Trùng Nhiên

Chương 775: Thời gian yên tĩnh.

Từ khi Khương Hồng Thược rời Nam Châu, cuộc sống Trình Nhiên dần bình lặng, trước đó gây quá nhiều chuyện chú ý rồi, thực sự đã khiến một số người phản cảm, không khí chung của ngôi trường thiên hướng nghiên cứu là trầm lắng. Thế nên Hội Thiên Hành không có hoạt động nào nữa, rút về hoạt động ngầm, củng cố lại nội bộ.

Thời gian cứ trôi đi, lịch đã lật sang năm 2001, Trình Nhiên đã trốn học khá nhiều miệt mài chuẩn bị thi cuối kỳ, sau đó nghỉ đông tới, y quay về Thành Đô.

Người nóng lòng ra tận sân bay đón Trình Nhiên không ngờ là bốn người Lam Điểm, bọn họ nhiệt tình như vậy cũng là có lý do, bây giờ Lam Điểm đã rơi vào tuyệt cảnh, giá cổ phiếu giảm thảm hại chỉ còn 0,1 USD, đây đã là giá rau ngoài chợ rồi.

Vì thế bọn họ không thể đợi thêm được nữa.

Cuộc đàm phán diễn ra ngay từ trên xe hơi, khi dừng lại ở quán ăn giữa đường đi thì Trình Nhiên mang tính tượng trưng dùng 150 vạn mua 70% cổ phần của Lam Điểm, cổ vũ bọn họ công ty này còn có tương lai.

Đội ngũ Đặng Ngọc cũng phải chấp nhận thôi, vì trước đó, nói thực do sai lầm liên tiếp, bọn họ không duy trì được nữa rồi.

Lam Điểm từ khi thành lập, mục đích là làm hệ điều hành, chứ không phải đi theo lĩnh vực máy chủ mà linux được ứng dụng rộng nhất, hi vọng có thể đưa vào thiết bị gắn trên xe, thế nhưng không có đủ lượng xe dùng hệ điều hành này, đường đi càng lúc càng hẹp. Mới đầu dựa vào đơn đặt hàng của Phục Long nên có thành tích rất đẹp, giá cổ phiếu cao vút, khi hoàn thành đơn đặt hàng thì không có lối ra khác, nghiệp vụ giảm mạnh.

Đến khi tỉnh ra chuyển hướng sang máy chủ thì ở phân khúc cao cấp béo bở nhất thị trường mỗi năm chỉ bán hai ba vạn máy, chưa nói tới việc thị phần đã bị người ta chia nhau, mà Lam Điểm thiếu năng lực tấn công thị trường, không cách nào tranh giành.

Khi khắp thế giới vẫn còn hoài nghi, không ai dám tùy tiện nhảy vào sản nghiệp vừa sụp đổ này, công ty có thành tích tốt còn sống chật vật, nói gì tới Lam Điểm sa sút.

Trình Nhiên lấy 70% cổ phần, để cho bọn họ 30% đã là tình nghĩa lắm rồi, sau vài ngày cân nhắc, bọn họ đành chấp nhận.

Mùa xuân Thành Đô hiếm khi có một ngày mây trời trong xanh như vậy, ngồi ở ban công lộ thiên tầng 4 Thiên hành đạo quán uống cà phê, Trình Nhiên mặc bộ đồ thể thao tím than thoải mái, ngồi vắt chéo chân, đối diện là Đặng Ngọc, Giang Lăng, Liêu Miêu, Khang Minh, bộ tứ hạch nhân của Lam Điểm.

Khi mà Lam Điểm vừa mới lên thị trường chứng khoán, tùy tiện một trong số họ tới trường đại học diễn giảng, đảm bảo người tới nghe chật kín hội trường, nhưng bây giờ sao băng rụng rồi, hào quang trôi đi, chẳng ai nhắc tới nữa, chỉ có người trong nghề biết bọn họ từng huy hoàng.

“ Tôi chủ trì một phòng thí nghiệm ở Đại học Trung Nam, chu kỳ chừng một hai năm, nghiên cứu vi xử lý, căn cứ vào quan hệ của Đại học Trung Nam, sau này khả năng có thể thấy được hợp đồng của quân đội, tiền đồ rất lớn, cho nên tôi để cho các anh 30% cùng phát triển.”

Bọn họ có thể nói được gì đây, khi mới khởi đầu, là Trình Nhiên nâng đỡ bọn họ, khi Lam Điểm sắp đi vào đường cùng, vẫn là Trình Nhiên chỉ cho bọn họ con đường sáng.

“ Tôi tiết lộ điểm này, kỳ thực cũng có nghĩa là để các anh thấy, con đường trước mắt còn rất xa, chớ nóng vội. Nhiệm vụ tôi giao cho Lam Điểm có hai cái, một là phát triển hệ điều hành cho thiết bị di động, một phát triển hệ thống nhúng. Phần mềm sinh thái không cần quan tâm, chip dựa trên cấu trúc của ARM, sau khi chín muồi có thể hỗ trở đại bố phận các loại phần mềm.”

Đặng Ngọc ngạc nhiên, theo thói quen liên tục đặt câu hỏi:” Viết hệ điều hành trên cơ sở cấu trúc ARM sao? Đại học Trung Nam có nó à, từ đâu mà ra? Sao mà có được?”

Tên này là loại cuồng kỹ thuật điển hình, còn mặt khác rất ngu ngơ, trong bốn người thì Liêu Miêu thích hợp vai trò quân sư nhất, vội nói: “ Nếu liên quan tới bảo mật, giám đốc Tiểu Trình chỉ cần nói qua là được. Nhưng tới lúc đó phải để chúng tôi tiếp xúc.”

“ Hiện tôi vẫn chưa tiện tiết lộ, các anh chỉ cần biết rằng tôi đã có nó là được, bước tiếp theo tôi cần hệ điều hành của các anh có thể theo kịp, trước tiên là từ hệ thống nhúng mà các anh sở trường. Ngoài ra tôi có một ý tưởng .... “ Trình Nhiên rút chiếc Nokia ra: “ Di động trong tương lai tất nhiên phát triển theo hướng thông minh hóa, hệ điều hành cho di động trong tương lai sẽ là một xu hướng chính, tôi muốn tương lai Lam Điểm đặt phương hướng chiến lược vào đây. Nhưng các anh đừng đóng cửa làm xe, ra ngoài nhìn thế giới một chút, tới thung lung Silicon, tìm người cung ý tưởng, tìm người cộng tác ... Mục tiêu năm nay của Lam Điểm là tôi muốn thấy một đội ngũ như vậy.”

“Đại học Trung Nam muốn làm chip di động sao?“ Liêu Miêu hỏi mà giọng muốn run lên:

“ Trước tiên cứ chuẩn bị vẹn toàn đi. “ Trình Nhiên không trả lời trực diện câu hỏi này: “ Như thế, tương lai tới, chúng ta mới có thể ung dung đối diện với tất cả.”

Đội ngũ Hán Vũ do Hồ Chí Vĩ suất lĩnh hiện giờ đang tích cực khẩn trương nghiên cứu kiến trúc ARM, còn đoạn đội Lam Điểm thì chuẩn bị hệ điều hành khi kiến trúc được nghiên cứu ra.

Đương nhiên quan trọng nhất là bố cục hệ điều hành di động.

Từ mặt năng lực mà nói, bốn người Lam Điểm là nhân tài hàng đầu lĩnh vực linux trong nước rồi, mà bọn họ cũng đang có bước khởi đầu ở thời điểm tốt nhất, tương lai phát triển thành thế nào, Trình Nhiên rất chờ mong.

Để lại không gian cho bốn người đó thảo luận cũng như tiêu hóa lượng thông tin vừa tiếp nhận, Trình Nhiên xuống tầng 2, gặp Tương Chu.

Văn phòng vẫn còn ở tầng hai, chật chội bừa bộn, chỉ là Tương Chu dùng quen từ mới mở Thiên hành đạo quán rồi, nên không muốn chuyển lên tầng 4 rộng rãi thuận tiện: “ Chi nhánh ở Nam Châu sắp khai trương rồi, cậu có tới cắt băng không? Quy mô 400 máy chắc chắn là quán net lớn nhất, đã bắn pháo là phải bắn cho vang, để bên đó biết chúng ta đã tới.”

Thiên Hành đạo quán rất có khả thành một thương hiệu, Tương Chu lấy không gian mạng làm cơ sở để nổ phát súng đầu tiên, đây cũng là giai đoạn vàng của các quán nét, hắn còn muốn mở chuỗi quán net ở thành phố lớn. Theo như dự tính của Tương Chu, trừ đi tiền điện nước nhân viên và tiền thuê địa điểm, riêng nghiệp vụ internet này mỗi năm đem lại 400 vạn.

Kế hoạch của hắn mở tới 4,5 quán như thế ở Nam Châu dựa vào danh tiếng lớn của Thiên hành đạo quán chiếm hết thị trường.

“ Tôi không đi đâu, anh tự chủ là được rồi, ở phương diện này anh chuyên nghiệp hơn tôi ... Có điều tôi nhấn mạnh, phải đặc biệt chú ý an toàn phòng cháy chữa cháy, nếu không chỉ cần có sự cố là vấn đề lớn. “ Với Trình Nhiên mà nói, Thiên Hành đạo quán đã hoàn thành sứ mạng lịch sử của nó rồi, sản nghiệp y không còn quá coi trọng nữa:

Buổi chiều Trình Nhiên có cuộc tụ họp với bạn học Thập Trung, Tương Chu vừa mua một cái BMW S320, nghe nói hắn không thường đi, chỉ khi nào có dịp quan trọng mới lấy ra, chăm sóc vô cùng.

Hôm nay dứt khoát đưa Trình Nhiên đi, tên này giờ cũng biết cách nịnh bợ ông chủ rồi.

Địa điểm là công viên Vọng Giang, Trình Nhiên không muốn xuất hiện quá phô trương, xuống xe ở ngoài, thong thả đi qua con đường rợp bóng cây tiến vào quấn thể kiến trúc cổ trong công viên.

Nhà hàng chính là một trong những sảnh kiến trúc cổ kính đó.

Bình thường lưu lượng khách ở công viên Vọng Giang khá lớn, lúc này lại có thêm học sinh Thập Trung dùng làm địa điểm tụ hội, bãi đỗ xe ở ngoài đã chật chỗ, nhân viên bảo an chạy qua chạy lại bố trí. Việc này nói lên hai điều, từ học sinh lên sinh viên đúng là quá trình lột xác, thứ hai cũng phản ánh sự phát triển phồn vinh của Thành Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận