Trùng Nhiên

Chương 291: Cơ hội cuối cùng.

Một nói một đáp hết sức bình thường thậm chí có hơi xa lạ, vậy mà không hiểu sao La Duy lại thấy không khí có gì đó khó nói.

Cái gì nhỉ?

Khương Hồng Thược xưa nay ứng xử thoải mái tự nhiên, kể cả với người lạ, cô cũng khéo léo hóa giải được lúng trúng đôi bên.

Nhưng đối diện với nam sinh này, lại có vẻ gì đó do dự, là sao? Thậm chí có thể nói là.

Hồi hộp, căng thẳng?

Khương Hồng Thược mà cũng mà cũng có tâm trạng đó à?

La Duy ngạc nhiên được khoảng ngắn ngủi thì suy nghĩ này bị cắt ngang, vì đại quân ăn xong đã đi ra, thấy ba người kia đứng đó nhìn nhau, Tô Hồng Đậu hồ nghi chen vào: “ Mọi người đang nói gì thế?”

Chắc mình nghĩ nhiều rồi, La Duy thuật lại: “ Không có gì, Hồng Thược vừa khen Trình Nhiên cao lên.”

“ Ồ, vậy là trước kia cậu thấp lắm à? “ Tô Hồng Đậu bấy giờ mới nhìn Trình Nhiên, chiều cao không có gì nổi bật, cô đoán là vì khác biệt thật nhiều nên mới khiến Khương Hồng Thược chú ý:

“ Thế mà tưởng chuyện gì chứ, cậu cũng tính là khá cao rồi, lại còn đẹp trai nữa, nếu ở lớp tôi thế nào cũng là soái ca của lớp đấy Trình soái ca. “ Mã Khả cười tủm tỉm, cô thuộc loại nhanh mồm nhanh miệng, nhưng EQ không thấp như Diêu Bối Bối, biết nói chuyện thu ngắn khoảng cách:

Đương nhiên Trình Nhiên đúng là khá điển trai, mặt mày sáng láng, thanh tú, tóc bồng bềnh lãng tử, trông rất hiền lành. Không phải loại đẹp trai chói mắt khiến con gái lên cơn đau tim, mà loại khiến người ta thân thiết ấy, lại còn ít nói ngại ngùng, có chút mùi vị "cậu em trai ngoan ngoãn nhà bên", làm những cô gái thuộc hệ chủ động rất thích.

Nói chính xác hơn chút là thích trêu chọc bắt nạt.

Trình Nhiên chỉ cười trừ, trước giờ đối phó với nữ sinh mười mấy tuổi này là điểm yếu của y.

Mã Khả nói xong cũng không để ý nhiều, đi tới khoác tay Khương Hồng Thược: “ Nhanh đi leo núi thôi, leo núi xong bụng đói là có thể kiếm món ngon để ăn rồi.”

Câu này mọi khi là do Diêu Bối Bối nói, cơ mà cô nàng này trước mặt người ngoài lúc nào cũng làm ra vẻ ôn nhu thục nữ, giờ có người nói thay mừng chẳng kịp.

Thế là mọi người quay sang trêu chọc Mã Khả, cười nói rôm rả.

Thư Kiệt Tây tới bên cạnh La Duy, vừa xong hắn cũng nhận ra có gì đó là lạ, tự nhiên ba người đứng trước quán không nói gì, lòng nổi lên một nghi vấn, hỏi: “ Trình Nhiên trước kia cùng lớp với Hồng Thược à?”

“ Không phải cùng lớp, cũng không cùng khu tập thể, là người ngoài, vì chút hiểu lầm mà quen Hồng Thược thôi ... Bạn bè bình thường.” La Duy nhìn Khương Hồng Thược cùng mấy cô gái nói cười, bầu không khí kỳ quái khi đó, chắc là mình nhầm rồi:

Chuyện này không dễ kết luận, đôi khi là vấn đề cảm giác cá nhân, có lẽ Khương Hồng Thược đã lâu không gặp Trình Nhiên, nên chẳng có gì để nói.

Mọi người bắt xe buýt lên Lý Sơn ngắm cảnh. Nhờ lễ hội du lịch quốc tế mà xe buýt hoặc thay mới hoặc là sơn lại rất đẹp mắt, bến đỗ cũng nhiều lên, chiếc xe buýt màu xanh da trời đưa nhóm thiếu niên nam nữ tới dưới chân núi.

Thời tiết ở Sơn Hải quanh năm dễ chịu, đi vào núi không khí càng thêm trong lành, lúc này mặt trời lên cao, chiếu sáng chói mắt, nhưng không hề nóng bức, gió lồng lộng thối qua hồ nước rừng cây thậm chí còn mang tới cái cảm giác lành lạnh vô cùng thoải mái.

Du khách leo núi hôm nay cũng khá nhiều, Ly Sơn có cáp treo, đưa người lên thẳng bức khắc đá.

Thế nhưng tới đây rốt cuộc là leo núi hay là ngồi cáp treo lại xuất hiện chia rẽ.

Ý kiến của Trình Nhiên là:” Sơn Hải là cao nguyên, các bạn vừa tới chưa thích ứng hẳn đâu, thong thả leo núi đi, đến lưng núi còn sức thì leo tiếp, không đủ sức thì có thể ngồi cáp treo trở về.”

Tô Hồng Đậu không tán thành: “ Tôi muốn xem bức khắc đá, nếu mà leo tới lưng núi mệt quá thì còn tâm tư nào để xem nữa.”

La Duy cười ha hả: “ Đừng coi thường người thành phố bọn này chứ, năm ngoái tôi và cha tôi tới ngắm biển hoa nga mộc đường ở Hồng Nguyên, nơi đó phải cao 4000 - 5000 nghìn mét so với mực nước biển đấy, Ly Sơn có 3000 mét thôi phải không? Chẳng đáng gì ... Chúng ta cứ đi cáp treo đi, từ lưng núi leo lên ngắm cảnh mới thích.”

Rốt cuộc sau khi giơ tay bỏ phiếu thì phe Sơn Hải muốn leo từ chân núi, cáp treo là thứ giành cho khách du lịch, mới có vài năm nay thôi, dân bản địa mà ngồi cáp treo thì bẽ mặt lắm.

Bên phía bạn của Khương Hồng Thược lại không đồng lòng, Mã Khả muốn leo cho tiêu thức ăn để dọc đường ăn thêm một chút, chiếu cố tâm tình mấy người bạn nên bỏ phiếu trắng, Thư Kiệt Tây không ý kiến gì, sao cũng được, bỏ phiếu trắng nốt.

Thế là mọi người meo theo con đường nhỏ lên núi.

Leo tới Thập Đài Điện thì Du Hiểu mải ba hoa làm hướng dẫn viên du lịch cho Khương Hồng Thược, kết quả mắt tớn lên, oạch một cái trượt chân ngã.

Khương Hồng Thược vội vàng đỡ lấy, nhìn có vẻ Du Hiểu ngã không nhẹ, chân trẹo rồi, liền gọi Trình Nhiên.

Trình Nhiên chạy tới cùng cô dìu Du Hiểu tới bên tảng đá ngồi xuống, La Duy và Thư Kiệt Tây đại khái muốn thể hiện thể lực của mình nên đi trước một đoạn rồi, quay đầu lại hỏi. Du Hiểu mạnh miệng nói không sao ngồi nghỉ chút là ổn, song miệng thì ối á liên hồi, mặt mày nhăn nhó.

Khương Hồng Thược bảo họ cứ đi tới miếu phía trước, cô theo sau.

Đám Tô Hồng Đậu, La Duy không quen thân gì với Du Hiểu, hôm nay đi chơi không muốn vì người khác mà ảnh hưởng nên quyết định tiếp tục đi, Liễu Anh và Diêu Bối Bối là chủ nhà, không thể bỏ khách lại, thế là chia làm hai, một ở một đi.

Đi ra cáp treo khá đông, Khương Hồng Thược không đi theo, để Trình Nhiên một mình dìu Du Hiểu tập tễnh đi về phía cáp treo đi xuống.

Đi được một đoạn, khuất tầm mắt Khương Hồng Thược, Du Hiểu như sống lại, đứng thẳng người lại đấm Trình Nhiên một phát: “ Tao giúp mày tới đây thôi nhé, tự lo đi.”

Trình Nhiên tròn mắt, hiểu ra ngay : “ Mày diễn giỏi thế?”

“ Giỏi cái khỉ, đau bỏ mẹ. “ Du Hiểu kéo quần lên, đầu gối rách da tím lại: “ Thế quái nào mà ngã trúng cục đá chứ, nhưng mà không đụng tới gân cốt ... Tao biết mày muốn vào Thập Trung tới điên rồi, tao không can là vì nghĩ để mày có động lực cũng tốt, song người vùng ngoài như chúng ta muốn vào trường đó khó bằng lên trời, Lão Khương sau này chẳng có mấy cơ hội về Sơn Hải đâu ... Thôi coi như tao liều mình giúp mày hoàn thành tâm nguyện lần cuối, đi đi.”

Trình Nhiên vỗ vỗ trán, tại mình cả, hôm nhận kết quả thì cũng nhận được điện thoại của Khương Hồng Thược, thế là quên khuấy mất báo cho Du Hiểu.

Nhìn Du Hiểu bày ra cái bộ dạng cải lương, vì huynh đệ cam tâm chịu chết, ánh mắt cô độc như tráng sĩ một đi không trở về đang nắm lấy giây phút cuối cùng của sinh mệnh ... Vừa buồn cười lại cảm động.

Cả đời có một người bạn thế này, dù nó có hơi ngơ một chút cũng đáng lắm rồi.

Trình Nhiên bóp vai Du Hiểu: “ Tao đi đây, nói chuyện với mày sau.”

Đợi Trình Nhiên đi rồi, Du Hiểu không lên cáp treo mà chui vào góc khuất ngồi xuống, cử động một chút mà đau toát mồ hôi hột, hắn móc trong người lấy ra được bao thuốc lá nhăn nhúm, châm lửa.

Hắn rít sâu một hơi, cảm giác bụng dạ như trống rỗng, ánh mắt có chút thương cảm nhìn người anh em của mình.

Đi cùng Lão Khương một đoạn đường đi, giống như quãng thời gian cùng làm báo tường trước khi tốt nghiệp ấy, cô gái như Lão Khương, với thân phận, bối cảnh, địa vị ấy, sau này càng cách biệt với bọn họ, không cách nào tới với nhau được, nhưng có cơ hội ở riêng bên nhau như thế, cũng đủ hoài niệm rồi.

Đó chính là tuổi thiếu niên nhìn hoa xuân không chán, nhìn ve kêu không phiền, nhìn gió thu không buồn, nhìn tuyết mùa đông không thở dài, nhìn phú quý không nhận ra, nhìn bất công đứng lên đối diện.

Hắn sẽ không bao giờ quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận