rượu cô, rất có phong độ, không hề giống nam nhân khác thấy cô là khoe khoang hết cái nọ tới cái kia, còn biểu lộ tôn trọng vì biết cô làm giáo viên. Khi cô nói mình đã từ chức rồi, Tôn Trách Phú giơ ngón cái lên kính phục, nói người trẻ tuổi nên xông pha tạo dựng bầu trời riêng. Mấy học tỷ học muội của cô được Nhạc Bình Hồng đưa theo đều nhìn cô với vẻ hâm mộ đố kỵ.

Đến khi tan tiệc, những xe khác đều có an bài cả rồi, vừa vặn xe của Tôn Trác Phú lại trống, muốn đưa cô về nhà, Tần Tây Trăn từ chối.

Sao cô chẳng nhìn ra Tôn Trác Phú có thiện cảm với mình, cũng cảm giác được thầy giáo của mình ngầm tác thành cho bọn họ, Tần Tây Trăn chưa trải đời nhiều, chưa hiểu cuộc sống, nhưng nói cô ngây thơ thì nhầm to rồi.

Hai người từ quán giải khát đi ra, mỗi người còn cầm một cái kem ốc quế, đi tới chỗ vắng vẻ vừa đi vừa nói chuyện, Tần Tây trăn có chút hoang mang: “ Tóm lại là vậy đấy, bọn họ đều người có lai lịch, không nên tiếp xúc quá sâu mới đúng. Chị đây cũng đâu phải là người muốn ôm chân phú ông để nổi tiếng, hoặc là kiếm chỗ nương nhờ.”

“ Lại là Tôn Trác Phú à ?” Trình Nhiên lẩm bẩm, y luôn cảnh giác với người này:

“ Ừm, sao mà lại là?”

“À, không có gì, người này nổi tiếng lắm mà, một trong những người giàu nhất Sơn Hải, ai không biết chứ.”

“ Đúng thế đấy, cơ mà tôi từ chối nhân vật lớn như vậy đấy.” Tần Tây Trăn đưa mắt hạnh sang, u oán nói: “ Cho nên Trình Nhiên à, 50 đồng không bao cả đêm được đâu ... Ít nhất phải 5000.”

Khụ khụ khụ!

Trình Nhiên sặc kem trong cổ họng, toàn thân cháy sém.

Dẫm phải mìn rồi.

Cô ấy nghe được sao?

Cốp!

Trình Nhiên ôm đầu lảo đảo lùi lại, còn phải nói à, ăn một cái cốc vào trán rồi.

Tần Tây Trăn thu tay lại, vẻ mặt cao quý không thể xúc phạm: “ Thật đúng là ... Em xem xem, đám học sinh các em bây giờ tư tưởng thế nào vậy hả? Trường thành không phải là dùng vào những chỗ như thế.”

Đúng là có chút dáng vẻ của người dạy học, lại chuyển về thân phận giáo viên rồi. Trình Nhiên ủy khuất, đáng lẽ tiểu cô nương như thế này phải gọi mình là chú mới đúng, vậy mà suốt ngày bị người không nghiêm mặt giáo huấn thì lại cốc đầu.

Nhưng ai bảo mình quay lại với thân xác thiếu niên chứ, Trình Nhiên lần đầu tiên cảm thấy thời gian nên điều chỉnh lại, nếu với thân thể trưởng thành kia, mình nào phải chịu mấy chuyện ấm ức này ... Nói không chừng xoẹt một cái rút ra 5000 thật.

“ Ôi, nói cho cùng thì dù kể với em những chuyện này có ý nghĩa gì chứ !?” Tần Tây Trăn thoắt cái lại về thân phận cô gái trẻ mới bước ra xã hội với đầy bất an hoang mang, hết áp lực gia đình lại chuyện phiền lòng ở cuộc sống mà chẳng có ai để tâm sự, cho nên cô nhất thời mới trút ra với Trình Nhiên:

Nhưng mà nghĩ tới Trình Nhiên chỉ là học sinh thôi, chắc gì đã cảm thụ được những lời cô nói, dù có cũng ý nghĩa gì, cuối cùng chuyện của mình vẫn phải do mình xử lý.

“ Em cũng biết một vài chuyện về Tôn Trác Phú đấy, khi cha em tách riêng ra lập công ty, từng tới chỗ ông ta tìm kiếm đầu tư, con người này thực sự là loại thủ đoạn gì cũng dám dùng .” Trình Nhiên kể vắn tắt chuyện cha mình và Tôn Trác Phú: “ Về sau vì ván đã đóng thuyền, hơn nữa đoán chừng ông ta cho rằng chi phí bỏ ra quá cao mà thu hoạch không đáng nên mới dừng tay, song chỉ là tạm thời thôi, nói không chừng ở bên rình rập. Nếu như ông ta thực sự có ý đồ gì với cô thì không khác gì sói nhìn thấy thịt tươi, cô đừng nghĩ ông ta sẽ bỏ qua.”

“ Em ví dụ linh tinh gì thế hả? “ Tần Tây Trăn trừng mắt lên với Trình Nhiên, nói thì nói vậy, nhưng hàng mi dần cau lại, cô đâu phải là chưa nghĩ tới loại chuyện này, hết ti vi rồi báo chí nói đầy ra đó, thế giới này là thế, có bóc lột, có chèn ép, có đủ sự kiện bại lộ bản tính ti tiện của con người:

Ai dám nói chuyện đó không xảy ra với mình chứ, cô thừa hiểu vẻ đẹp của mình thu hút nam nhân ra sao.

Đồng thời Tần Tây Trăn cũng chú ý chuyện Trình Nhiên kể, thì ra nhà Trình nhiên trước kia cũng rất khó khăn, ở chuyện làm ăn bị Tôn Trác Phú ức hiếp, đặt bẫy .

Có lẽ đó là nguyên nhân mà Trình Nhiên sớm trưởng thành, con nhà nghèo sớm biết lo việc nhà mà, bảo sao vẫn còn là học sinh lại vội lo toán kiếm tiền như vậy. Nghĩ thế Tần Tây Trăn có chút áy náy vì trước giờ bắt chẹt tiền của Trình Nhiên, cô cứ nghĩ Trình Nhiên gia cảnh rất khá cơ.

Vậy con người Tôn Trác Phú là như thế, nếu như mình gặp phải rồi, tương lai khó tránh khỏi bị ông ta nhắm vào, biết sao được, đành phải binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn thôi.

Nói thẳng ra là Tần Tây Trăn có chút ý vị chấy nhiều không sợ cắn, gia đình thì không ngừng gây áp lực muốn cô cúi đầu chấp nhận hôn nhân họ lựa chọn, bản thân thì đã từ chức, hi vọng tương lai mong manh, cô chẳng khác gì đang đâm đầu vào khoảng không vô định.

Tần Tây Trăn cũng tính rồi, nếu thất bại, cùng lắm cô mở một lớp học âm nhạc nhỏ sống qua ngày tới hết đời, còn bây giờ dù thế nào cũng phải đánh liều một lần.

Ánh mắt Tần Tây Trăn nhìn sang Trình Nhiên ôn hòa hơn nhiều: “ ... Chuyện đã là quá khứ thì tốt rồi, cuộc sống vẫn phải nhìn về phía trước đúng không. Hãy coi những chuyện không vui trong quá khứ là đá mài giúp em kiên cường hơn.”

Trình Nhiên chớp mắt thật mạnh tới mấy lần.

“ Sao thế, tôi nói không đúng à?”

“ Không phải, mà đột nhiên cô ôn nhu như thế làm em không thích ứng được.”

Tần Tây Trăn tức không chỗ phát tiết, vừa rồi khó lắm mình mới sinh ra chút thương xót và thông cảm với thằng nhóc xấu xa này, thế mà thái độ nó kiểu đấy, được rồi, nếu nó ăn cốc thành quen thì mình khách khí làm gì.

Trình Nhiên mới là người thương hại cảm thông với Tần Tây Trăn, với dung mạo của cô, sinh ra trong gia đình giàu có sẽ là đặc ân, nhưng ở gia đình bình thường, nói không chừng là tai họa: “ Kỳ thực, ý em là, nếu Tôn Trác Phú dây dưa với cô thì nói với em, em sẽ giúp cô xử lý ... Bảo vệ cộng sự của mình cũng là một phần của sự nghiệp mà.”

Tần Tây Trăn bĩu môi, đúng là nói mà không biết ngượng mồm, em mà đòi xử lý à, xử lý thế nào?

Đoán chừng là do chuyện gì đình mà Trình Nhiên mang thù hận với Tôn Trác Phú, thiếu niên máu nóng mà, nói ra lời như thế là chuyện tất nhiên.

Cô cũng trải qua cái tuổi đó, cũng hết sức mơ mộng, tự tin mình là giỏi nhất, cho rằng không gì mà không làm được, luôn muốn một ngày vượt qua sông Hán, muốn nuốt chửng vạn dặm như hồ.

Nhưng khi vượt qua rồi, lập tức sẽ tỉnh ngộ, thì ra mình chỉ là quân tốt mà thôi, chỉ có thể nhìn tượng nhảy điền cung, mã phi nhật nguyệt, nhìn ván cờ đặc sắc, còn mình tiến từng bước.

Tần Tây Trăn nỡ lòng nào đả kích chí khí Trình Nhiên, dù sao lời ấy vì cô mà nói, ngốc nghếch nhưng đáng yên, cô cười bẹo má Trình Nhiên: “ Được, vậy trông cậy vào em đấy, thánh đấu sĩ của Athena.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận