Trùng Nhiên

Chương 745: Lại cao lên rồi!

Trước kia khi Trần Mộc Dịch tìm tới đặt vấn đề bản quyền âm nhạc số với đám lão đại này, có người cười khẩy, người không thèm tiếp, bây giờ bọn họ lại mong được một cơ hội đề nói chuyện với Trần Mộc Dịch. Vì nữ nhân Tần Tây Trăn kia quá lợi hại, bàn việc với cô ta, bất cẩn một chút thôi khả năng thua tới mất luôn cả quần, nhưng mà bây giờ Trần Mộc Dịch lại không phản ứng gì với hành vi lấy lòng của bọn họ ...

Vì hắn đang chiếu cố thanh niên bên cạnh ăn uống.

Lúc thì hắn đứng dậy lấy trà nóng từ tay phục vụ viên mang vào phòng, lúc thì hắn gắp tôm, giới thiệu là dùng máy bay mang từ Canada tới, khi Trình Nhiên nói không quen ăn đồ sống, hắn gọi nhân viên đem tôm đi nướng.

Món ăn mới đặt trước mặt một vị lão đại chưa lâu, hắn đã lấy đi mời Trình Nhiên nếm thử.

Những người khác không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao? Nhưng nghĩ lại thì thấy hợp lý, Tần Tây Trăn quá tinh minh, lấy lòng cô ta cũng vô ích, cô ta chỉ nhìn thấy tiền, so ra lấy lòng em trai cô ta còn tốt hơn.

Cơ mà trắng trợn như thế có phải quá không coi ai ra gì không? Chẳng lẽ đám tổng giám đốc chúng tôi lại không quan trọng bằng đứa em trai của Tần Tây Trăn?

Cơ mà giận cũng phải nhịn, vì nếu không thể đàm phán với Trần Mộc Dịch, bọn họ phải đối diện với Tần Tây Trăn, nghĩ thôi đã đau đầu, trước đó họ bị ức hiếp quá thảm rồi.

Bữa cơm đó thật cảm xúc, người thì phẫn nộ, người vỗ bàn, người lầm lì, người thì nhiệt tình hừng hực. Đương nhiên không chỉ ăn, mọi người tới đây để đàm phán. Người Trung Quốc là thế, chuyện gì cũng lôi lên bàn ăn để nói, kết thúc bữa cơm tuy không đạt được mục đích, nhưng không tới mức uổng công vô ích, cơ mà cứ lửng lửng lơ lơ, chưa tới mức trở mặt với Tần Tây Trăn, kỳ thực là không dám, trở mặt rồi, trừ cốt khí ra thì chỉ còn cái túi rỗng thôi.

Không ai ngờ rằng một ngày đối diện với nữ nhân trước kia bọn họ còn tưởng có thể thoải mái đùa bỡn trong lòng bàn tay, khi Tần Tây Trăn mới nổi lên, lại đầu quân vào công ty nhỏ xíu vô danh tiểu tốt, đám lão đại trong nghề này không phải chưa từng có ý đồ gì với cô. Lúc cô bị La gia tung bài bôi nhọ, họ cũng liên hệ bóng gió có thể giúp hóa giải phong ba này, với điều kiện Tần Tây Trăn phải biết điều.

Ai ngờ nữ nhân đó chẳng thèm phản hồi, ra nước ngoài học tập, rồi âm thầm quay về, lén lút liên hệ với các nghệ sĩ mua bản chuyền âm nhạc số gì đó, đoán chừng học được mấy thủ đoạn ở phương Tây đây mà, bọn họ vẫn đắc ý rung đùi đợi ngày cô thảm bại tới quỳ gối cầu cạnh mình.

Chỉ tiếc này đó chưa bao giờ tới, giờ người ta nắm phần lớn bản quyền trong giới, thừa sức thao túng giá, bọn họ vì một chén canh mà phải quỵ lụy lấy lòng.

Rời hội sở cũng là lúc bóng đêm buông xuống phố xá lên đèn, suốt nửa ngày trời bàn bạc chuyện làm ăn, đối đầu giằng co, Tần Tây Trăm ôm bụng, làm vẻ mặt đáng thương: “ Chưa no, hay là chúng ta ăn thêm một chút.”

Ăn thì ăn.

Trần Mộc Dịch đi tiễn khách rồi, chỉ còn lại hai người, thực tế đây cũng là sách lược, trên bàn đàm phán những người kia kết thành đồng minh đối đầu với Tần Tây Trăn, nhưng ở chỗ riêng tư, vứt bỏ đồng minh giữ lại lợi ích cho mình không phải chuyện quá đáng.

Tần Tây Trăn vào trong xe thay váy bằng trang phục thường ngày thoải mái, quần tất, váy ngắn, áo len cao cổ, lại đội theo mũ lưỡi trai, thoải mái khoác tay Trình Nhiên tản bộ trên đường, cô kiễng chân lên, dùng tay đo tới trán Trình Nhiên, có hơi giận: “ Thật quá đáng, cậu lại cao lên rồi.”

“ Đúng vậy nhỉ, nhớ lần đầu gặp nhau, cảm giác chị còn cao hơn tôi một chút. “ Trình Nhiên nghịch ngợm búng khẽ lên trán Tần Tây Trăn, đây là điều y đắc ý nhất, kiếp trước y cao chừng 1 mét 74 đến 1 mét 75, kiếp này hẳn là nhờ dinh dưỡng đầy đủ, tâm lý cũng không u ám nặng nề như trước, gần đây nhất đo chiều cao khi tham gia quân huấn thì y đã cao 1 mét 81 rồi:

Chắc vẫn có thể cao thêm 2 đến 3 xăng-ti-mét nữa.

“ Cậu còn dám nói. “ Tần Tây Trăn trừng mắt:

“ Ặc, tôi không có ý đó, tại chị tự suy ra. “ Trình Nhiên kêu oan, nếu Tần Tây Trăn không nói, y không nhớ ra cú đá của cô hôm đó, mặc váy còn dám tung chân cao như thế:

Hình như là màu xanh?

“ Không cho nghĩ lại ... Cấm cậu cao lên nữa đấy. “ Tần Tây Trăn hơi đỏ mặt nói một câu đánh trống lảng, khi hai người luyện tập trong phòng thuê ở ngõ Tích Thủy, cô và Trình Nhiên dựa lưng vào nhau, người đàn ghita người hát, đúng là cô còn cao hơn Trình Nhiên chút xíu:

Đến lễ hội âm nhạc, Trình Nhiên mắng Uông Trung Hoa không ngóc đầu lên được, rồi khi nhiều người kích động tràn lên sân khấu, chớp mắt che lấp mất Trình Nhiên, lúc đó cô còn nghĩ, sao mà cậu ta thấp bé thế?

Bẵng đi mấy năm, hai người gặp nhau vừa ít lại vừa ngắn ngủi, cô kiễng chân lên, vẫn còn thấp hơn Trình Nhiên một chút. Giờ cô chê y quá cao, cao thế có tác dụng gì đâu, chỉ khiến mình mỏi cổ.

Nhưng mà bờ vai kia giờ hết sức vừa vặn rồi, cô chỉ cần hơi ngả đầu một chút có thể dựa vào đó, hết sức thoải mái.

Hai người đi vào một khu dân cư trong ngõ, có một quán đồ cay Tứ Xuyên.

Vừa vặn hợp khẩu vị.

Hai người ngồi xuống, ông chủ là người Xuyên, nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm, Trình Nhiên và Tần Tây Trăn cũng chuyển qua giọng địa phương, gặp đồng hương ở nơi đất khách, ông chủ vô cùng nhiệt tình.

“ Ăn mấy thứ này vẫn là ngon nhất. “ Tây Tây Trăn mỗi tay cầm một xiên thịt, vừa ăn vừa xuýt xoa, khen không ngớt:

Trình Nhiên hết sức tán đồng, bữa cơm trước đó ăn tới mấy nghìn, nhưng mà Trần Mộc Dịch nhiệt tình không cản nổi, lại thêm những người khác, ai ai cũng có ý đồ riêng, ăn chẳng ra ăn, chẳng thoải mái tùy ý như đĩa thịt có vài đồng này: “ Tôi thấy đám người đó tức giận lắm, ai bảo chị tham như vậy, cái giới giải trí này tuy không tối tăm như ở Hong Kong, nhưng mà dính dáng tới tam giáo cửu lưu cũng có, chị cần phải đề phòng. Đúng rồi, chị thuê vệ sĩ đi, nếu không tôi không yên tâm đâu.”

Nếu Trần Mộc Dịch, có khi người ta thuê người đánh một trận là cùng, cô gái xinh đẹp khiến bao người thèm khát như Tần Tây Trăn, rơi vào tay chúng thật không dám tưởng tượng chúng làm gì.

Tần Tây Trăn chỉ nam tử ngồi ở bên kia ngõ: “ Cậu hai tôi đấy, cậu nhớ chứ? Hai người đã gặp nhau ở Thành Đô rồi. Cha mẹ tôi yêu cầu, người khác cũng không yên tâm, cậu hai từng đi lính, cũng từng lái xe, có thể yên tâm.”

Trình Nhiên vẫy tay với bên kia ngõ: “ Cháu chào cậu hai.”

Nghe Trình Nhiên xưng hô như thế, Tần Tây Trăn cười tới mắt cong vút.

Trình Nhiên quay lại hỏi: “ Hay là gọi cậu hai sang ăn cùng?”

“ Không cần, cậu hai không tham gia đâu. “ Tần Tây Trăn mỉm cười nói: “ Với lại nhà tôi với cậu đều biết mà, cậu hai cũng yên tâm về cậu.”

Này, chị nói gì thế, yên cái tâm gì về tôi chứ? Trình Nhiên không thèm tiếp lời, hôm đó trong văn phòng xảy ra sự cố là tại chị chủ động, không phải tôi, tôi bị động mà.

“ Mà cậu còn càng phải cẩn thận hơn tôi đấy.”

Trình Nhiên nhún vai: “ Ít người biết chuyện của tôi lắm, cho nên giờ tôi vẫn tự do tự tại, không cần đi tới đâu vệ sĩ theo tới đó. Không để lộ tiền tài, người nhắm vào cũng ít. Cái lợi nhất là không ai tìm tôi vay tiền.”

Tần Tây Trăn đánh Trình Nhiên một cái, cảnh giác lại đa nghi: “ Có phải cậu vòng vo ám chỉ tôi không? Để sau này tôi không vay tiền cậu nữa chứ gì, đồ vô lương tâm.”

“ Ồ, hóa ra chị vay tiền của tôi á, tôi không biết đấy, tôi tưởng chị lấy luôn rồi, không hi vọng gì nữa. “ Trình Nhiên làm vẻ mặt kinh ngạc:

Tần Tây Trăn đảo mắt nhìn lên trên, tay chống cằm, một ngón tay gõ gõ lên gò má trắng mịn, nhưng tính đi tính lại cũng không rõ, hoàn toàn không giống nếu nợ cô thì cô có thể nhanh chóng tính chính xác từng xu, cực kỳ quyết đoán.

Trình Nhiên thở hắt ra: “ Thôi đi, đừng tính nữa, coi như kiếp trước tôi nợ chị.”

Tần Tây Trăn cong môi như đứa trẻ con, chuyên tâm ăn uống một lúc, sau đó thở dài, đôi mắt như trăng sáng bay qua mây: “ Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“ Tôi cần chị trả tiền, không cần chị chịu trách nhiệm.”

Rầm! Cái ghế của Trình Nhiên bị đá một phát hơi lung lay, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Có điều nhìn thấy rồi.

Chân thật dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận