Trùng Nhiên

Chương 527: Còn quá nhỏ yếu.

Dọc theo hai bên đường chạy quanh thao trường, đào, thạch lựu, liễu xanh mơn mởn, giao mùa xuân hạ, khắp nơi là hoa đỏ lá xanh, cảnh sắc đã đẹp lại thêm ánh sáng hoàng hôn, thao trường rộng lớn càng thêm tráng lệ, Trình Nhiên lại ngồi ngây ra đó một mình tự như thi nhân suy ngẫm về cuộc đời.

Ánh sáng trước mặt tối đi, cô gái đó xuất hiện trước mặt Trình Nhiên, cô hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời xuyên qua bên cạnh cô, phác họa đường nét uyển chuyển của thiếu nữ.

Hai người nhìn nhau.

Sự kiện đại sứ quán trúng tên lửa quá bất ngờ, thời gian qua ngay cả trường học cũng bị ảnh hưởng của hoàn cảnh chung, mọi người đều không có tâm trạng nói tới chuyện khác.

Giọng Khương Hồng Thược truyền tới: “ Cậu nhìn cái gì thế?”

Trình Nhiên đáp: “ Mình nhìn vùng biển trước mắt.”

“ Mình nhìn với được không?”

“ Ừ.”

Khương Hồng Thược ôm gối ngồi xuống bên cạnh y, cô vừa mới chơi cầu lông xong, vận động mạnh một hồi hai má đỏ ửng, tuy người đẫm mồ hôi, nhưng không hề mang vị chua nặng mùi như đám con trai, ngược lại gió chiều thổi qua còn có mùi thơm nhàn nhạt truyền qua cánh mũi.

“ Thầy Tôn nói đúng, chúng ta quá yếu so với họ.”

Lần này tới lượt Trình Nhiên "ừ" một tiếng, y biết, cô không chỉ đang nói tới sự kiện bắn nhầm vừa rồi, mà còn là chuyện của hai người, phải có đủ vốn liếng mới tham gia đấu tranh được, nếu không chỉ có thể tức giận một cách vô nghĩa.

Không có thêm lời nào, cả hai ngồi đó mắt nhìn ra xa, trong tiếng lá cây xào xạc, chuyện cãi nhau trước đó không còn đáng nhắc tới nữa rồi.

Chương Ngư đi ở hành lang khu phòng học, từ trên cao nhìn thấy cảnh này dừng chân, ánh mắt phức tạp.

Chốc lát sau Trình Nhiên hỏi: “ Thành tích của bạn là sao vậy?”

“ Mình dừng lại, đợi cậu đấy. “ Khương Hồng Thược giọng nói tựa như tiếng gió nhẹ:

Trình Nhiên sững người nhìn sang, y không lường trước được câu trả lời, nhất thời không biết là cảm động hay là làm sao nữa.

Khương Hồng Thược lẩm bẩm: “ Mình biết làm thế thật ngốc, nhưng mình ngốc mà.”

Thứ khó tiếp thụ nhất là ân tình mỹ nhân, Trình Nhiên nổi nóng: “ Này lừa ai thế hả, nếu muốn đợi mình sao không rớt luôn xuống vị trí 40, 50 đi, tụt có 9 hạng thôi thì ích gì chứ, làm sao mà mình đuổi kịp ngay được.”

“ Mình biết làm sao, chỉ có làm thế mới không để lộ chứ, mới có thể giải thích với thầy Tôn là chỉ nhất thời sơ suất thôi. “ Khương Hồng Thược làm vẻ mặt vô tội:

Trình Nhiên vẫn hung dữ: “ Lần sau không được làm chuyện vớ vẩn như vậy, rõ chưa?”

Khương Hồng Thược thè lưỡi ra: “ Biết rồi.”

Cả hai người tiếp tục nhìn về phía trước, trong con ngươi soi bóng tịch dương côi lệ.

“ Trình Nhiên.”

“ Ừ.”

“ Thật tốt.”

“ Ừ?”

“ Thật đẹp.”

Buổi chiều năm 1999, hai người còn rất nhỏ bé, đối diện với cảnh tráng lệ phía trước, cảm giác hoang mang không xác định được con đường phía trước phải đi thế nào, con đường gập ghềnh phía trước còn rất dài.

Nhưng cũng rất ngọt.

Thành Đô vẫn bao chùm trong bầu không khí giận dữ kích động, phong trào chống Mỹ lên tới đỉnh điểm, nhưng không có nghĩa cuộc sống chỉ xoay quanh việc đó.

Giống như lúc này Trình Nhiên cầm trong tay một cái thẻ mới sản xuất, trên thẻ in chữ số ả rập "20" rất ngay ngắn, đây chính là thẻ điện thoại trường học 201 mà công ty Phục Long đưa ra hai ngày trước đó, thời điểm không quá tốt, nhưng kế hoạch đã định ra từ đầu năm không thể dừng lại.

Mỗi khi rảnh rỗi Trình Nhiên thích xem bản kế hoạch do cha mình đem về, bộ phận kỹ thuật Phục Long có rất nhiều ý tưởng kế hoạch hay, thẻ điện thoại này là một trong số đó.

Nghe nói là do phía Thiên Tân báo cáo quần thể học sinh không tiện gọi điện thoại, vì thế có người đưa ý tưởng thẻ trường học ra.

Thực hiện công năng này không khó, chỉ cần điều chỉnh một số chương trình đầu vào thiết bị là được, quan trọng là Phục Long có thể thông qua đó mở ra thị trường học.

Nay thẻ điện thoại đưa ra, các cơ cấu viễn thông không chỉ mua bộ chuyển mạch của Phục Long, còn đặt lượng lớn điện thoại, lắp điện thoại công cộng trong trường học dùng thẻ IC.

Tháng trước Trình Phi Dương bay đi khắp nơi là để thực hiện việc này.

Trình Nhiên chợt nhớ lại kiếp trước một lần đi trên phố, tình cờ thấy điện thoại công cộng treo trên tường ở con ngõ nhỏ, y liền đi vào ngõ. Cái điện thoại đó đã bong gần hết lớp sơn ngoài, y cầm điện thoại lên, nhưng bên trong không có âm thanh nào, nó hỏng rồi, hoặc bị ngắt rồi. Y biết vậy nhưng vẫn cứ làm, vì nó là thứ chứa đựng ký ức cả thời kỳ, sau này gần như không thấy được nữa.

Còn bây giờ, điện thoại công cộng thẻ IC mới đang lục tục xuất hiện ở các thành phố, vẫn là thứ mới mẻ trong mắt mọi người.

Khi trường học khai giảng, rất nhiều học sinh mặc đồng phục quân huấn, xếp hàng đợi cắm thẻ vào điện thoại, báo bình an cho gia đình.

Cũng có rất nhiều đêm đông lạnh giá, tay che chắn gió lạnh, nhìn số tiền còn lại không nhiều trên thẻ, nói những lời ấm áp với cô gái bên kia.

Từng một thời cuộc sống rất chậm rãi, phải xếp hàng rất lâu mới đợi được người anh em phía trước quyến luyến cúp điện thoại rời đi, sau đó quay số, nghe được tiếng nói của người đối diện.

Đó là lúc còn chưa có thú vui chui trong chăn ấm tán gẫu suốt đêm, trò chuyện video vẫn là thứ tồn tại trong bộ phim khoa học viễn tưởng. Một cuộc điện thoại vài phút có thể làm người ta yên tâm mấy ngày.

Giờ nhìn cái thẻ do công ty Phục Long chế tác, Trình Nhiên hết sức kiêu ngạo.

Cũng tới một số ngày, quãng thời gian này thành quá khứ, di động sẽ tới với muôn nhà, thẻ điện thoại IC hoàn thành trách nhiệm lịch sử rút lui, người sinh sau có lẽ chưa từng nghe nói tới, tò mò hỏi " Vì sao? Gọi một cuộc điện thoại không quan trọng mà đứng đợi trong gió lạnh đến nửa tiếng à? Có phải bị ngốc không?"

Không biết có người nhảy ra rống vào mặt, đó là thanh xuân của lão tử đấy.

Sau sự kiện đại sứ quán trúng tên lửa không lâu, khi mà thị trường chứng khoán vẫn ảm đạm, Trình Nhiên mượn tiền của Tần Tây Trăn liên tục thua lỗ, trong hoàn cảnh ấy, Trình Nhiên không ngờ rằng gặp được một người quen, Lâm Lang, vị luật sư Hong Kong.

Khi nghe cha nói đối phương nhất định muốn gặp y, vẻ mặt Trình Nhiên rất cổ quái.

Đúng thế, chính là vị luật sư trước kia đại biểu cho La gia tới giao công hàm luật sư, muốn kiện bọn họ. Nhưng sau khi La Lẫm Văn lộ những bức ảnh nóng dẫn tới loạt hệ quả xấu, dính líu vào đủ vụ kiện tục. La Nhạc rất có khả năng vì vấn đề hối lộ mà vào tù, La gia đã suy bại, đương nhiên lạc đà gầy còn to hơn ngựa, một số sản nghiệp trong tay vẫn đủ cho bọn họ sống dư dả, nhưng mà muốn quay về hàng ngũ phú hào top đầu thì khỏi mơ rồi. Vì sao? Những nhân vật mà La gia đắc tội không nhân cơ hội giẫm đạp họ không ra tay mới lạ.

Lâm Lang là người thông minh, một số việc La gia làm qua tay ông ta, còn dây dưa thì ông ta khó thoát.

Giới phú hào Hong Kong truyền tai nhau, lần này La gia đột nhiên gặp họa không phải do vô duyên vô cớ, mà là vì một công ty nội địa tên Phục Long. Người La gia bây giờ mắc chứng hoang tưởng bị hại, gặp ai cũng nói bọn họ là nạn nhân, có người muốn dồn La gia vào cửa tử, đương nhiên công ty Phục Long là đối tượng bọn họ chĩa vào.

Nếu đơn thuần chỉ là như thế thì chẳng ai để ý đâu, chỉ cho rằng La gia thành chó dại cắn càn, thấy ai cũng muốn cắn một cái. Người thông minh đều để ý chi tiết, mở đầu sự kiện này là những bức ảnh của La Lâm Vẫn, bị chụp ở nội địa, mà tin tức hắn bị cảnh sát bắt, cũng từ nội địa phát ra.

Một số người tin tức đặc biệt linh thông còn biết La Lẫm Văn trước đó theo đuổi một ca sĩ nội địa, tên là Tần Tây Trăn. Còn Tần Tây Trăn trước đó không lâu bị báo chí thân cận với La gia tung tin có dính líu tới phú hào nội địa, là món đồ chơi của người ta.

Tất cả những tin tức đó đều là manh mối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận