Trùng Nhiên

Chương 411: Bạn tìm kiếm cái gì? (2)

Nhưng Trình Nhiên không nhưng chẳng dừng lại, thậm chí càng nói càng quá đáng: “ Bạn rất xinh đẹp, được rất nhiều người hoan nghênh. Với nhiều cô gái sẽ vì thế cảm thấy hư vinh, nhưng vì bạn từ nhỏ đã sống trong những lời tán dương, cho nên đối diện với những người theo đuổi, bạn thấy phiền toái. Cảm thấy không gian thoải mái của mình bị co hẹp, vì thế bạn tìm một lá chắn, chính là Quách Dật.”

Mắt Tần Thiên mở to dần, răng cắn chặt, như muốn dùng kiêu hãnh cuối cùng đối diện.

“ Vì Quách Dật có điều kiện tốt nhất trong số nam sinh theo đuổi bạn, hắn ta là thằng tồi tuy ngụy trang tốt, song bạn nhìn ra. Hắn háo sắc chứ không đơn thuần như những nam sinh khác, nên bạn nghĩ rằng dựa vào sự khôn khéo của mình sẽ dễ dàng nắm trong tay. Bạn quen với việc sống ở không gian thoải mái có người che chở rồi, bạn không phải là tìm bạn trai thực sự, chỉ kiếm chỗ dựa thôi ... Sau đó trong nhà bạn phát sinh biến cố, bạn nhận ra gia đình luôn bảo vệ bạn không còn là chỗ an toàn nữa, vì thế bạn rời bỏ nó, bạn kiếm một chỗ dựa khác. Vì thế bạn quay trở lại với Quách Dật, dựa vào hắn, bạn muốn có một sự an toài thoải mái, dù là giả dối. Bạn muốn được bảo vệ, thật kém cỏi.”

Tần Thiên cắn chặt môi, từng hàng nước mắt nóng hổi lăn trên gò má.

Trình Nhiên lúc này mới quay sang, nhìn thẳng vào mắt Tần Thiên: “ Vừa rồi mình nhìn thấy hết đấy, Quách Dật không làm gì sai cả, đó là sự đánh đổi thôi. Bạn thừa biết Quách Dật muốn gì mà, hắn cho bạn thứ bạn muốn, thế thì hắn đòi lại thứ hắn muốn là công bằng ... Kỳ thực bạn tìm nhầm người rồi, Quách Dật chẳng là cái gì hết, với lại hắn chỉ muốn chơi đùa thân thể của bạn thôi. Mình khác, điều kiện hơn hắn nhiều, bạn muốn được bao nuôi không? Mình có rất nhiều tiền, cực nhiều luôn ... Cùng lắm công ty cha bạn phá sản, mình nuôi bạn, chỉ cần bạn không ngại bỏ hết học hành, không ngại vẫn còn ở cái tuổi học sinh mà bụng đã to tướng, sinh cho mình một đứa con, như vậy đảm bảo bạn có địa vị chắc chắn.”

Nghe Trình Nhiên nói ra những lời không hề giống một thiếu niên ở tuổi này có thể nói ra được, cái gì mà “bao nuôi”, vì mà “sinh con”, Tần Thiên nhìn y đầy sợ hãi :” Đừng nói nữa, cậu nói gì thế hả, đừng nói nữa .”

“ Không tin à? “ Trình Nhiên rồi rút ví ra, mở cái vì dầy cộp trong toàn tờ 100 đồng mới cóng :” Tiền thì mình không thiếu đâu, có thể đưa trước luôn cho bạn để bạn yên tâm, bạn muốn bao nhiêu, mình sẽ ứng trước?”

“Không, không, không phải thế!”

Trình Nhiên nắm tay cô, đặt tiền vào.

Tần Thiên bật khóc thành tiếng, vung tay lên.

Chát!

Một cái tát đanh gọn, má Trình Nhiên đỏ rực, thực ra không hề đau, chẳng qua âm thanh trong không gian vắng vẻ nghe hơi lớn.

Nhìn đôi mắt ướt sượt lại hận không thể ăn sống nuốt tươi mình, giọng Trình Nhiên hòa hoãn hơn một chút: “ Cho nên mình mới nói bạn quen với khu an toàn, bạn quen dựa dẫm vào người khác. Đúng, bạn giỏi vũ đạo, ở phương diện này bạn có thiên phú, nhưng cũng nhờ bạn có gia đình tốt hỗ trợ tài năng của bạn, là do cha mẹ bạn có điều kiện đưa bạn tới nơi huấn luyện tốt nhất. Kỳ thực kỹ năng này ở trường học kiếm vài giải thưởng thì còn được, nhưng nếu tới lĩnh vực chuyên nghiệp kiếm ăn còn xa lắm.”

“ Tài năng của bạn chỉ là bình hoa, bề ngoài đẹp đẽ, một khi đập vỡ, bên trong chẳng có gì. Một điểm phải thừa nhận, học vũ đạo vô cùng vất vả, nếu bạn có thể kiên trì ở chuyện này lâu như thế, vì sao không dùng sự kiên trì của bạn để đối kháng với cuộc sống không thuận lợi. Vì sao lại thỏa hiệp, vì sao phải tìm chỗ dựa, không thể dựa vào bản thân à?”

“ Phụ nữ gánh vác nửa bầu trời cơ mà.”

Lần đầu tiên có người gọi mình là bình hoa rỗng tuếch, lần đầu tiên có người chẳng kiêng nể gì nói mình tìm nam nhân dựa dẫm, lần đầu tiên có người trắng trợn nói muốn bao nuôi mình, thậm chí muốn mình sinh con cho y ... cơn giận ngùn ngụt cháy trong lòng Tần Thiên, đáng lẽ phải nhấc cái ghế này lên, đập chết y tại chỗ.

Nhưng cô lại không làm thế, ngược lại còn thấy lòng có chút gi đó, một sự giải phóng khi bị ngược đãi tới cực hạn.

Mặc dù Tần Thiên vẫn khóc, bầu ngực với đường cong thích mắt nhấp nhô liên hồi, nhưng hai tay không ngừng lau nước mắt, hai mắt cô đỏ hoe, mũi cũng đỏ hoe, nhìn Trình Nhiên căm hận.

Đến khi nước mắt lau đi bảy tám phần, kiềm chế được cảm xúc rồi mới dùng giọng mũi nghèn nghẹn nói: “ Trình Nhiên, bây giờ tôi rất muốn cắn cậu, đánh cậu, đá cậu ... Nhưng, cậu nói rất đúng, có lẽ thực sự là như thế, tôi luôn thích không gian thoải mải, khi xảy ra chuyện một cái, muốn mau chóng kiếm chỗ dựa dẫm ... Nhưng, nhưng, nếu không thì tôi có thể làm được gì đây? Nhà tôi đã như thế rồi, nếu như sau này nhà vẫn phải gánh khoản nợ lớn, tôi ra ngoài làm công cũng chẳng làm nổi ... Tôi là người được gia đình che chở trong nhà kính, tôi muốn ra ngoài kia kiếm việc làm cũng không làm nổi ... Ngay cả vũ đạo sở trường nhất, như cậu nói, tôi cũng chẳng thể kiếm được tiền .... Tôi chỉ là thứ kém cỏi.”

“ Không hẳn. “ Trình Nhiên lắc đầu cất: “ Bạn lại thế rồi, còn chưa làm bất kỳ điều gì, chưa thử cái gì đã phủ định bản thân, bạn chưa tỉnh ra, vẫn cứ nhu nhược kém cỏi như thế. Thế chẳng thà làm tình nhân cho tôi đi.”

“ Tôi cảnh cáo cậu, mặc dù cậu nói đúng, nhưng nếu nếu cậu còn tiếp tục nói ... Tôi thực sự đá cậu đấy ... Từ nhỏ tôi học khiêu vũ, đá rất đau. “ Tần Thiên mắt lóe lên hung dữ, cái chân dài đi đôi tất đen nhúc nhích:

Trình Nhiên chẳng để ý tới sự uy hiếp đó, cất tiền đi, sờ túi trên túi dưới một hồi, lấy ra một tờ danh thiếp, đặt giữa hai người.

Tần Thiên cầm lên, nhìn hàng chữ trên đó, lẩm bẩm đọc: “ Tương Chu ... Chủ quán Thiên hành đạo quán? “

“ Cơ hội luôn có, kỳ thực thế giới này chưa bao giờ bịt hết đường của ai. Mình quen người này, bạn tới tìm hắn, nói là mình bảo, hắn sẽ an bài cho bạn một việc tạm thời, bạn có thể thử, thử bước ra khỏi vùng an toàn của mình, thử lập lên tự tin. Xem xem, mình có thể làm được tốt không? Đương nhiên, bây giờ bạn là học sinh, học tập vẫn là quan trọng nhất, cái này coi như là thực tiễn xã hội thôi.”

“ Thực sự là được à? “ Tần Thiên nắm chặt danh thiếp, mắt toát ra vẻ mong đợi, Thiên hành đạo quán nằm cuối đường trường học, ở trường không ai không biết, ngay cả ở Thành Đô, giời trẻ tám chín phần nghe tới cái tên này.

“ Cứ nói là bạn học của mình, người ta cũng chỉ nể mặt mình cho bạn cơ hội thôi, có được nhận hay không phải xem ở bạn. “ Trình Nhiên nói thế thôi, Tương Chu biết y an bài tới thế nào cũng an bài vị trí thích hợp cho Tần Thiên, coi như y cho cô chút tiền vốn tự tin để khởi đầu:

Tần Thiên cẩn thận cất danh thiếp đi: “ Được, tôi biết rồi, tôi mới thử.”

Trình Nhiên cổ vũ: “ Mình biết bây giờ nhà bạn rất khó khăn, mình hiểu được đại khái đó là hoàn cảnh thế nào. Kỳ thực cách đâu không lâu, nhà mình cũng phát triển theo hướng đó, muốn thay đổi hoàn cảnh, hãy thay đổi bản thân trước. Nếu cha mẹ bạn không thấy tương lai, vậy hãy để họ thấy, bạn chính là tương lai của họ.”

“ Cám ơn cậu. “ Tần Thiên nhìn Trình Nhiên rất chăm chú: “ Cậu lúc này rất giống người hôm ở phòng học lớn chất vấn Tôn Tiêu.”

“ Người đó vốn là mình mà. “ Trình Nhiên dở khóc dở cười, rồi nhanh chóng nghiêm mặt: “ Hẳn là có đám xã hội đen tới nhà bạn gây chuyện hả, cụ thể thế nào, chúng gài bẫy cha bạn ra sao, lừa nhà bạn vay nặng lãi thế nào, có thể nói cụ thể không?”

“ Cậu biết sao?”

“ Chuyện này giờ còn là bí mật nữa.”

Tần Thiên do dự, cô không hiểu Trình Nhiên hỏi mấy chuyện này làm gì, song cô không nghĩ nói ra thì giải quyết được gì: “ Trình Nhiên, đừng nghe ngóng chuyện này, mình hứa với cậu, cố gắng làm tốt, chứng minh bản thân. Nhưng những kẻ đó, còn cả chuyện nhà mình, cậu đừng nghe ngóng ... Người khác tránh còn không kịp, biết càng nhiều chỉ hại cho cậu thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận