Trùng Nhiên

Chương 681: Đứa học sinh được dạy kèm.

Trừ chuyện của Lưu Cẩn, dư âm sự việc lần trước có vẻ vẫn còn, ít nhất trong cuộc tụ họp hôm nay không một ai nhắc tới công tác của Khương Vi Cầm, điều này chứng tỏ người biết chuyện không phải là ít.

Trước kia Khương Vi Cầm luôn là tâm điểm của các buổi tụ hội, vì cô xinh đẹp, sự nghiệp tốt, năm xưa cũng nhiều đề tài nhất. Năm nay mọi người phần nào né tránh, không phải vì sự nghiệp cô đi xuống mà xa cách, mà chủ yếu là bạn học sợ nói chuyện không cẩn thận nhắc tới việc làm cô không vui thôi.

Dù vậy trong số bạn học không thiếu người đầu trò, không khí vẫn sôi nổi.

Bữa tiệc diễn ra giữa chừng, một người bạn học đang là phó viện trưởng đại học Khoa kỹ điện tử tới nói với Lý Tĩnh Bình vài câu, Lý Tĩnh Bình gật đầu.

Không bao lâu sau không ngờ dẫn cả nhà Trình Phi Dương tới.

Trùng hợp mà thực ra cũng không tính là trùng hợp, mấy khách sạn cao cấp ở Thành Đô chỉ có vài cái mà thôi, có thể tổ chức buổi liên hoan lớn còn ít hơn nữa, bình thường nếu hay tham gia tiệc nọ tiệc kia thì gặp nhau cũng chẳng ít. Mà tâm lý cha mẹ Trung Quốc không khác nhau là bao, chuyện Lưu Cần đang làm, cha mẹ Trình Nhiên cũng làm, thời gian qua cũng bị cha mẹ kéo theo tham gia vào bữa tiệc kiểu thế này, hôm nay là ngày chúc mừng thành tích cao khảo của y, thân thích ở Sơn Hải và Thành Đô tụ tập một chỗ.

Trình Nhiên và Khương Hồng Thược luôn cập nhật lịch trình cho nhau, bởi vậy biết trước là sẽ gặp rồi.

Ăn uống cùng một chỗ là thế mà, người quen đi qua chỗ nhau không ít, vị phó viện trưởng kia vừa là bạn học của Khương Vi Cầm, Lý Tĩnh Bình, lại vừa là đối tác có liên kết nghiên cứu với Phục Long mà hắn là người chịu trách nhiệm chính, thế nên khi biết Trình Phi Dương ở đây cũng chạy qua mới rượu, sau đó Trình Phi Dương nghe nói Lý Tĩnh Bình ở đây thì dẫn cả nhà qua.

Khương Hồng Thược và Trình Nhiên nhìn nhau mỉm cười, không có hành động nào, đều biết quan hệ của mình là chuyện nhạy cảm trong nhà.

Vị phó hiệu trưởng kia vừa dẫn Trình Phi Dương vào đã cười ha hả nói: “ Các vị các vị, đây là tổng giám đốc Trình của Phục Long, tổng giám đốc Từ của Địa ốc Viêm Hoa, nhưng hôm nay họ không phải nhân vật chính, tôi vô cùng vinh hạnh giới thiệu, tiểu soái ca Trình Nhiên nhà họ, trạng nguyên khoa tự nhiên của tỉnh Tứ Xuyên ta năm nay.”

Xung quanh ồ lên, thực sự bị hai chữ "trạng nguyên" thu hút rồi, hai vị tổng giám đốc kia liền không phải là đồ hiếm nữa.

Thế là Trình Nhiên lại lần nữa phải trưng ra vẻ mặt hiền lành khiêm tốn, thậm chí hơi ngốc nghếch vụng về kiểu mọt sách. Chuyện này gặp mấy lần rồi, Trình Nhiên có mánh khóe của mình, giả vờ là học sinh chỉ biết học tập ít va chạm, người ta sẽ chuyển hướng sang cha mẹ y thỉnh giáo cách giáo dục con cái, để y yên.

Ngay cả Lưu Cần cũng phải nhìn sang, mặc dù người ngoài đồn cái gì mà "người bản địa Bắc Kinh 400 điểm là vào được Bắc Đại", thực ra chỉ là đồn, 500 điểm có thể vào được đại học loại 1, chứ muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại thì vẫn phải thuộc top đầu, con cô cũng thế.

Nhưng có điều chắc chắn là, người bản địa thủ đô thì vào Thanh Hoa Bắc Đại thì nhẹ nhàng hơn ngoại tỉnh. Đặc biệt ở tỉnh lớn truyền thống cao khảo như Tứ Xuyên, vào được Thanh Bắc phải tỉ lệ một trên một vạn, vậy trạng nguyên tỉnh là khái niệm gì?

Cho nên Lưu Cần dù kiêu ngạo về con nhưng tự biết mình không đem khoe khoang.

Trình Phi Dương ứng phó qua loa với mấy người kia rồi đến mời rượu nhà Lý Tĩnh Bình, người ta là lãnh đạo cũ, Phục Long thời kỳ đầu nếu không có sự ủng hộ của Lý Tĩnh Bình chưa chắc có ngày hôm nay, phần ân tình này không dễ xóa bỏ.

Thế nên bất kể giữa hai bên có khúc mắc gì, ở trường hợp này Trình Phi Dương và Khương Vi Cầm nên làm thế nào thì làm như thế, về mặt thể diện rất đầy đủ.

Nói ra thì nguồn cơn trong chuyện này, về sau nghĩ lại, Lý Tĩnh Bình hiểu rõ hơn ai hết, vợ hắn không phải cố tình làm khó Phục Long, chẳng qua nhiều chuyện xảy ra trùng hợp, con gái bảo bối của họ giấu cha mẹ lén lút chạy sang Mỹ gặp Trình Nhiên bị phát hiện, về nhà hai mẹ con nói nặng lời với nhau vài câu thành chiến tranh lạnh, vợ hắn càng tức.

Nếu đổi lại là bình thường không khúc mắc gì, vợ hắn thế nào cũng gọi điện thoại cho Trình Phi Dương để thảo luận rồi.

Nói chung, vẫn tại thằng nhóc giỏi gây chuyện kia làm rối hết mọi chuyện lên.

Vì thế Lý Tĩnh Bình ‘dằn mặt’ Trình Nhiên: “ Còn nhờ trước kia thành tích cháu không tốt, còn tới nhà chú để Hồng Thược dạy kèm, sau đó hai đứa vào Thập Trung, cháu cũng đuổi theo con bé hụt hơi nhỉ, đáng tiếc là Hồng Thược ra nước ngoài, nếu không vị trí trạng nguyên này cháu sẽ phải tranh hơi vất vả đấy.”

Trình Nhiên cười đáp: “ Cháu cũng thấy đáng tiếc.”

Nếu là đem so sánh với người khác, Từ Lan không vui đâu, nhưng là Khương Hồng Thược thì khác, cô thực sự rất thích cô bé này, nhìn đã thấy vừa mắt, lại ở trước mặt Khương Vi Cầm càng cố tình nắm tay Khương Hồng Thược hết sức thân mật nói: “ May cho con mới đúng đấy, nếu có Hồng Thược ở đây con lại lần nữa mất mặt thôi.”

Buồn cười thế đấy, ai có thể ngờ rằng quan hệ thân thiết giữa hai đứa bé giờ lại trở thành trung gian để hòa hoãn quan hệ hai nhà.

Lời này xem như cũng là một thiện chí, Lý Tĩnh Bình cười lớn nâng ly: “ Dù gì Trình Nhiên cũng làm rạng cho Sơn Hải chúng ta mà, tiếp tục cố gắng nhé.”

Khương Vi Cầm cố gắng không để ý tới Từ Lan khiêu khích mình, cũng nâng ly lên mỉm cười với Trình Nhiên: “ Chúc cháu sau này tiền đồ vạn dặm.”

“ Cám ơn lời chúc tốt lành của dì, đây là lời chúc tốt nhất cháu thu được hôm nay. “ Trình Nhiên cụng ly, thanh thủ nịnh một câu:

Khương Vi Cầm uống một hơi hết sạch, khóe mắt nhìn Trình Nhiên, rõ ràng là mang cái vẻ, khó chịu mà giết không nổi.

Nhìn hai nhà trò chuyện vui vẻ, với lại nghe câu chuyện thì có vẻ con cái hai bên còn rất thân thiết, hơn nữa lại là nam thanh nữ tú, nếu bảo chỉ cùng nhau ôn tập thì ai mà tin chứ, nếu phụ huynh hai bên không phản đối, rất có khả năng tiến xa hơn nữa không chừng.

Những người cho rằng "biết nội tình" liền hoang mang, không phải tin đồn hai nhà này có mâu thuẫn lớn sao?

Nếu chỉ là người lớn với nhau thôi thì không ai tin đâu, tới tuổi này bọn họ thì mấy thủ đoạn xã giao ai còn lạ gì, ngoài tay bắt mặt mừng, sau lưng hận không thể đạp chết đối phương, nên không coi là thật. Nhưng cả con cái hai nhà thân mật như vậy, rõ ràng mấy tin đồn ngoài kia không đáng tin rồi.

Thực ra chuyện hai nhà, người ngoài nghĩ vỡ đâu cũng không hiểu được, kiêu ngạo như Khương Vi Cầm không bao giờ có chuyện xin lỗi Trình Phi Dương, dù gì về nguyên tắc cô không làm sai, nhưng ít nhiều chủ động chức mừng Trình Nhiên cũng là tỏ thiện chí. Sâu xa hơn là muốn nói, chuyện kia không phải vì cô ác cảm với Trình Nhiên mà làm thế, còn đối phương lĩnh hội được không thì cô không quan tâm rồi.

Dù thế nào, gặp nhau rồi, nói chuyện rồi, xem như tốt hơn trước.

Buổi tối về nhà, Lý Tĩnh Bình và vợ con đi dạo trên đê bên sông, còn có chút bất bình: “ Năm xưa trung khảo, con không nên dạy kèm thằng nhóc đó, giờ từ đứa được dạy kèm nó thành trạng nguyên rồi.”

Câu này chủ yếu mang tính chất nói đùa thôi, thái độ của Lý Tĩnh Bình với Trình Nhiên không như vợ mình, nói chung cái thằng con trai theo đuổi con gái cưng của mình, ít nhiều chướng mắt, không phải đặc biệt nhắm vào Trình Nhiên.

Khương Hồng Thược không nhịn được cười, hai nay hai nhà gặp nhau tuy gượng gạo, nhưng rõ ràng không phải là khúc mắc không thể vượt qua, cô và Trình Nhiên không phải trở thành Romeo và Juliet phiên bản hiện đại, cô rất mừng, giọng có chút nũng nịu: “ Cha, chuyện từ bao lâu rồi mà.”

“ Khi nào thì chuyện cũng phải có mở đầu, con nghĩ mà xem, con ôn tập cho nó, nên nó vào được Nhất Trung. Con tới Thập Trung, kết quả một năm sau nó tới Thập Trung, vốn thành tích thường thường, sau đó liên tục tăng lên, không phải do con dẫn dắt à? “ Lý Tĩnh Bình vung tay khẳng định: “ Con mà không đi nước ngoài, nhất định sẽ đánh bại nó.”

Những lời "thiếu chững trạc" này, Lý Tĩnh Bình cũng chỉ có khả năng nói với con mình.

Khương Hồng Thược nghiêm túc phân tích: “ Cha này, chưa chắc đâu, Trình Nhiên chẳng qua là vì nhiều việc phân tâm thôi, nếu cậu ấy thực sự tập trung vào việc gì đó, con không chắc áp chế được.”

Lý Tĩnh Bình trừng mắt với con gái, đúng là nữ nhi hướng ngoại, mắng thắng ngốc đó vài câu có sao đâu, nó lại chẳng nghe thấy, nhìn vợ nãy giờ đi một mình không tham gia câu chuyện, hạ giọng xuống nói: “ Mẹ con thời gian này không vui ... Hồng Thược, chịu khó trò chuyện với mẹ con nhiều một chút, đừng để mẹ con thành Võ Tắc Thiên.”

Khương Hồng Thược khẽ gật đầu, việc lần trước, cô và Trình Nhiên cũng ngồi phân tích lại tình hình khi đó, nói ra thực sự là không may, cô cũng có một phần lỗi trong chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận