Trùng Nhiên

Chương 194: Ai binh tất thắng!

Sang năm mới, công ty Phục Long đặt mục tiêu mở rộng tới bưu điện cấp huyện của bảy huyện thuộc Sơn Hải, đó là bước đầu tiên, đợi những nơi này thay thế thiết bị của Phục Long, hiệu ứng ảnh hưởng sẽ khuếch tán ra bên ngoài.

Việc tiến công các đơn vị cấp huyện này do Trình Phi Dương và tám vị phó tổng giám đốc đích thân dẫn đội tiến hành công phá. Bọn họ đều là nòng cốt của ban kỹ thuật trước kia, là trợ thủ đắc lực nhất của Trình Phi Dương, bao gồm Lý Minh Thạch, Điền Phong.

Theo hoạch định của Trình Phi Dương, tám phó tổng giám đốc này đều là người có thể tự điều hành một hệ thống, như sản xuất, nghiên cứu, thị trường, vân vân... Dưới các hệ thống này là cấp bậc phòng ban.

Kỳ thực với quy mô của Phục Long bây giờ không cần tới tám vị phó tổng giám đốc như vậy, nhưng khi bàn bạc công việc, nếu chức danh không đủ sẽ không thể hiện đầy đủ mức độ coi trọng của họ, hai nữa là Phục Long không chỉ muốn tiến đánh thì trường, còn phải làm nhiều công tác củng cố mặt trận, cần được cấp quyền đầy đủ.

Đây là thái độ của Trình Phi Dương, khi bàn nghiệp vụ với bên ngoài, phải làm hết sức.

Trước kia các công ty lớn phái người xuống đương địa chỉ cử nhiều lắm là một tổ trưởng, công ty Phục Long thì khác, đưa danh thiếp ra một cái là phó tổng giám đốc.

Đó gọi là giáng đòn phủ đầu.

Các vị phó tổng giám đốc này cũng không phải đeo danh cho oai, mà được trao quyền thực sự, đều là người làm việc thực, có kinh nghiệm. Bất kể là khách hàng phản hồi ở vấn đề gì, họ đều nhanh chóng giải đáp cùng huy động nguồn lực công ty giải quyết. Cả tốc độ và thái độ làm việc đó làm khách hàng cũng thấy áy náy.

Phải biết rằng bưu điện trước kia đều mua thiết bị của công ty lớn, thiết bị thì đắt đỏ, khi gặp vấn đề thì chỉ có thể liên lạc với kỹ thuật, kỹ thuật báo lên quản lý, đi hết quả trình, đến lúc xem xét xong vấn đề, lại phải nhập khẩu linh kiện thay thế.

Đã thế thái độ của công ty lớn còn không tốt, kiểu anh dùng thì dùng, không dùng thì thôi, chúng tôi chẳng thèm mấy đồng của các người.

Người ta chẳng thèm thật, vì lợi nhận có được từ Thành Đô chiếm 70% toàn tỉnh rồi, quản lý chi nhánh ở thành phố đã bị coi là đi đầy thế thì khỏi nói cũng biết thái độ của họ dưới huyện thị trấn.

Phục Long có cách làm việc khác hẳn, là "xử lý trong ngày", một khi phát hiện bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần báo lên, trong vòng một ngày sẽ có nhân viên kỹ thuật tới tận nơi tìm phương án giải quyết.

Tất nhiên sự cố không phải lúc nào cũng có thể xử lý trong ngày, nhưng nhất định khiến khách hàng trải nghiệm phục vụ tốt nhất, yên tâm sự cố được khắc phục trong thời gian ngắn nhất.

Vì thế mấy chục nhân viên kỹ thuật của Phục Long cả ngày lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh.

Ở phương diện giao thông, công ty Phục Long cũng thể hiện đầy đủ thuộc tính giai cấp chân bùn của mình. Hiện công ty có 5 cái xe van, loại hàng sản xuất trong nước, không kén cá chọn canh, hỏng cái gì tới bừa một xưởng linh kiện là có đồ thay thế chạy phà phà. Nếu xe không đủ, chỗ nào có tàu hỏa đi tàu hỏa, không có tàu hỏa nhảy xe khách, xe hàng, đảm bảo đến trong một ngày.

Một nơi nào đó được phó tổng giám đốc ký hợp đồng xong, người thay thế là nhân vật cấp tổng giám, còn phó tổng giám đốc tiếp tục tới địa điểm mới, không dừng lại. Giống như chiến tranh, dẫn thân binh, lập nên doanh trại, để lại quân đội, sau đó tới tiền tuyến khác.

Một tuần liên tục bôn ba như vậy, các phó tổng giám đốc hẹn ngày quay về Sơn Hải, tham gia hội nghị do Trình Phi Dương chủ trì.

Trên hội nghị không khí hết sức tưng bừng, ai cũng hăng hái như trẻ ra chục tuổi vậy.

Ở khu tập thể Hoa Thông, những người vốn rút khỏi công ty, khoanh tay đứng nhìn đám ngốc cố chấp vật lộn, lúc này chứng kiến công ty Phục Long phát triển hừng hực, lòng chua lè.

Còn những người tham gia vào Phục Long, những người đã từng trải qua thời gian suy bại của Hoa Thông, trơ mắt nhìn sự nghiệp cả đời của mình, nơi mình cống hiến cả đời như mặt trời lặn núi tây, chẳng lẽ không uất ức, không bất cam lòng sao? Chỉ là họ chẳng thể làm gì.

Trình Phi Dương đứng ra đỡ lấy cái gánh nặng đó, để bọn họ không chỉ có được bát cơm, còn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình. Vì thế tất cả đều đồng lòng, nhìn nỗ lực của mình đang từng chút từng chút một thêm gạch thêm ngói cho công ty, nhìn cố hiến của mình được báo đáp, đó là mới chính là sự nghiệp tốt nhất.

Hội nghị kết thúc, một đám người sung mãn hăng hái lại đi luôn, chỉ còn lại phó tổng giám đốc Trịnh Kiếm Phong và Trình Phi Dương.

Trịnh Kiếm Phong là học sinh đại học Khoa kỹ Thành Đô được Trình Phi Dương tuyển vào Hoa Thông sớm nhất, chớp mắt một cái liền mười năm trôi qua.

Nhìn mọi người vừa họp xong đã vội vã lên đường, hắn rất cảm khái:” Nói ra trước kia chúng ta cũng rất cố gắng, chuyện gì cũng làm, nhưng công ty thì ngày một đi xuống, sản xuất ngày một thu hẹp ... Làm mọi người dần tuyệt vọng. Có lần tôi đi sang Úc công tác, muốn cạnh tranh đại lý của người ta, kết quả là ngay cả điều kiện cơ bản nhất cũng không đáp ứng được, tôi mới sực nhận ra chúng ta quá lạc hậu rồi, con đường này không đi được nữa ... Quả nhiên từ sau đó trở đi công ty cứ đi xuống dần, tôi hoài nghi cả ngành nghề mình theo đuổi ... Nhiều lúc nghĩ hay là chuyển nghề thôi, mình còn trẻ, còn làm lại được.”

“ Nếu không phải anh luôn hô hào khích lệ mọi người nỗ lực thì tôi đã đi rồi, không thấy được thành quả ngày nay của chúng ta nữa, vẫn là tích lũy kỹ thuật của Hoa Thông thôi, xuống dưới nông thôn, nhiều thiết bị sản phẩm của chúng ta vẫn tiêu thụ được.”

“ Rốt cuộc vì sao chúng ta khi xưa lại sinh tồn gian nan như thế?”

Trình Phi Dương lắc đầu:” Nhân tố quá nhiều, kể không hết.”

Trịnh Kiếm Phong kỳ thực có câu trả lời của mình, hắn hỏi chỉ để phát tiết cảm xúc trong lòng, bây giờ Phục Long là bình mới rượu cũ, Trình Phi Dương quét sạch phong khí xấu trước kia, tổ chức lại cơ cấu, phân định chức tranh rõ ràng, xác định lại phương hướng chiến lược, không đánh lên mà đi xuống nông thôn.

Cũng giống như đánh trận, quân đội phải nắm trong tay người biết đánh trận mới được.

Giờ bọn họ ký hết hợp đồng này tới hợp đồng khác, tin thức trận liên tục truyền về, thậm chí khách hàng còn tìm tới cửa .... Chứng tỏ tâm huyết bọn họ, kiên trì của họ đã được thừa nhận, việc họ làm rốt cuộc được thừa nhận, cảm giác đó ...

“ Tổng giám đốc, tôi muốn khóc.”

Trình Phi Dương mỉm cười, vỗ lưng hắn:” Đứng khóc, nam nhân mà, bầu trời này cần chúng ta chống đỡ. Cậu có tâm sự sao, nói đi, đừng ngại.”

Trịnh Kiếm Phong hạ thấp giọng hỏi:” Tổng giám đốc, chúng ta có duy trì được tiếp không? Công ty thực sự có thể phát triển chứ? Liệu có ... Trở về như trước không? Nhìn mọi chuyện tốt đẹp thế này tôi bất an lắm, luôn thấy có chỗ nào đó không ổn, suốt ngày suy nghĩ lung tung.”

“ Cậu không sai đâu, chúng ta chỉ có thể sống được ba tháng thôi.”

“ Hả? Sao lại thế?”

Trình Phi Dương suy nghĩ một lúc nói: “ Tiền mặt của chúng ta chỉ duy trì ngần ấy thời gian thôi.”

“ Tại sao ?” Trịnh Kiếm Phong định hỏi tại sao lại như thế, nhưng nói nửa chừng tự có câu cả lời, đó là nguyên do công ty lớn người ta không thèm để ý tới nông thôn, chi phí nhiều, quy mô thị trường nhỏ, không đem lại bao nhiêu lợi nhuận, giữa chừng đổi câu hỏi: “ Vậy ba tháng nữa chúng ta phải làm thế nào?”

“ Không có bất kỳ linh đan diệu dược nào đâu, chỉ có phấn đấu vượt khả năng mới có cơ may. “ Trình Phi Dương đứng dậy: “ Đi thôi, đây chính là trận chiến sinh tồn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận