Trùng Nhiên

Chương 674: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (7)

Buổi sáng ngày đầu tiên thi số học, có một đề lựa chọn là tính thuế thu nhập cá nhân, thời ấy lương khởi điểm là 800 đồng, đối với học sinh thành phố thì đã là kiến thức thông thường, còn trẻ con nông thôn thì chẳng hay biết gì. Nhiều năm sau có một bài văn "Tôi phấn đấu mười năm mới có thể ngồi cùng anh uống cà phê" nổi tiếng khắp nam bắc, trong bài viết phản ảnh sự chênh lệch khủng khiếp giữa nông thôn và thành thị trong thời kỳ hiện đại hóa, giai tầng xã hội cố định và kéo dài khoảng cách. Cao khảo thành con đường cuối cùng thanh đổi vận mệnh mà mọi người theo đuổi.

Buổi chiều thi ngữ văn, không có gì đặc biệt, nhưng đề làm văn "Đáp án là đa dạng" tựa hồ đã thay đổi cách thức ra đề khô khan bao năm, khiến các loại đáp án cũng trở nên phong phú.

Ngày thứ hai buổi sáng thi tiếng Anh, trời thậm chí còn mưa to hơn nữa, ảnh hưởng tới việc nghe hiểu, không biết bao nhiêu học sinh làm bài không tốt.

Ngày thi thứ ba chỉ thi nửa ngày vật lý và hóa học thi chung.

Cao khảo kết thúc rồi, ngoài trời kia mây đen càng dày, sớm chớp liên hồi, khi giám khảo tuyên bố "Đặt bút, hết giờ làm bài", nhiều học sinh mới ngơ ngơ ngác ngác, kết thúc thật rồi.

Nếu mấy ngày trước còn túm tụm hỏi nhau thi thế nào, đối chiếu câu trả lời, ngày cuối cùng, có lẽ phần vì mưa quá to, có thêm nhiều giương mặt trầm mặc, nhanh chóng rời trường thi.

Sân trường vắng tanh chỉ còn lại cơn mưa tầm tã.

Với người trẻ tuổi, nỗi buồn luôn ngắn ngủi, tới lúc tung hê tất cả rồi.

Mưa cũng tạnh, rất đúng lúc.

Trình Nhiên nhận được rất nhiều lời rủ rê tụ tập, đám Trương Bình từ Thập Trung, đám Diêu Bối Bối, Du Hiểu từ Thập Nhị Trung, rủ nhau đi ca hát uống rượu, lần này có thể đáng hoàng xin phép trong nhà cho đi chơi thâu đêm.

Ngày hôm đó từ quán Karaoke tới quán net, từ hàng ghế đầu tới hàng ghế cuối của rạp chiếu phim, đâu đâu cũng là bóng dáng đám học sinh, đi tới đâu cũng gặp người quen, chào hỏi không ngừng.

Các quán xá đều vang lên những tiếng chạm cốc hò reo.

Mọi người truyền tai nhau, đừng đi qua công viên trung tâm, ở đó có một đám chơi phát điên rồi, ai đi qua cũng bị ném xuống hồ.

Trên đường tới quán Karaoke, Dương Hạ bị trẹo chân, cô dứt khoát không đi bệnh viện, nói là không sao, nhưng ngồi khá lâu mà chân vẫn đau, đi lại khó khăn. Trình Nhiên liền bắt xe đưa Dương Hạ về.

Trình Nhiên đi vẫy taxi, dìu Dương Hạ còn ương bướng nói không cần y tiễn lên xe, hai người đi không ảnh hưởng gì, cả đám vẫn cuồng hoan thâu đêm.

Tới khu tập thể Phục Long, Trình Nhiên dìu Dương Hạ xuống, đỡ cô đi một đoạn, cô đi rất vất vả, Trình Nhiên dứt khoát ngồi xuống luôn, nói:” Lên đi, mặc dù bạn béo lên không ít, nhưng mình vẫn miễn cưỡng cõng được.”

“ Cậu đừng có mà lợi dụng tình thế, ai béo hả? Chưa tính xổ chuyện lần trước đâu.” Dương Hạ nghe một cái là nhớ tới hôm đó Trình Nhiên to gan nói cô có mỡ bụng, dù thế vẫn ngoan ngoãn leo lên lưng Trình Nhiên, một tay chống trước ngực, tay kia vòng qua cổ Trình Nhiên:

Trình Nhiên vòng tay ra phía sau lưng, nâng hai mông Dương Hạ lên.

Dương Hạ bây giờ mới nhớ ra cứ cẩn thận tránh không áp ngực lên lưng Trình Nhiên, quên mất hôm nay mình mặc quần short, hơn nữa, thực sự có hơi ngắn rồi, cảm giác rõ ràng tay Trình Nhiên lướt qua đùi non, làm toàn thân cô nổi lên lớp gai ốc.

Hai người tuy vô cùng thân thiết, nhưng từ khi biết chuyện nam nữ khác biệt, chưa từng có tiếp xúc thân thể thế này.

Trình Nhiên cố áp chết lòng hươu dạ vượn, tay không dám đặt lệch đi chút nào, nhưng đầu thì không kìm được ý nghĩ, đúng là béo hơn một chút.

Hai người cứ thế im lặng đi trong sân vắng vi vu cơn gió đêm mát lạnh.

Dương Hạ dần dần thích ứng, dùng cả hai tay ôm cổ Trình Nhiên, eo hơi ưỡn lên để ngực tránh chạm vào y: “ Mình vẫn nhớ hồi tiểu học chạy bộ bị ngã, rách đầu gối, mình khóc rất to, cậu xô mọi người ra, cõng mình tới phòng y tế.”

Trình Nhiên cố tình nói: “ Thế à, mình chẳng nhớ gì cả.”

“ Mình bị đau khóc mãi, cậu cõng mình không nên hồn, đầu gối mình va chạm suốt, nên mình đánh cậu, cậu còn nói đánh nữa là ném mình xuống đất.” Dương Dạ đánh y một cái, có lẽ là hôm nay cô uống nhiều, mặt đỏ bừng bừng: “ Mình thì vừa đánh vừa nói, đánh cậu đấy thì sao nào, đánh cậu đấy thì sao nào? Cuối cùng cậu không dám ném mình xuống, nhưng mình lại ghét cậu, vì lúc đó có một nam sinh mình rất thích chuẩn bị cõng mình, cậu đẩy ngã người ta.”

Trình Nhiên tức tới bật cười: “ Té ra từ đó bạn ghét mình đấy hả?”

“ Đúng đấy, ghét, rất ghét, ghét cậu vô cùng ... “ Dương Hạ nói tới đó hạ hẳn người xuống, toàn bộ thân thể mềm mại áp lên lưng Trình Nhiên khiến y run một cái, cô khẽ mỉm cười cảm thụ tấm lưng rộng và bàn tay khỏe mạnh nâng mình, đầu đặt lên vai Trình Nhiên, bây giờ cậu ấy có thể cõng mình rất vững rồi: “ Trình Nhiên, sau này rồi sẽ ra sao nhỉ, mình hoang mang lắm ...”

Ở tuổi này, hoang mang về tương lai, đó không phải là non nớt, ngược lại là biểu hiện của trưởng thành.

Mặt hai người cách nhau rất gần, Trình Nhiên ngửi thấy cả mùi bia trong hơi hơi thở của Dương Hạ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao:” Để mình kể cho bạn một câu chuyện nhé, liên quan tới một vị học trưởng mà mình quen.”

“ Vị học trưởng ấy xưa nay thành tích không tốt, học tập cứ gập ghềnh suốt, năm đó thi cao trung không tốt, cha mẹ phải dùng tiền bán đứt tuổi nghề, nộp tiền cho anh ấy vào cao trung hạng hai. Sau đó nhà họ vì duy trì cuộc sống mà phải chắt bóp từng đồng, thức khuya dậy sớm, mở quán ăn nhỏ nuôi anh ấy ăn học. Năm cao trung thứ hai, cha anh ấy vất vả quá độ mà bệnh nặng, trong nhà tốn lượng lớn tiền chưa bệnh, lại mắc thêm nợ, mẹ anh ấy ngày nào cũng khóc. May mà anh ấy hiểu chuyện, cuối cùng thi vào trường đại học top đầu, đó là tin tức tốt nhất suốt mấy năm liền.”

“ Nhưng vì lần cha bị bệnh nặng, điều kiện gia đình rất khó khăn, anh ấy vừa học đại học vừa đi làm thêm, gần như chuyện gì anh ấy cũng làm, từ phục vụ viên trong quán lẩu, vì sao là quán lẩu, vì được bao ăn, mà còn ăn khá ngon.”

“ Anh ấy dạy thêm, về sau lừa luôn được một lớp học thêm. Anh ấy buổi tối dùng cái loa bị người ta đào thái ra đường hát kiếm tiền, bị người ta chế nhạo, gặp phải bạn học vờ không quen, sau được ông chủ quán bar nhìn trúng mới về hát cố định, ở đó anh ấy thậm chí gặp phú bà muốn bỏ tiền bao mình.”

“ Có lần anh ấy bày hàng bán ở vỉa hè, vì không nộp tiền bảo kê mà bị chúng phá quán đánh bị thương. Mỗi ngày khi bạn học than vãn cha mẹ gửi tiền anh quá ít, thì anh ấy tổ chức ban học nhận đưa cơm tới tận phòng Karaoke .”

“ Khi đó đại đa số học sinh đều ao ước có mỗi tình lãng mạn, anh ấy thậm chí không dám nghĩ tới chuyện tình cảm, ăn vội vàng mang loa âm ly tự chế kéo ra đường kiếm tiền.”

“ Nhưng trong quãng thời gian gian khổ ấy, anh ấy chưa từng oán trách hay rơi một giọt nước mắt, vì đó là chuyện vô bổ, hiện thực không nương tay với anh ấy, anh ấy tuyệt đối không để hiện thực thấy mình mềm yếu. Anh ấy kiếm tiền để ngăn cản tốc độ sinh mạng cha mình đang trôi đi, muốn dùng đôi tay mình kéo lại gia đình đang trôi xuống vực.”

“ Rốt cuộc anh ấy làm được, sau khi trả được khoản tiền nợ cuối cùng cho gia đình, anh ấy về ôm mẹ khóc lớn một trận.”

Câu chuyện không phải quá mức xúc động, có lẽ tại giọng kể của Trình Nhiên có cái gì đó Dương Hạ nghe mà mắt ươn ướt: “ ... Vậy, sau đó thế nào nữa?”

“ Thì anh ấy tốt nghiệp, đi làm, anh ấy làm khá nhiều thứ, làm giáo dục, tư vấn đầu tư, tiến vào lĩnh vực khoa kỹ ... Vì anh ấy có kinh nghiệm suốt từ thời đại học, làm việc vô cùng chăm chỉ nghiêm túc, thế nên sự nghiệp ngày càng tốt, rất được lòng ông chủ. Trong mắt nhiều người, anh ấy là người thành đạt, nhưng đồng thời anh ấy bị cuộc đời cuốn đi, miệt mài kiếm tiền mãi, chẳng biết mình kiếm tiền làm gì, đến cả nhà cũng chẳng về ...”

“ Vì sao chuyện người khác mà cậu rõ ràng như thế?”

“ Chắc là anh ấy và mình đồng cảm đi, mình cũng từng hoang mang về tiền đồ, nhưng sau khi biết chuyện của anh ấy, mình hiểu, không cần hoang mang lo sợ, chuyện ý nghĩa nhất chính là quá trình chúng ta từng nỗ lực, từng phấn đấu. Mình kể với bạn chuyện này, bạn không cần hoang mang, đi tới bước này, phải làm sao, đó là chuyện giai đoạn sau, vứt hết mọi băn khoăn cố kỵ công cần thiết, cứ nỗ lực đi, mình tin bạn sẽ có tiền đồ như gấm.”

Đi vào thang máy, Dương Hạ không hỏi gì nữa, cô cứ vậy áp mặt vào vai Trình Nhiên, Trình Nhiên ngửi mùi dầu gội đầu trên tóc, mùi thơm thoang thoảng thân thể thiếu nữ, cùng hơi thở nong nóng cô phả vào cổ.

Chỉ là khi tới cửa nhà mình rồi, bấm chuông rồi, Dương Hạ đột nhiên nói một câu " Hay bọn mình đi thêm một vòng nữa đi", Trình Nhiên "ừ" một tiếng rồi quay lại thang máy, đúng lúc mẹ Dương Hạ ra mở cửa, ngớ người nhìn Trình Nhiên cõng con gái mình đi nói không ra lời, cứ thế nhìn đôi nam nữ cõng nhau đi trong sân hết vòng này tới vòng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận