Trùng Nhiên

Chương 696: Đại học như mỹ nhân. (2)

“ Chúng ta không nên để người khác nói cho biết mục tiêu của chúng ta ở đâu, mà bản thân chúng ta lựa chọn khởi điểm và mục tiêu cho mình.” Trình Nhiên mở đầu bằng một câu tuyên ngôn đầy tự tin như thế, coi như gián tiếp trả lời cho người quan tâm nguyên nhân y từ chối Thanh Hoa Bắc Đại:

Ít nhất có người gật gù, câu này chưa khiến người ta ngủ ngay.

“ .... Có người không khỏi thất vọng cho rằng, sinh viên các trường đại học hàng hiệu đang trở thành kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ, mang trên người hào quang trường danh tiếng, họ không cần lo tương lai, cho rằng trong nước quá nhỏ bé, phải đi ra nước ngoài. Ok thôi, quốc gia người ta phát triển, vật chất phong phú, điều kiện đầy đủ, túi tiền căng phồng, sao không đi chứ? Đương nhiên, đó là lựa chọn của mỗi người, không ai có quyền bình luận hay can thiệp đúng không?”

“ Thế nhưng đừng coi đó làm tiêu chuẩn đánh giá một người có thành công hay không, tôi không đánh giá anh, anh cũng đừng coi là tiêu chuẩn duy nhất để nhìn người khác. Liệu anh có còn tinh thần hướng tới, hay là an tâm ngồi văn phòng máy lạnh nhận tiền lương? Anh có dám phát ra lời khiêu chiến với bất công hay cúi đầu nịnh bợ? Anh sùng bài những thứ đã có sẵn trên đỉnh kim tự tháp, hay dám chất vấn điều đó có xứng đáng hay không?”

“ Anh có chế nhạo người không có điều kiện hoặc vị trí như mình, chỉ biết miệt mài ở cương vị nhàm chán, làm công tác nghiên cứu khoa học khô khan, thành quả không mấy ai biết đến. Có lúc nào anh thức dậy nghĩ tới tổ quốc bên kia đại dương, chứ không phải miệt thị họ có tầm nhìn kém cỏi hơn mình?”

“ Đương nhiên phải theo đuổi thành công cá nhân, nếu bản thân không thành công thì nói gì tới chuyện to tát hơn, tôi chỉ hi vọng sinh viên đại học Trung Nam chúng ta, một ngày đạt được thành tựu cá nhân, có thể nghĩ tới vinh nhục thành bại quốc gia, có thể cùng nhịp thở với mảnh đất dưới chân.”

“ Nhìn từ nghìn năm lịch sử dân tộc, người Trung Quốc chưa bao giờ thoát khỏi bần cùng và khốn khổ, từ khi thế giới bước vào cách mạng công nghiệp, chúng ta luôn bị sỉ nhục chà đạp. Giờ là thời hiện đại hóa, chúng ta vẫn là công dân thế giới thứ ba bị bóc lột, do chúng ta lạc hậu, chúng ta bị người ta kiềm chế. Người Trung Quốc trong tương lai liệu có thể tự tin tự cường tự lập đi đầu thế giới hay, liệu có thể khiến con cháu chúng ta khi nhắc tới dòng máu của mình có thể tự hào nói ‘tôi là người Trung Quốc’ hay không? Điều đó không phải là vì quốc gia có cường đại hay không, mà là vì chúng ta, bất kể là khốn khổ hay nghịch cảnh, là lúc vật chất phát triển cao độ, tinh thần vẫn không bị ăn mòn.”

“ Vì tinh thần đó mới là thứ khiến con người cao quý.”

Bài phát biểu của Trình Nhiên thu được tiếng vỗ tay không lớn hơn người khác, nhưng cảm xúc của tiếng vỗ tay thì khác hẳn.

Đám sinh viên bọn họ trải qua vô số trường hợp thế này, các loại giáo sư tiến sĩ, các loại chuyên gia lãnh đạo, bài phát biểu của họ đều không giống thế này. Nếu như nói sinh viên mới vẫn còn non nớt nhiều ảo tưởng mơ ước về tương lai, thì sinh viên này đã miêu tả chính xác được tâm thái của đích đến mà nhiều người khao khát, nói tới tiếng lòng của rất nhiều người nghiên cứu khoa học.

Lãnh đạo trường nhìn nhau đều thấy thỏa mãn trong đó.

Vị giáo sư già lúc nãy phát biểu khe khẽ vỗ tay đánh giá: “ Cậu sinh viên mới này, tâm khí rất cao.”

Cũng có người cảm thán: “ Khẩu khí quá lớn rồi, tinh thần thì tốt, nhưng nên có tâm thái của người mới chứ, phải khiêm tốn mới đúng. Tự tin thái quá sẽ thành vấn đề, tâm khí thiếu niên, quá xốc nổi.”

“ Tôi không nghĩ thế, đứa bè này tâm chí vững vàng đấy, từ đầu tới cuối giọng nó không hề quá khích, nói chậm rõ ràng, chúng tỏ nó rất lý trí, một đứa bé biết truyền cảm hứng.”

“ Cứ để xem đã, rốt cuộc là anh chàng có nội hàm hay là kẻ thích gây chú ý, đường xa mới biết ngựa hay mà.”

Chỉ Phó hiệu trưởng Hoàng Bồi ở một bên không vỗ tay cũng không bàn tán, hai tay ông ta đặt lên đầu gối, gương mặt xương xẩu hơi gầy không có chút cảm xúc nào. Ông ta ghét nhất những đứa sinh viên mạnh miệng, ỷ tài nghĩ mình có thể lờ đi các nguyên tắc chung. Trong mắt ông ta, một sinh viên mới phải cám ơn cha mẹ, cám ơn nhà trường bồi dưỡng, nói vài câu cảm xúc thế là đủ, đó mới là biểu hiện của chín chắn, còn những đứa mồm miệng ba hoa thì chỉ là loại gây rối, phá hoại trật tự.

Đây là mối nguy hại ngầm trong trường.

Ông ta thuộc tuýp người thủ cựu, nguyên tắc thích mọi thứ đâu vào đó, ông ta cũng sống đủ lâu, thấy đủ nhiều, sớm sinh bất mãn với một vài hiện tượng.

Trong hàng ghế chỉ đạo viên, một đồng nghiệp khoa ngoại ngữ nói với Thạch Gia Huân: “ Thằng nhóc Trình Nhiên lớp anh là yêu quái phương nào thế, lời nó nói thế nào cũng gây tranh cãi lớn đấy, ví như những người mà nó hỏi vặn kia, trường ta có không? Có chứ, mặc dù nó chẳng chỉ trích gì, nhưng so bì như thế, hàm ý cũng quá rõ rồi, thế nào chẳng có người nhột trong lòng, khó chịu với nó là tất nhiên.”

Thạch Gia Huân vỗ tay một lức mới dừng: “ Tranh cãi thì làm sao nào, thằng nhóc này thú vị ở chỗ không phải nó là trạng nguyên tỉnh gì đó, trường ta có lẽ không có mấy sinh viên toàn tài, nhưng mà trạng nguyên ở các môn học, đoạt giải quốc gia quốc tế không ít, nên trạng nguyên chẳng hiếm. Nhưng nó được Thanh Hoa Bắc Đại dùng đủ loại đạn pháo bọc đường lôi kéo không ăn thua, anh tự hỏi lại mình năm xưa có quyết tâm đó không? Nó là đứa có dũng khí, không phải chỉ dám nói, mà nó dám làm thật, thế nên nó nói vậy không hề làm tôi bất ngờ.”

Trình Nhiên rời sân khấu cho bút ghi âm vào túi, đó là nhiệm vụ mà bạn gái y yêu cầu, sau khi được xác định là đại biểu cho sinh viên mới lên phát biểu, Trình Nhiên có kể cho Khương Hồng Thược trên CQ, Khương Hồng Thược lại muốn xem bản thảo phát biểu, thế là Trình Nhiên viết gửi cho mail cho cô. Chẳng bao lâu hình ảnh con cá heo của "Khương Lò Xo" nhảy nhót liên hồi, sau đó là tin nhắn "Oa, muốn nghe, muốn nghe, muốn nghe!"

Không khác gì muốn nhảy từ màn hình ra vậy.

Ghi hình thì quên đi, với tốc độ mạng khi đó gửi đi rất phiền, có điều Trình Nhiên tay cầm bút ghi âm, sau đó gửi file âm thanh cho Khương Hồng Thược thì vẫn làm được.

Buổi lễ kết thúc, cuộc đời đại học chính thức bắt đầu.

Ngày hôm đó Trình Nhiên một mình đi qua bãi cỏ trước kí túc xá tới nhà ăn số hai, nhà ăn này là nơi trước kia y thường tới, chủ yếu là vì dì cầm thìa ở nhà ăn rất lỏng tay, mua hai bát cơm múc cho thành ba bát, mua rau cải cũng cho cao vút, Trình Nhiên khi không làm thêm bên ngoài thường ăn cơm ở đây, chỉ dùng rất ít phiếu ăn cũng có thể ăn no bụng.

Hôm nay Trình Nhiên bê khay tới trước cửa sổ, nhìn thực đơn, cuối cùng vẫn lấy một suất cơm, ớt xào tôm khô và bắp cải, sau đó múc thêm một thìa canh không tốn tiền ở bên cạnh, thực đơn tiêu chuẩn, giống như năm xưa y đơn thương độc mã đối diện với cuộc đời.

Kiếm một chỗ ngồi xuống, kỳ thực hôm nay ba người bạn cùng phòng rủ Trình Nhiên đi ăn, nhưng y quyết định đi một mình, cũng là vì ôn lại cảnh cũ.

Ngồi xuống bàn, rất có cảm giác nghi thức, Trình Nhiên xúc thìa cơm, gắp kèm miếng bắp cải luộc, ăn ngon lành.

Y không biết rằng từ đầu tới cuối có một cô gái chạy bộ ở phòng tập thể thao cạnh nhà ăn sau đó tới đây lấy thức ăn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng y lấy một món rau, một món xào, một suất cơm đi vào trong góc ngồi một mình.

Không lâu sau khi Trình Nhiên vừa tiêu diệt được một nửa số thức ăn thì trước mắt đột nhiên tối đi, có người ngồi xuống, là một bóng hình xinh đẹp mặc nguyên trang phục luyện tập thể thao bó sát toàn thân, chỉ khoác thêm ngoài chiếc áo gió không kéo khóa.

Chính là vị sư tỷ phỏng vấn y hôm báo danh, đồng thời nữ MC hôm khai giảng, là cô gái khiến ba tên bạn cùng phòng của Trình Nhiên tranh nhau nhìn.

Oan gia cuối cùng cũng hẹp lộ tương phùng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận