Trùng Nhiên

Chương 217: Năm đó là năm của Titanic.

Là người có chút u ám bi quan, nhiều lúc Trình Nhiên nghĩ, có lẽ câu chuyện của họ tới đó là chấm dứt rồi, có lẽ rồi thư cô ấy gửi cho mình sẽ thưa thớt dần, sau đó biến mất hẳn khỏi cuộc đời y cho tới khi tình cờ gặp lại trên đường, cô ấy tay trong tay với chàng trai khác, hai người trao nhau cái liếc mắt ... rồi đi lướt qua như chưa từng quen biết.

Trình Nhiên nghe kể thậm chí chứng kiến quá nhiều chuyện như vậy rồi.

Thực tế, sau Tết Dương tới giờ, hai người không thư từ qua lại gì cả, nếu không có cú điện thoại này, Trình Nhiên cũng không định chủ động liên lạc với Khương Hồng Thược. Kỷ niệm kia y sẽ gói ghém kỹ cất vào trong tim.

Giọng Khương Hồng Thược từ phía xa xôi truyền tới, bối cảnh là tiếng pháo hoa chói tai phòng lên trời, đã lâu lắm rồi không nghe giọng nói ấy, không ngờ có chút cảm giác xa lạ.

Nhưng cũng rất hạnh phúc.

Rất muốn nói một câu nào đó thật hay, nhưng mà xung quanh người nhà cứ nhìn mình, nhất là mẹ cứ như theo dõi tội phạm vậy, Trình Nhiên thấy không nói là hơn, đành hỏi một câu hết sức nhạt nhẽo: “ Đây là điện thoại nhà bạn à?”

“ Đúng thế, sau này gọi điện thoại cho nhau nhé ... Phải rồi, cậu thi cuối kỳ ra sao, không viết thư hỏi cậu thì cậu cũng không báo cáo à?”

Cách thức giao lưu của hai người trước giờ là vậy, Khương Hồng Thược gửi một lá thư rồi Trình Nhiên trả lời một lá thư. Từ Tết Dương tới giờ liên lạc hai người đứt đoạn, Trình Nhiên thấy chuyện này dễ giải thích, đoán chừng cô ấy có việc của mình, nghỉ đông mà, nhà người ta có điều kiện, đi chơi, du lịch, có khi là sang năm hết Tết Xuân mới tổng kết.

Hoặc là sẽ không có thêm lá thứ nào nữa.

Có những lúc Trình Nhiên không khỏi ý nghĩ đó, y cũng chấp nhận điều đó nên không gửi thư nữa.

Câu hỏi này của Khương Hồng Thược rất bình tĩnh, cũng không có ý đùa cợt nào, Trình Nhiên tưởng chừng hình dung được dáng vẻ cô ở bên kia điện thoại.

Cô ấy giận rồi sao?

“ Chẳng lẽ là cậu thi không tốt? Không sao, nói ra cho mình nghe đi, đừng để trong lòng, không ai an ủi cả, đáng thương lắm phải không, nói đi, mình tốt bụng quan tâm một chút. “ Khương Hồng Thược bên kia như dỗ con nít:

“ Ngược lại, người an ủi nhiều lắm, nhiều như biển ấy.|

“ Nhiều thế nào? “

Lời qua tiếng lại, Trình Nhiên dần tìm lại được cảm giác quen thuộc cũ của hai người, khoa trương nói: “ Cuối kỳ tùy tiện thi thôi thế thối, sau đó bị trường nhét cho cái phần thưởng đứng đầu toàn khối. Bạn hiểu mà, hết cách, người trong giang hồ thân bất do kỷ.

Giọng Khương Hồng Thược nhỏ xuống, vẫn ôn hòa dễ nghe: “ Vậy thi được bao nhiêu điểm.?”

“ 1005. “ Trình Nhiên đáp ngắn gọn, đợi phản ứng bên kia.

Khương Hồng Thược thở dài: “ ... Mình cũng thi không tốt, thảm lắm, làm bừa làm bậy ấy mà, chỉ hơn cậu năm điểm thôi. Ài, hết cách, người trong giang hồ thân bất do kỷ.”

“ .... “ Trình Nhiên nghiến răng: “ Giọng hí hửng như vậy mà còn kêu thảm à?”

“ Đừng để bề ngoài che mắt, trong lòng mình đau lắm.”

“ Hiểu rồi, bảo bối rất đau lòng. “ Trình Nhiên dùng tới một câu nói đùa rất thịnh hành trên mạng sau này:

“ Cái gì, cậu qua đây, mình đảm bảo không đánh cậu đâu. “ Khương Hồng Thược không đóng giả trẻ ngoan được nữa rồi, răng nanh lộ ra: “ Nói linh tinh gì vậy hả? Ai là bảo bối của cậu?”

Chết mẹ, sao quên mất việc này, câu đó còn chưa tồn tại ở thời đại này mà, giải thích ra sao đây?

Điện thoại lại im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn là Khương Hồng Thược tự nhận mình hiểu chuyện hơn, cho qua câu lỡ lời này: “ Chúc mừng nhé, rốt cuộc cậu cũng có một năm mới yên bình rồi.”

Chứ còn gì nữa, với thành tích như vậy ở nhà rốt cuộc có thể kê cao gối ngủ kỹ rồi, chỉ là vẫn không vượt qua được Khương Hồng Thược. Trình Nhiên có thành tích này là nhờ nỗ lực hai đời, có thêm buff trùng sinh, còn Khương Hồng Thược không có mấy thứ đó.

Cho nên đôi khi không thể không thừa nhận, thiên phú là thứ làm người ta phải á khẩu.

Giọng điệu đó làm quyết tâm thi vào Thập Trung của Trình Nhiên vốn đã giảm xuống lại bùng lên, khoảng cách với nha đầu đó chỉ còn 5 điểm thôi.

Không phải là nhất định muốn vượt qua Khương Hồng Thược, chỉ là Trình Nhiên nghĩ tới cảnh nha đầu ấy lấy tư thái tuyệt đỉnh cao thủ đứng phía trước trêu chọc mình, thế là muốn kéo xuống.

Trước mắt cứ có một người nhảy qua nhảy lại khinh bỉ mình, còn thể diện của người trùng sinh nữa không? Sau này ra ngoài xã hội lăn lộn thế nào nữa.

Tạm thời không nói, để nha đầu đó bất ngờ một phen, Trình Nhiên chuyển chủ đề: “ Kỳ nghỉ của bạn thế nào?”

“ Thì đi nghe họa nhạc, xem ca vũ kịch, ngắm cảnh vẽ tranh, cậu cũng nên làm thế đi, ngoài ra cậu vẽ rất tốt mà, nên thường xuyên tới triển làm mỹ thuật làm phong phú bản thân.”

“ Quả nhiên là nhà đại hộ, chỗ cao nhã như vậy thành phố nhỏ làm sao mà có.”

“ Này ... cái gì mà đại hộ chứ. “ Ở đầu bên kia điện thoại, Khương Hồng Thược gắt giọng: “ Vậy có thể đi xem phim mà, Titanic của James Cameron chiếu rồi đấy, nội dung kể về sự kiện chiếc tàu Titanic rời nước Anh tới New York vào năm 1912 bị va vào băng bị chìm, nghe nói cảm động lắm, sau Tết bọn mình sẽ đi xem.”

Trình Nhiên có một thoáng hoảng hốt, đúng rồi, đây là Tết Xuân năm 1998, Titanic bắt đầu công chiếu, chuyện tình đẹp buồn thảm đó khiến không biết bao nhiêu người rơi nước mắt, trở thành ký ức kinh điển không thể xóa mờ của vô số người.

Mười lăm năm sau, bộ phim đó lần nữa tái bản chiếu trong nước vẫn gây cơn sốt, đối với rất nhiều người mà nói, chớp mắt đã mười lăm năm rồi.

Người cùng xem Titanic với mình mười năm năm trước còn như cũ không, có vẫn cùng đi trên con đường hạnh phúc không?

Hay là đã không biết phân tán ở nơi nào, thương hải tang điền, cảnh còn người mất.

“ Cái đó, ừ, mình sẽ đi xem, kinh điền mà. “ Trình Nhiên lập tức hỏi: “ Mà bạn nói bọn mình, bạn định đi xem với ai thế?”

Dù sao phim đó có rất nhiều màn ảnh cầm trẻ em, hơn nữa tới cuối cùng giọng hát giết người không đền mạng của Céline Dion ra trận, một khúc "My heart will go on" chẳng khác nào phát phúc lợi cho nam đồng bào, vì các cô gái cơ bản là khóc tưng bừng, khi đó ở bên cạnh cho mượn bờ vai, thế nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc.

Lại thêm hiệu ứng từ phim, vì thế nhiều cặp đôi sinh ra, thậm chí nhiều đứa bé kết tinh vào thời gian đó.

Trình Nhiên rất bận lòng chuyện Khương Hồng Thược đi xem phim cùng ai.

Kết quả trong điện thoại chỉ truyền ra tiếng "ừm" rất khẽ của Khương Hồng Thược.

!?

Ý gì đây? Không muốn nói à? Với tính cách của Khương Hồng Thược cô ấy có thể đi xem một mình, nhưng nếu đi một mình hoặc bạn nữ thì cô ấy đã nói rồi.

Đúng lúc này một cái đầu ở cửa thò vào, là Diêu Bối Bối, tóc buộc sừng dê rất đáng yêu.

Hôm nay đêm giao thừa, mọi người thường là không đóng cửa, thi thoảng có hàng xóm láng giếng ghé qua, mượn cái ghế, cái bàn, mượn ít dầu ít muối, để cho náo nhiệt.

Diêu Bối Bối đi cùng đám đồng đảng của mình, Dương Hạ và Liễu Anh ở ngay sau lưng, bọn họ đã hẹn nhau ăn cơm xong đi chơi, xuống sân đốt pháo tán gẫu, xem bắt pháo. Khi đi qua hành lang nhà Trình Nhiên, Diêu Bối Bối thò đầu nhìn vào nhìn trộm, thấy Trình Nhiên đang gọi điện thoại, cô nàng vô tư này chẳng ý tứ gì cả, cứ thế ồn ào đi vào: “ Trình Nhiên, Titanic chiếu rồi đấy, có biết bộ phim này không? Mẹ Dương Hạ quen biết ở rạp phim, gọi cuộc điện thoại là mua được vé, chiều mai dì ấy mời chúng ta đi xem .”

Ánh mắt Trình Nhiên vượt qua Diêu Bối Bối nhìn Dương Hạ, mấy cô gái hôm nay đều mặc áo mới. Dương Hạ buộc tóc bằng dây thun có quả bóng tròn đầu chuột Mickey, con mèo trên cái mũ áo gió cuộn lại như đang rình rập, quần vải màu đen, đôi giày thể thao trắng, trông tươi trẻ mê người. Khi Trình Nhiên nhìn tới, ánh mắt hai người chạm nhau, Dương Hạ đưa mắt nhìn lên, giống như đang bận nhìn mạng nhện ở hành lang vậy.

Phía trước có một cô gái, trong điện thoại có một cô gái khác.

Trình Nhiên lòng nao nao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận