Trùng Nhiên

Chương 500: Luận kiếm. (3)

Lý Minh Thạch kiêu ngạo nói: “ Đích thân tôi tối ưu hóa đấy, anh phải xem kết cấu chủ thể của nó, giao diện tầng lớp rõ ràng, dữ liệu tối giản cực ít phần thừa thãi ... Anh cho rằng chúng tôi vì sao có được máy chủ tốt lại hò reo như thế? Tối ưu hóa phần người dùng, nhưng dữ liệu tiếp nối lại ở máy chủ, khiến chúng tôi phải dựa dẫm lớn vào máy chủ.”

Trình Nhiên nói thêm: “ Đây không phải là phần mềm bình thường, không phải ai muốn phục chế là phục chế như anh nghĩ. Đúng, về kỹ thuật anh có thể dễ dàng làm ra phần mềm tương tự, nhưng sao có thể phục chế được vòng tròn xã giao của nó. Một khi loại phần mềm này vượt lên trước, nó sẽ bắt cóc cuộc sống của anh rồi, người đi sau khó đuổi theo được, vì nếu bạn bè của anh đều có tài khoản CQ, chẳng lẽ anh bảo người ta dùng ICQ, EICQ đi? Thế nên anh nghĩ rằng người khác có thể phục chế chúng tôi là sai lầm.”

“ Một phần mềm có vài trăm ki-lô-bai, công ty lớn vung tay một cái là có thể làm ra thứ họ nghĩ là tốt hơn ngay lập tức, nhưng muộn rồi CQ của chúng tôi vì nhỏ bé nên len lỏi khắp nơi.”

Lâm Hiểu Tùng há hốc mồm, làm sao hắn có thể ngờ Lý Minh Thạch lại tối ưu hóa cái phần mềm này tới phạm vi chỉ có vài trăm ki-lô-bai mà thôi, đây là con đường đi trái ngược với nước Mỹ. Hắn hiểu bản thân cũng như nhiều "nhân sĩ tiến bộ" trong nước đều là học từ Mỹ, gần như đối phương làm gì thì mình làm cái đó ... E rằng những công ty đó về sau sẽ phát hiện mảnh đất này không phù hợp, nhưng khi đó khó quay đầu rồi, còn CQ e là sớm dùng thuyền nhẹ vượt qua muôn vàn trùng khơi.

Cho CQ ngay từ đầu nắm lấy phương hướng này, chọn lấy phần nhỏ nhất để đi nhanh nhất có thể.

Lâm Hiểu Tùng chưa cam tâm: “ Vậy các vị có phương thức kiếm được doanh lợi không, khi CQ phát triển lớn mạnh rồi, nhu cầu dùng máy chủ sẽ ngày một lớn, tiêu hao ngày một nhiều, tài chính ở đâu ra? Tôi biết trong nhà giám đốc Tiểu Trình không thiếu tiền, nhưng chẳng lẽ khi đó cậu lại đưa tay xin cha cậu? Cho nên tôi cho rằng, công ty phải khai phát sản phẩm kiếm được tiền, ví dụ như email đang là thứ rất được ưa chuộng.”

Trình Nhiên lắc đầu: “ Không cần.”

Lâm Hiểu Tùng thiếu chút nữa nuốt mất lưỡi, không cần? Không cần gì? Email hay lợi nhuận?

Đùa sao?

“ Đây chính là tầm quan trọng mà tôi nói khi nãy, vì sao công ty khác lại không phát triển phần mềm tương tự? Đó là vì không có phương thức doanh lợi, không có doanh lợi khiến chúng tôi mới khoác lên người một lớp áo ngụy trang vô hại, không bị kẻ địch xúm vào ngăn cản, có được hoàn cảnh phát triển tốt đẹp. Nhưng bọn họ không ngốc, sớm muộn gì cũng phát hiện ra ưu thế của CQ, sau đó phục chế tạo ra cho chúng ta đối thủ cường đại, tôi không muốn sớm phải đối diện với kẻ địch khó dây như thế.” Vị giám đốc Tiểu Trình đó lộ ra sự dứt khoát mà Lâm Hiểu Tùng phải bất ngờ: “ Không đem lại lợi nhuận, tôi sẽ nghĩ mọi cách cung cấp máu cho nó, để con quỷ đói đầu thai này lớn mạnh, dù có khuynh gia bại sản, tôi cũng kiên trì tới cùng.”

Nói thế thì Lâm Hiểu Tùng hết cách rồi.

Vốn hắn từ Thâm Quyến tới đây, so sánh với người bạn cũ nay sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, trái lại hắn thì ở dưới đáy vực, vì thế mà trong lòng muốn thể hiện, muốn giám đốc Tiểu Trình này phải tâm phục khẩu phục, để tranh thủ lơi ích lớn nhất.

Kết quả mấy yếu điểm mà hắn nhìn ra, nói đối phương không đủ độc đáo, nói đối phương dễ bị phục chế, ai ngờ người ta có tính toán của mình, nhận thức thế cục còn rõ ràng hơn hắn.

Nhắm vào CQ không có doanh lợi, để thể hiện sở trường của mình, kết quả người ta phất tay một cái nói, tôi không cần lợi nhuận, lợi nhuận làm ảnh hưởng bố cục của chúng tôi.

Quá đáng.

Ngay từ đầu xuất hiện với tư thái quá cao rồi, muốn chỉ dạy người ta, giờ làm sao có thể hạ mình nói ra “ Vậy cậu an bài cho tôi vị trí nào cũng được, cái gì tôi cũng có thể làm ..."

Vậy còn liêm sỉ nữa không?

Chẳng lẽ mình phải thu dọn hành trang cuốn gói trở về à?

Nhìn Lâm Hiểu Tùng ngồi ngây ra đó có vẻ lúng túng, Trình Nhiên nói: “ Anh Lâm chuyến này tới là vì muốn kiếm tiền phải không, nếu thế thì tôi có nhiều cách giúp anh kiếm tiền. Chưa nói chứ, anh rất coi trọng thời đại internet đang nổi lên mà, anh có thể mở một quán net, cho dù đầu tư chừng 20 vạn mở quán net nhỏ thôi, cũng đủ cho anh kiếm phần nào rồi.”

Lâm Hiểu Tùng cười khổ: “ Không phải tôi kỳ thị chuyển mở quán net, nhưng đối với loại người quen bôn ba kiếm sống như tôi mà nói, bảo tôi ngồi một chỗ tôi không yên lòng được.”

Thấy Trình Nhiên không nhắc tới chuyện mời mình tới CQ làm việc, Lâm Hiểu Tùng thấy nên vứt đi thể diện này, nếu còn kén cá chọn canh, không biết lại lang thang bao lâu, ấp úng mãi mới nói: “ Chuyện là thế này, Minh Thạch hẳn là đã nói với cậu rồi, ở phương diện làm thị trường, tôi rất có kinh nghiệm ... Tôi cũng biết quảng bá phần mềm khác với công tác mà tôi từng đảm nhiệm, nhưng tôi có cơ sở, thêm vào học tập, tôi tin thế nào cũng ra thành quả. Không biết CQ có cần ...”

Trình Nhiên "vỡ lẽ": “ À, Anh Lâm muốn tới giúp tôi một tay.”

“ Đúng là thế ... “ Lâm Hiểu Tùng thở phào, chỉ sợ thằng nhóc này phất tay một cái giống vừa rồi cho một câu "không cần", như thế thì xấu hổ lắm, thế thì mình phải thực sự phải cuốn xéo:

Không xong, sao mới chỉ một lúc thôi mà mình đã hai lần nghĩ tới chuyện cuốn xéo rồi? Bình thường nếu như một người nào đó lên mặt với hắn, không tiếp nhận phương án và kiến nghị của hắn, hắn sẽ thầm chế nhạo người đó có mắt như mù, thế nào cũng ngã dập mặt.

Thế mà bây giờ, đột nhiên mình lại lo lắng bị người ta từ chối?

Giống như ... Năm mười tám tuổi có nữ sinh tên là Thiệu Kỳ ngập ngừng nói thích hắn, kết quả hắn ngạc nhiên ngạc nhiên hỏi sao bạn lại có ý nghĩ đó, chúng ta hiện giờ phải lấy học làm nhiệm vụ của mình. Sau mới hiểu mình bỏ lỡ một cơ duyên trong sinh mệnh thậm chí còn muốn tát bản thân hai cái.

Cho nên bây giờ có người hỏi hắn vì sao chưa kết hôn, hắn cao thâm mạt tắc nói, thời cơ chưa đến, chỉ có hắn mới biết mình ế bằng chân tài thực học.

“ Ở cuộc họp trước đó, nhờ giám đốc Tiểu Trình không tị hiềm cho tôi dự tính, thêm vào cuộc thảo luận vừa rồi, tôi rất hi vọng có thể cống hiến một phần sức lực cho sự trưởng thành của CQ. “ Lâm Hiểu Tùng nói xong lại muốn chửi bản thân không có khí tiết:

Kỳ thực Lâm Hiểu Tùng xuất hiện cũng hợp ý Trình Nhiên lắm, Lý Minh Thạch có thể chủ đạo phát triển sản phẩm, năng lực kỹ thuật chuyên nghiệp của hắn có thể nắm một đội ngũ lớn. Trình Nhiên có thể hoạch định chiến lược sản phẩm, nhưng mà y là học sinh cao trung, không thể chạy khắp nơi chạy nghiệp vụ thị trường.

Cho nên mô hình quản lý của CQ bây giờ rất thô sơ, dựa vào trang web của Tạ Càn để treo quảng cáo, thứ tới các diễn đàn cho tải tự do. Chính vì thế không có thông tin về thị trường, ví như bao nhiêu người dùng CQ, tới từ nguồn nào? Vì sao người khác không dùng? Phải cải tiến thế nào mới có thêm người dùng, phải làm sao tiếp xúc tìm kiếm các đối tác, nâng cao hình tượng CQ đi vào lòng người.

Đó đều là việc Trình Nhiên hoạch định sẵn, Trình Nhiên không có thời gian mà làm, mà cũng không phải là lĩnh vực sở trường của y, đây mới là lần đầu tiên Trình Nhiên sáng nghiệp, liên quan tới chi tiết và thao tác cụ thể, y cũng đang lần mò.

Thế nên Trình Nhiên vẫn đang nhờ Triệu Thanh giúp nghe ngóng tìm kiếm nhân vật như thế.

Không dễ dàng, nhân tài thì không thiếu, thuyết phục người ta tới với CQ không đơn giản, nhiều thứ không tiện tiết lộ với người ta, vậy thì làm sao thuyết phục được, đúng lúc này Lâm Hiểu Tùng gặp vấn đề về sự nghiệp, Lý Minh Thạch biết được tiến cử cho Trình Nhiên.

Trình Nhiên vừa gặp một cái biết ngay người này tâm khí cao lắm, kinh nghiệm đàm phán thương nghiệp của y rất nhiều, vốn là đến gặp người ta để mời gia nhập, tức thì thay đổi đối sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận