Trùng Nhiên

Chương 667: Trời cao biển rộng.

Khi tai nạn giáng xuống, Lý Minh Thạch và Lâm Hiểu Tùng mới nhớ tới những lời mà Trình Nhiên từng nói.

Hôm đó lượng người dùng của CQ mới chỉ đạt 60 vạn, Trình Nhiên cấp cho họ 30 vạn nâng cấp máy chủ, Lâm Hiểu Tùng nôn nóng nói :" Chúng ta đã đi trước rồi, những phần mềm tương tự không thể cạnh tranh được, đây là lúc để mở rộng ăn sạch thị trường."

Trình Nhiên đã đáp :" Mục tiêu của chúng ta không phải vượt qua ai, mà là tồn tại, vì mùa đông khắc nghiệt sắp tới rồi."

Bây giờ nghĩ lại mà rợn sống lưng.

“ Tình hình Nasdaq quá thảm, tụt hàng ngày, ông chủ lớn hoạt động ở Mỹ, liệu chuyến này tài sản có bị thu hẹp nghiêm trong lắm không? “ Khi Lâm Hiểu Tùng và Chương Ngư đi công tác, Chương Ngư có vẻ lo lắng lắm:

Lâm Hiểu Tùng do dự mới đáp:” Chắc là vậy.”

“ Vậy nếu chúng ta càng gian nan, liệu ông chủ có bán Hoa Chương đi không?”

“ Không tới mức đó đâu.”

“ Anh phải giúp tôi đấy.”

“ Hả?”

“ Anh và ông chủ lớn có quan hệ tốt như thế, nếu ông chủ lớn thực sự có suy nghĩ đó, vậy hãy cho tôi cơ hội đối thoại với ông ấy, để tôi chứng minh giá trị của Hoa Chương. “ Chương Ngư nghiêm túc nói:

“ Chắc là không nghiêm trọng tới mức đó. “ Lâm Hiểu Tùng còn biết nói gì ngoài câu đó nữa đâu, một câu nói dối đôi khi phải dùng vô số lời nói dối để che đậy, nhưng mà sự cố vẫn luôn phát sinh làm người ta ứng phó không xuể:

“ Tôi hiểu. “ Chương Ngư quan sát Lâm Hiểu Tùng, chỉ là nghĩ nhầm hướng: “ Tôi biết ông chủ lớn không phải là người như vậy, một người bỏ ra nhiều tiền như thế vì những đứa trẻ không quen, là người nội tâm nhiệt tình, người như thế định sẵn bị tình cảm níu kéo. Tôi chỉ muốn anh giúp tôi liên hệ với thư ký Triệu, để gặp mặt ông chủ lớn đối thoại, ít nhất nếu giữ lại Hoa Chương không phải vì nể tình, mà tôi để ông chủ lớn thấy, tôi có thể khiến Hoa Chương trở nên giá trị.”

Nụ cười Lâm Hiểu Tùng đã gượng gạo lắm rồi, hắn thật muốn tung hê cái bí mật này, nhưng chưa được phép của Trình Nhiên thì hắn nào dám, lại lần nữa phải nói: “ Chắc là ông chủ lớn không nghĩ thế đâu.”

“ Anh cứ hứa với tôi đi. “ Thái độ của Chương Ngư kiên định vô cùng:

Lâm Hiểu Tùng khóc ròng gật đầu, ông chủ lớn, tôi không biết che đậy được bao lâu nữa đâu.

Thông qua phát hành riêng lẻ rời đi không ảnh hưởng giá cổ phiếu, đó là kế hoạch chiến lược của Trình Nhiên, mà các cơ cấu kia thường yêu cầu giảm giá, y đang vội rời chiến trường, có giảm 20% cũng chỉ là lặt vặt thôi.

“ Nếu tính cả chi phí thao tác trước đó thì lần này chúng ta chỉ kiếm được chút tiền thôi, trước kia nên mua thêm mới đúng. “ Trong thời gian ngắn phải vượt đại dương bay qua bay lại mấy chuyến, Triệu Thanh sau khi báo cáo chi tiết hoạt động với Trình Nhiên nói một câu như thế:

Khó nói trong thời gian ngắn ngủi này bao nhiêu tiền qua tay Triệu Thanh, khiến cho trong giới tương quan đã bắt đầu truyền ra những lời đồn về một nhân vật gật như bất bại.

“ Loại chuyện này kiếm được tiền là đủ, đây là nhân tính, khi thị trường không tốt, công chúng ắt sẽ oán hận những hành vi tham lam. Chúng ta được nhiều mới là tổn hại tới bản thân, vì khi tất cả đang hoang mang sợ hãi, đang cầu cứu khắp nơi, kẻ từ thế cục hỗn loạn thoát ra là đối tượng bị trừng phạt. “Trình Nhiên ở loại chuyện này nhìn rất thấu: Người ta sắp nhảy lầu rồi, anh lại còn kiếm lớn như thế, vậy khẳng định có trò bẩn thỉu sau lưng, nhân loại xưa nay không ngại dùng suy nghĩ độc ác nhất suy đoán đồng loại.”

Triệu Thanh mở to mắt: “ Cho nên tôi phải thấy may vì không kiếm được nhiều tiền à?”

Trình Nhiên đưa cho hắn một tờ giấy.

“ Thế này là sao? “ Triệu Thanh không hiểu:

“ Đọc xong đốt đi. “ Trình Nhiên mặt đầy chính khí nói:

- Cứu thị trường, trên đó là những công ty tôi có tình cảm, không thể để họ đổ bể, cho dù lực lượng của tôi nhỏ bé, cũng tới lúc chúng ta vì nhân loại mà góp một phần sức lực rồi.”

Triệu Thanh than mình số khổ, lại sắp chạy mỏi chân: “ Tôi cứ cảm thấy cậu đang có ý đồ xấu thì có.”

“À phải, phía Liễu Cao thế nào rồi?”

“Hắn phải bỏ mấy hạng mục rồi …”

Đó không phải là thông tin Trình Nhiên muốn biết, nếu Triệu Thanh không có tin tức quan trọng hơn để báo cáo thì tức là điều tra chưa có tiến triển gì.

Tên đó giấu đuôi chồn kỹ đấy, nhưng Trình Nhiên sẽ moi ra thôi …

Tình hình thị trường như thế, Trình Nhiên cũng đối thoại với ông chủ Mã, qua điện thoại ông chủ Mã vẫn rất lạc quan, ngôn từ phong phú, cho rằng dù giang hồ gặp tai kiếp, nhưng không phải ngày tận thế, đây vẫn là thời đại tốt nhất, thị trường chỉ đang tự điều chỉnh lại chính nó thôi. Trước đó phát triển quá loạn rồi, ngay cả người ngoài nghề cũng ôm đống tiền nhảy vào làm mọi thứ trở nên khó đoán, trài qua cuộc thanh trừng này, mọi thứ mới tới quỹ đạo, kẻ tồn tại đều đủ phẩm chất sẽ là tương lai.

Những lời này đủ tầm nhìn, đủ hào sảng, không chỉ Phục Long của Trình Phi Dương, sản nghiệp trong tay Trình Nhiên cũng phải chứng minh mình đủ phẩm chất, không vượt qua được quá trình tôi luyện này thì không đủ mạnh mẽ thực sự, không phải xu hướng thực sự.

Lại phải đốt tiền rồi.

May là thông qua bán cổ phần của Lam Điểm trước khi Nasdaq sụp đổ, Trình Nhiên chuẩn bị được chút lương thực vượt qua mùa đông, nhưng dùng được bao lâu chưa rõ.

Triệu Thanh có được chỉ thị mới từ Trình Nhiên bắt đầu chiêu binh mãi mã, mở rộng đoàn đội, sau khi nói chuyện với Trình Nhiên, hắn quyết định bố trí vệ sĩ cho bản thân. Chuyện này không lo, Phục Long ít thiếu nhất là bộ đội xuất ngũ, trong đó có người bạn học tên Lý Đông sau khi xuất ngũ được Triệu Thanh giới thiệu vào Phục Long làm bảo an, giờ Triệu Thanh cần, bạn học cũ này chạy theo hắn làm nghiệp vụ.

Cảm giác an toàn tăng lên, trước kia Triệu Thanh xem phim Hong Kong, cảnh ông chủ lớn xuất hiện có vệ sĩ dọn đường gây ấn tượng rất sâu, không ngờ mình có ngày cũng như thế.

Không phải hắn chìm đắm trong hư vinh mà là lo, sau này cùng với nghiệp vụ tăng lên, liệu xảy ra chuyện vệ sĩ ngày càng nhiều không ... Không biết đến lúc đó là cảnh tượng thế nào.

Không có Khương Hồng Thược ở bên cạnh, cuộc sống bớt đi một phần phong phú, thời gian trôi đi nhanh hơn. Ngân hạnh ở Thập Trung lá rụng rồi lại mọc, mùi bánh bao ở quán gần cổng Thập Trung vẫn thơm phức, nhà ăn vẫn thường có cảnh học sinh chạy nước rút tranh cơm, trong ánh chiều tà một số cặp đôi sóng vai trên con đường nhỏ trong viên lâm, phía dưới tượng Văn Ông luôn bày ít hoa quả, xúc xích hay hộp sữa, nghi ngờ là cầu xin gì đó.

Ngoài kia thế giới hỗn loạn, cuộc sống trong trường lại càng thêm đơn giản, sáng đi xe buýt tới trường, sáng học năm tiết rồi ăn cơm trưa và chợp mặt nghỉ chưa được một giờ, chiều học 4 tiết, tới tối sau một tiếng nghỉ ăn tối là giờ tự học.

Khương Hồng Thược không phải người duy nhất ra nước ngoài học, ở lớp số hai có một nam sinh được Học viện công nghệ Massachusetts nhận trước, đưa lên cả báo.

Vẫn chưa là gì, năm ngoái Thập Trung còn có một nữ sinh năm ba được học bổng cao nhất của Harvard, được đặt biệt danh là Cô gái Harvard gây ra cả cuộc thảo luận xã hội xôn xao. Thập Trung không phải là trường có thành tích đỉnh cao, nhưng thường xuyên có học sinh với sở trường đặc biệt được tuyển vào trường học của Ivy League.

Trường học này cao thủ quá nhiều.

Khương Hồng Thược không phải học sinh đặc thù nhất, nhưng chắc chắn làm người ta nhung nhớ nhất, tình cờ thấy được tên cô xuất hiện sau bức tường khuất nào đó, hay trên cái cây sâu trong viên lâm, nếu như cô sinh ra muộn một chút, đoán chừng hình ảnh đăng lên trên mạng, có khi còn hot hơn cả cô gái trà sữa.

Trình Nhiên đã rửa ảnh chụp ở Washington, trong đó có một bức ảnh cô gái xoay người dí mặt vào ống kính đưa hai ngón tay làm động tác cắt, nụ cười rạng rỡ. Trừ lên CQ tán gẫu và thi thoảng gọi điện vượt đại dương, thứ an ủi tương tư nhất là những bức ảnh này.

Trình Nhiên tiếc nhất là khi hai người ở trên núi Nga Mi ngắm bình minh lại không chụp bức ảnh chung nào, thật quá đáng tiếc, nhưng mỗi lần nghĩ lại nụ hôn nồng cháy trên đỉnh núi y lại giơ tay phải lên, xúc cảm tựa vẫn còn.

Tuy Khương Hồng Thược rời Thập Trung rồi, Trình Nhiên vẫn kể cho cô chuyện ở trong trường, ví như chủ nhiệm lớp Tôn Huy dùng cách thiếu dân chủ, độc tài chỉ định y làm lớp trưởng, may năm thứ ba rồi, trường không có hoạt động gì, nếu không y sẽ chết chìm trong nước bọt.

Rồi sau đó cách cao khảo chỉ còn 100 ngày, trường tổ chức lễ tuyên thệ, quy cách rất cao, có cả phó hiệu trưởng và cao tầng đến cổ vũ học sinh, lớp trưởng lâm thời Trình Nhiên lên phát biểu.

Trong không khí nghiêm trang đó, Trình Nhiên đáng lẽ phải phát biểu thì y lại hát bài Trời cao biển rộng: “ Hôm nay tôi nắm hoa tuyết tung bay trong đêm lạnh, ôm lấy trí tim đã đóng băng trôi theo phương xa.”

Tất cả ngớ người, nhưng tiếp đó học sinh lớp số 5 phía dưới chẳng hề có luyện tập trước cũng hát theo, hát vô cùng khí thế, dần dần các lớp khác cũng phụ họa, tiếng hát vang vọng toàn trường.

Áp lực từ cao khảo, áp lực từ gia đình, áp lực từ trường học, áp lực từ bài vở cao như núi, thời khắc ấy biến mẹ nó hết đi.

- Trời cao biển rộng này em và tôi

Có lẽ sẽ đổi thay

Ai mà không thay đổi

Trình Nhiên cầm micro hát phấn khích, ngày một lún sâu vào con đường không lối về, cởi áo ra ném sang bên:

Phía dưới có tiếng cười, sau đó cởi đồng phục ra ném lên trên trời, tiếng hát càng vang vọng.

- Tha thứ cho tôi đời này ngang ngạnh buông thả tự do yêu đương

Cũng sợ ngày nào đó sẽ vấp ngã ... Ố ồ ...

Chủ nhiệm lớp Tôn Huy khi đó chắc là cực kỳ hối hận vì quyết định độc tài của mình, nhưng cả trường đang hát rồi, chẳng ai cản được.

Vốn là một buổi lễ buồn ngủ, một bài hát khơi lên nhiệt huyết, cuối cùng Trình Nhiên bị hiệu trưởng phê bình, còn phải viết kiểm điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận