Trùng Nhiên

Chương 87: Cuộc đời sợ nhất bùng nổ bất ngờ!

Không xong, Trình Phi Dương đứng lên nhanh quá, máu lên não không kịp, đầu hơi choáng.

Hôm đó rõ ràng là cả nhà còn hô khẩu hiệu, "Thi vào Tứ Trung! Tranh thủ Nhị Trung!". Rồi hôm đi thi, rõ ràng gặp hôm đề khó thì nó nói không khó, gặp hôm đề dễ nó than khó, chứng tỏ chả có gì chắc chắn ...

Ở đơn vị liên tục sự cố, người của tổng công ty rút rồi, hi vọng mong manh, quả thực là nhà dột còn gặp mưa rào, tựa hồ như nữ thần may mắn đã quên gia đình bọn họ ở góc bụi bặm nào đó.

Trình Phi Dương đã chuẩn bị tiếp nhận tất cả rồi.

Nhưng cái điểm số này là sao chứ?

Không thể nào.

Trong đầu Trình Phi Dương hiển lại từng hình ảnh trong quá khứ.

Hồi tiểu học thi lên lớp, đưa Trình Nhiên đi thi, thậm chí còn hát một đoạn " Yêu quân mới thắng được" của Diệp Khải Điền để cổ vũ con trai, nhưng mỗi lần có kết quả là một lần đả kích.

Thôi được, năm xưa mình cũng mày mò học trong quân doanh ở mỏ than rồi đỗ vào trường quân sự, nói về cái gien học tập, mình có, con trai mình cũng có, chỉ là hai vợ chồng bận quá, ít quản giáo nó ... Là vấn đề của mình.

Đánh thì cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thậm chí có một khoảng thời gian Trình Phi Dương đích thân dạy học cho con, Nhưng mà mình vừa đứng lên nghỉ ngơi uống ngụm nước thì tót một cái đã nghe thấy tiếng con la hét ở dưới sân rồi, thế là xách cổ lên đánh một trận.

Đôi khi vợ thương con nhảy vào bênh, thế là hai vợ chồng cãi nhau không ai nhường ai ...

Kết quả kèm cặp con học được hơn một tháng, thành tích không lên mà còn xuống, Trình Phi Dương hiểu ra, muộn rồi, đứa bé này từ nhỏ được thả rông thành quen, không gò vào nề nếp được, càng gò ép nó càng chán học.

Trình Phi Dương chính là người thông qua học tập thay đổi vận mệnh, không ít đồng đội cùng đơn vị năm xưa xuất ngũ chuyển nghiệp làm đủ việc chân tay không đủ ăn. Hắn vậy là hơn nhiều người rồi, đều do học tập mà có.

Xã hội này đang thay đổi cực nhanh, bất cẩn một chút là lạc hậu, Trình Phi Dương không biết con trai mình không chịu học, sau này làm thế nào?

Không dám ép con nữa, nhưng ba năm trung học lại làm cha mẹ lo nát lòng, một lần không kìm được tát một con cái, nó lớn rồi, biết tự ái, hai cha con chiến tranh lạnh thời gian dài.

Mỗi khi lễ Tết là đau đầu nhất, sợ người ta hỏi tới chuyện học tập của con mình.

Ở đơn vị Trình Phi Dương rất có uy, nhưng mà mỗi lần người khác thảo luận chuyện học tập của con cái, hắn chỉ có thể ngồi ngoài. Trình Phi Dương khao khát cũng được cùng họ tham gia thảo luận, đại học Thành Đô cũng tốt đấy, nhưng con tôi đang nhắm vào đại học Thượng Hải. Ài con cái lớn rồi, cứ muốn đi xa ...

Mong muốn như vậy thôi.

Cảnh tượng trong quá khứ như đèo kéo quân chạy qua trước mắt, cuối cùng hợp thành ...

Thành tích trước mắt.

Trình Phi Dương không khỏi nghĩ tới cảnh con trai sáng sớm gà chưa gáy đã dậy chạy bộ, sau đó lại tranh thủ tinh thần tốt học thuộc lòng, tối làm bài tận khuya, vợ phải khuyên đi ngủ mấy lần.

Vành mắt hắn đỏ lên, cảm thấy ủy khuất thay cho con trai.

Nó kỳ thực đã rất nỗ lực.

Nó luôn nỗ lực.

Chỉ cần không ai làm ép buộc, nó tự biết bản thân phải làm gì, nhiều lần thấy nó chăm chỉ học lại không tin tưởng, thái độ lãnh đạm, thế nên không lâu sau nó lại bỏ. Mình vì sao không hiểu con, đánh nó, mắng nó, sỉ nhục nó, chưa bao giờ nói được câu nào ấm lòng.

Mỗi lần trước khi thi đều hứa với nó, cứ thoải mái đi thi, dù thành tích không tốt, cha cũng không trách, rốt cuộc khi có thành tích lại đánh nó.

Thân là cha, mình, mình mới mới là người không xứng chức.

Trình Phi Dương ngồi trên ghế, hán tử như rèn bằng sắt đó bật khóc, nước mắt áo ào lau thế nào cũng không hết, nước mắt thuận theo ống tay áo, làm ướt cả cánh tay ...

“ Không thể nào, tra nhầm rồi, tra lần nữa xem ... “ Chắc là là nhầm, bằng vào cái gì mà thằng con nhà Từ Lan lại có thể thi được 706 điểm chứ, con trai cô ta từ nhỏ đẹp trai thông minh lại chỉ có 603, thật vô lý.

Trong lòng Viên Xuân mất cân bằng, nói thế nào cũng không chịu tin, cầm điện thoại lên tra điểm, tra một lần, vẫn không tin, bấm lần nữa.

Nhìn cái cảnh đó dù hiền lành như Đồng Điền cũng rất bất mãn, cái bản mặt đố kỵ của Viên Xuân lộ ra rõ rành rành, muốn người ta thành tích thật kém cỏi mới cam lòng sao?

Đồng Bằng là người lớn dù sao để hiểu hơn, không muốn con gái chứng kiến cảnh này, vỗ vai bảo con gái ra ngoài.

Đồng Điền vốn định về nhà, đi qua chỗ rẽ thấy Từ Lan đứng khóc, đi tới đưa cho cô cái khăn tay, thán phục nói: “ Dì Từ, Trình Nhiên thi thật tốt.”

Từ Lan vừa gật vừa lau nước mắt, không biết nói cho người khác hay tự lẩm bẩm với bản thân: “ Cái thằng bé Trình Nhiên này, dì đã nói mà, bình thường tâm tư nó không chịu để vào việc học thôi, cứ mơ mơ mộng mấy thứ không thiết thực, nên thành tích mới không khá lên được ... chứ chỉ cần nó chịu bỏ công sức học tập ấy à, thua kém ai đâu chứ .”

...... ........

...... .........

Trình Phi Dương ở văn phòng bình tĩnh lại thì điện thoại reo, hắn đang lúc mẫn cảm nhấc máy nhanh như chớp, linh cảm chẳng sai, bên kia là giọng vợ mình.

Hai vợ chồng xác nhận trong điện thoại, cái cảm giác không thật ấy mới tan biến dần ... Con họ, đúng là đạt được điểm số đó rồi.

Từ Lan ở bên kia điện thoại cứ nói được vài câu rồi lại khóc, Trình Phi Dương chỉ nghe, lòng vui vẻ.

Đợi cúp điện thoại rồi, Trình Phi Dương mới để ý tới ống tay áo ướt đẫm, mắt nhất định là cũng đỏ hoe, lớn tướng rồi, không ngờ lại khóc như trẻ con, thật xấu hổ ... Nhưng mà chỉ có gia đình trải qua rồi mới hiểu đủ vị trong đó.

Hắn quyết định hôm nay về sớm gặp con, hắn muốn mau chóng gặp con mình, không đợi được nữa.

Vừa ra ngoài thì thấy ở cuối hành lang thấy Vương Tân Dân và hai đồng nghiệp đang đó trò chuyện, cũng không khó đoán họ nói chuyện gì.

Ba người đó nhìn Trình Phi Dương một cái, biết ngay là hắn vừa khóc, cả ba cũng là người nhiệt tình, vội vàng khuyên nhủ.

Vẫn là những lời đó, thi không tốt thì cũng đã rồi, đừng đánh đừng chửi mắng con cái, chúng nó đang ở tuổi nổi loạn, làm vậy chỉ phản tác dụng mà thôi.

Trình Phi Dương ậm ừ, hỏi: “ Vậy không biết Liễu Anh được bao điểm?”

Vì có truyền thống trong nhà, Liễu Anh rất giỏi môn xã hội, người trong tiểu khu luôn khen Trương Lâm có đứa con giỏi văn thơ.

Một đồng nghiệp đáp: “ Con bé đó cũng khá, được 678 điểm.”

“ Còn Dương Hạ thì sao? “ Trình Phi Dương lại hỏi, Dương Hạ chắc chắn là ‘con người ta’ trong truyền thuyết, là đối tượng cha mẹ toàn tiểu khu lấy ra để giáo dục con cái, cô bé đó trước kia cũng cùng một bọn quậy phá với Trình Nhiên, Du Hiểu đấy, ấy vậy mà, thật không sao so được ...

Vương Tân Dân mặt nhăn nhó, Lão Trình, cớ gì phải chuốc khổ cực vào thân như thế: “ Phía Dương Hạ, nghe Dương Xuyên nói được 695 điểm, kỳ thực cô bé đó đặt mục tiêu phải trên 700 cơ, lần này thi không tốt rồi, chắc là buồn lắm. Ài, dù thế vẫn là điểm số bao nhiêu người ao ước ....”

Nói tới đó không thấy vẻ mặt Trình Phi Dương thay đổi, không nổi giận hay đau buồn gì, đại khái là chấp nhận sự thực rồi.

Ngụy Dũng tổ trưởng tổ số hai phòng nghiệp vụ hỏi: “ Anh Trình, rốt cuộc là Trình Nhiên được bao nhiêu?”

Đây là bước ngoặt đầu tiên của đời học sinh, tuy không quan trọng nhưng đặt nền tảng cho sau này, mọi người tất nhiên muốn nghe ngóng xem, không bỏ xót ai đó lại thắc mắc mãi ...

Trình Phi Dương hít sâu một hơi: “ 706 điểm.”

Lão Ngụy phì một phát phút nước bọt ra ngoài, rối rít xin lỗi: “ Anh Trình quen anh bao năm rồi không nghĩ anh biết đùa đấy, ha ha ha ...”

Vương Tân Dân thấy đây không phải nói đùa, mà là lời bực tức, rõ ràng biết con người ta thi không tốt mà cứ gạn hỏi, không phải làm khó người ta à, vội vàng kéo hai người kia đi.

“ Này, tôi nói thật đấy.”

Trình Phi Dương gọi với theo, ba người kia vẫy tay đi mất rồi, hắn rất tức giận, muốn gáo lên thật to, thái độ các người thế nào thế hả, con tôi thi rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận