Trùng Nhiên

Chương 292: Hối hận không kịp.

Khương Hồng Thược ngồi trên tảng đá lớn thấy Trình Nhiên đi về thì nhảy xuống cười lém lỉnh: “ Lão Du đóng kịch phải không?”

Ặc, cô ấy nhìn ra sao, té ra mỗi mình bị qua mặt, khổ nhục kế của Du Hiểu uổng phí rồi. Nói không chừng là trong mắt Khương Hồng Thược, còn cho rằng là bọn họ thông đồng với nhau, Trình Nhiêu giơ tay làm động tác loằng ngoằng khó hiểu, cuối cùng không giải thích: “ Ừ.”

Khương Hồng Thược phì cười lần nữa: “ Vậy chúng ta tiếp tục thôi.”

Trình Nhiên đi trước mở đường, Khương Hồng Thược theo sau, đôi chân nhỏ dưới quần jean rất khỏe khoắn, đường núi quanh co, nhưng đó là để cho xe hơi đi, còn du khách thì có thể đi bằng con đường đá thẳng tắp ở chính giữa, chẳng qua là hơi dốc mà thôi.

Vừa mới bước lên một bậc đá, dưới chân hình như có cái cành cây gãy làm Khương Hồng Thược trượt chân, cô đứng không vững kêu á một tiếng, vươn tay ra bám lấy Trình Nhiên.

Trình Nhiên luôn để ý Khương Hồng Thược tụt lại phía sau một bước, vừa nghe cô kêu liền nghiêng người đưa tay tóm lấy, không ngờ hụt ...

Mẹ nó chứ, trong phim không phải cứ toái đoạn này là vươn tay ra sẽ chụp trúng à? Sao mình chụp hụt được chứ.

Nếu cô ấy ngã xuống cái sườn núi này thì hậu quả khó lường.

Khi Trình Nhiên lạnh sống lưng định nhào tới đỡ lấy Khương Hồng Thược, ai ngờ người cô lắc lư mấy cái liền.

Đứng vững.

Cả hai đều không ngờ tới tình huống này, tay Trình Nhiên lúc này vẫn đưa ra chụp lấy tay Khương Hồng Thược.

Lại lần nữa hai bàn tay nắm lấy nhau.

Hai người từ lúc gặp lại tới giờ đều mang một loại tâm tình quen thuộc mà xa lạ, rõ ràng có vô số lời muốn nói lại ấp úng không biết bắt đầu từ đâu, giây phút tay nắm lấy nhau, tất cả tựa hồ quay lại như cũ.

Khương Hồng Thược mặt đỏ như máu bình luận: “ Vừa rồi lúc cậu chụp hụt, trông ngu lắm.”

Lúc đấy sợ hết hồn, trông tử tế mới là được đấy, Trình Nhiên không nói, cũng không buông tay, cảm giác man mát mìn mịn từ lòng bàn tay truyền tới, giống như món đồ sứ giá trị liên thành.

Giữ chặt, quyết không buông.

Một thiếu niên thanh tú thong thả lên núi, chàng trai rất bắt mắt, chẳng ai chú ý, chỉ nhìn cô gái xinh đẹp thẹn thò theo sau, gió núi lồng lộng thổi áo gió móng dán lên thân hình nhấp nhô mỹ miều, tóc mai bị gió thổi phiêu hốt không ngừng. Cô gái một tay vén sợi tóc bám lên mặt, tay kia bị chàng trai nắm lấy kéo đi, có lẽ không quen nắm tay bạn trai ở chỗ đông người như thế, gò má thanh lệ phơn phớt rang hồng khiến không ít chàng trai rung động.

Đây là lần thứ ba hai người nắm tay nhau, lần đầu Khương Hồng Thược chủ động ở trước mặt Dương Hạ, lần thứ hai bọn họ truy theo tội phạm, nắm tay vừa tìm an ủi vừa cổ vũ nhau.

Lần này tới lượt Trình Nhiên chủ động, Khương Hồng Thược như bạn gái nhỏ bị kéo đi, giống vô số cặp đôi khác.

Cảm giác nong nóng trên mặt vẫn chưa tan đi, cô kiếm chủ để nói: “ Này Trình soái ca.”

“ Gọi kiểu gì vậy? “ Trình Nhiên không thích kiểu xưng hô hơi ngả ngớn đó:

“ Thì vừa rồi Mã Khả khen cậu đó, trông cậu rất thản thiên cơ mà, thế thì gọi là gì? Khiêm tốn tiếp nhận à?”

Nhỏ mọn, nhớ dai.

“ Thì cô ấy nói có lý, phản bác làm sao được?”

“ Oa oa, có phải là cậu không đấy, mặt còn dày hơn cả Trường Thành rồi. “ Khương Hồng Thược khoa trương kêu lên: “ Tính cách của Mã Khả tốt lắm, trông có vẻ vô tâm vậy chứ tâm tư tinh tế, mình tin thực sự hiểu cậu rồi, cậu sẽ có cơ hội đấy.”

“ Thế à? Tiếc quá ... “ Trình Nhiên làm một tràng: “ Nhưng mà sự nghiệp công nghiệp hiện đại hóa, nông nghiệp hiện đại hóa, quốc phòng hiện đại hóa, khoa học kỹ thuật hiện đại hóa của quốc gia còn chưa thực hiện được. Cách cục thế giới diễn biến khó lường, tương lai phức tạp nhiều thách thức, hiện giờ phải lấy xã hội chủ nghĩa làm giá trị quan hạch tâm, không để ý tới thứ khác .”

Khương Hồng Thược ranh mãnh hỏi: “ Thế sao nắm tay người ta chặt thế?”

“ À, ý thức sinh tồn quá mạnh mà thôi.”

“Xì, liên quan gì chứ?”

“Ai mà biết.”

Leo qua đoạn dốc, bóng dáng ngôi chùa với những cột trụ đá sừng sững đã trong tầm mắt, thấy sắp tập hợp với mọi người, Khương Hồng Thược rút nhẹ, thoát khỏi tay Trình Nhiên.

Đi qua cổng chùa, những người khác đã ở trước đại hùng bảo điện đợi từ lâu, thấy hai người họ vẫy tay gọi, hỏi tới tình huống của Du Hiểu, Khương Hồng Thược trả lời không có gì đáng ngại, đã ngồi cáp treo xuống núi, đoán chừng khi mọi người về là sẽ khỏe lại.

La Duy hào hứng nói với Khương Hồng Thược: “ Bức khắc đá quả nhiên là càng xu thế bình dân hóa, không hề cao thâm ảo diệu khiến người ta xem mà không hiểu, biểu đạt rất hiện thực, giống như một bức tranh ‘mục ngưu đạo tràng’ tới từ Thiền Tông. Phương thức biểu hiện sống động như thật, nhưng miêu tả không có gì cao xa, mà hình ảnh vô cùng thực tế, chẳng trách mà bạn tiến cử nơi này. Bạn kể trước kia thường vẽ tranh ở đây, hẳn vô cùng thư thái, mình xưa nay rất phục ánh mắt thẩm mỹ của bạn.”

Vừa khen lại vừa khoe được kiến thức của mình, anh chàng này cũng có trình độ tán gái lắm. Chỉ là Trình Nhiên hơi rợn rợn trong người, bình thường nói chuyện kiểu này ai mà chịu nổi.

Khương Hồng Thược nhìn quanh: “ Còn các bạn nhìn ra gì rồi?”

Thư Kiệt Tây nâng mắt kính lên, chỉ máy ảnh treo ở ngực: “ Phật học xưa nay có nhiều câu chuyện lấy trâu biểu lộ tâm tính, con người thường mắng đạo sĩ là ‘lão mũi trâu’, bởi vì Đạo gia Lão Tử cưỡi trâu xanh, điểm này Đạo gia và Thiền Tông giống nhau. Bức khắc đá này quán thông ba nhà Đạo Phật Nho, lấy tranh chăn trâu đặt ở vị trí hàng đầu, biểu đạt triết lý tu tâm dưỡng tính phù hợp với con người. Mình đã chụp ảnh lại rồi, về sẽ chú giải phía dưới, sau này dùng làm luận văn xin đi du học, tiêu đề là Thủa ban đầu của triết học tôn giáo.”

Trình Nhiên lần nữa đau bao tử, hai anh chàng này thể hiện hơi quá rồi đấy, có phải báo cáo học tập đâu.

Nhưng Liễu Anh và Diêu Bối Bối chấn kinh không nói lên lời, thầm nghĩ học sinh Thập Trung có khác, ra ngoài chơi cũng mang tâm thái học tập, lúc này đã nghĩ tới chuyện ra nước ngoài du học nữa. Đâu giống đám trẻ con khu tập thể bọn họ, từ bé tới giờ lên đây không biết bao lần, chỉ biết chơi chứ có thấy ngụ ý gì đâu.

Thế nhưng hai cô gái Tô Hồng Đậu và Mã Khả thì khẽ "xì" một tiếng, coi thường hai người kia tranh nhau thể hiện trước mặt Khương Hồng Thược.

Đi chơi chứ có phải nghiên cứu học thuật đâu mà làm trò.

Tô Hồng Đậu nói chen vào: “ Mình ghét nhất là triết học, toàn thứ tựa đúng tựa sai, chỉ làm cớ cho người ta cãi nhau, có khi cãi nhau nghìn năm chẳng ra gì? Nhìn xem con trâu đáng yêu thế này không nói, toàn nói thứ vớ vẩn .”

Mã Khả ôm vai Tô Hồng Đậu: “ Đúng vậy, chẳng thà bàn xem nên ăn gì ở đâu, trên núi này ngoài cơm chay ra thì còn có gì hay không?”

Khư Kiệt Tây tiêu sái nhún vai tỏ ý không muốn tranh cãi, tiếp tục chụp ảnh.

La Duy vốn cảnh giác, vừa rồi Khương Hồng Thược và Trình Nhiên đi riêng làm hắn để ý, tuy không cho rằng giữa hai người sẽ phát sinh cái gì, nhưng vẫn nhớ cái lúc hai người đó nói chuyện với nhau ngoài quán ăn, cảm giác tồn tại của hắn biến mất, nên tích cực kiếm về.

Chứ thường ngày không hấp tấp thể hiện như thế.

Đoàn người tiếp tục nói cười tranh luận đi qua hết những bức khắc đá, đợi khi no mắt rồi thì bụng cũng lép kẹp đuối sức, không ai còn sức tiếp tục leo lên đỉnh núi nữa, nhất là Mã Khả kiên quyết không đi nữa.

Thế là tất cả ngồi cáp treo xuống dưới núi, Du Hiểu đợi ở trạm cáp treo đã lâu, có vẻ chân không sao nữa rồi, lại tích cực làm hướng dẫn viên, dẫn cả nhóm tới quán trà.

Mọi người tạm dừng gọi trà và bánh ngọt, nghỉ ngơi xong sẽ tính tới việc tiếp theo.

Tô Hồng Đậu không hiểu thời tiết ở Sơn Hải, nghĩ là mùa hè nên sáng ra ngoài chỉ mặc một cái áo thun cộc tay, khi ở trên núi vì hoạt động nên không lạnh, lúc ngồi cáp treo thì run hết người, Khương Hồng Thược cởi áo khoác cho cô mặc, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Những người khác đều bị mất nhiệt, nhưng không ai nghiêm trọng cả, Tô Hồng Đậu vốn thể chất khá yếu, lại còn thích mặc đẹp, không chịu mặc mấy thứ quần áo dày, nói mất dáng, mới thành ra cơ sự này.

Trình Nhiên biết kế hoạch leo núi của Khương Hồng Thược từ hôm qua rồi, nên có chuẩn bị, không chỉ mặc cái áo sơ mi dài tay vải bông, còn có cả chiếc áo len mỏng mặc ngoài, lúc này là trưa, lại đã xuống núi nên không mặc áo len nữa, khoác lên lưng ghế rồi đi vệ sinh.

Khương Hồng Thược xoa xoa cánh tay, áo của cô cho Tô Hồng Đậu mượn rồi, bản thân hơi lạnh, kéo luôn cái áo vô chủ mặc lên người.

La Duy và Thư Kiệt Tây đang tranh luận đề tài các bài thơ sonnet của Shakespeare đồng loạt khựng lại, nhìn Khương Hồng Thược thản nhiên lấy áo khoác của Trình Nhiên mặc vào, cả hai hối không kịp.

Sớm biết thế bọn họ đã kiếm cớ ra ngoài để áo ở lại trước cả Trình Nhiên rồi.

Cái thằng ít nói mà thâm thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận