Trùng Nhiên

Chương 299: Làm được rồi.

Trở về tới nhà Trần Tuệ Nghiên giúp Khương Hồng Thược liên hệ với ban tuyển sinh. Vì nhà hai người khá gần nhau, thời gian của Trần Tuệ Nghiên lại linh hoạt, nên nếu mẹ Khương Hồng Thược về muộn, đôi khi Trần Tuệ Nghiên cũng tới chăm sóc cho cô, rồi cùng mẹ Khương Hồng Thược gặp nhau ăn cơm, đi uống cà phê tán gẫu hay spa thư giãn, làm đẹp gì đó, đã thành phương thức sinh hoạt cố định hai nữ nhân điều kiện kinh tế dư dả này.

Đợi Trần Tuệ Nghiên vào bếp chuẩn bị cơm tối, Khương Hồng Thược cầm tờ giấy về phòng riêng của mình, cầm điện không dây.

Đó là gian phòng nếu nhìn qua sẽ cảm thấy vô cùng “bừa bộn”, vì có quá nhiều thứ, ba mặt trường là giá sách rồi, trên đó không chỉ có sách, còn vô số tranh ảnh, món quà lưu niệm cùng món đồ trang trí nhỏ xinh xinh lấp lánh mà các cô gái khó cầm lòng được … nhìn gian phòng có thể nhận ra chủ nhân của nó là người hoạt bát với sở thích rộng lớn.

Cầm điện thoại ngồi trên giường trải đệm màu hồng phấn, cô ra soát lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua, thực ra Khương Hồng Thược đã phát hiện ra có điều khác thường, chính là lúc chia tay Trình Nhiên nói câu "năm sau gặp", một người nếu thực sự muốn gặp nhau, sẽ không nói thời gian gặp gỡ lâu như thế.

Rồi thông qua "lời khai" của Tào Lệ Văn, rất có khả năng Trình Nhiên đã sớm có an bài và chuẩn bị.

Suy đoán này có thật hay không thì phải điều tra kết thúc mới rõ chân tướng.

Vì thế Khương Hồng Thược dựa vào số điện thoại chủ nhiệm ban tuyển sinh, quay số. Tay cô hơi run, suy đoán này có chút hoang đường, giống như cô từng có giấc mơ được bay cao vô cùng chân thật, nhưng đột nhiên mở mắt ra thấy trần nhà cùng bức tường bao quanh, chớp mắt đó lòng đầy hụt hẫng vì mất đi tự do.

Cô rất sợ lại bước hụt lần nữa.

Khi chưa có kết luận điều tra cuối cùng, hết thảy không tính, dù là mơ có thật tới mấy cũng chỉ là bong bóng tan vỡ khi tỉnh lại thôi.

Cho nên không một ai có thể biết được 40 phút lữ trình từ Sơn Hải về Thành Đô, rồi quãng thời gian cùng Tần Tuệ Nghiên về nhà, lòng cô cồn cào ra sao, mỗi giây phút qua đi dài dằng dặc thế nào, vậy mà cô còn không thể để Trần Tuệ Nghiên biết.

Bên kia vừa bắt máy, giọng Khương Hồng Thược mang theo chút gấp gáp hỏi: “ Xin chào, có phải là chủ nhiệm Trương không ạ?”

Chủ nhiệm Trương hiển nhiên đã có chuẩn bị, nhiệt tình đáp lại: “ A, cháu là Khương Hồng Thược có phải không, bác được báo là cháu có điều cần hỏi, cháu hỏi gì cứ nói.”

“ Vâng ạ, cháu là Khương Hồng Thược, cám ơn bác, cháu có chuyện này muốn xác nhận, lần này Thập Trung tuyển học sinh chuyển trường năm hai, tuyển được bao người ạ? ... Ồ, ít vậy sao ạ, vậy nhất định là khó vào lắm, bác có biết tên mấy học sinh đó không ạ. “ Dù cố gắng khống chế toàn thân Khương Hồng Thược vẫn run lên nhè nhẹ, tay nắm ống nghe cũng ươn ướt: “ Vâng, là thế này, cháu có người bạn nói là muốn thi vào Thập Trung, không biết là có thi đỗ không? ... Vâng, vâng ạ, cháu biết, cám ơn bác.”

Đợi bên kia xác nhận xong, giường truyền tới một tiếng rầm!

Khương Hồng Thược sau khi vỗ tay xuống giường thì nhắm tịt mắt "a" một tiếng hết sức kiềm chế, sau đó vươn tay ra vội vàng kéo lấy con gấu bông, úp mặt vào cái bụng mềm mại của nó, mười ngón tay bấu chặt vào người nó.

Nếu không làm thế, chắc cô hét lên thật lớn mất.

Chừng mấy phút sau, thấy hơi ngạt thở, Khương Hồng Thược mới đưa tay chống gò má lên, tóc tai đã rũ rưỡi che mất nửa khuôn mặt, nhưng không che được đôi mắt sáng như bảo thạch, răng siết lại lẩm bẩm: “ Hừ, khai giảng gặp lại nhé Trình Thế Mỹ.”

“ Chàng trai, mày quá ngây thơ rồi.” Từ quán internet có tên "Câu Lạc Bộ Intel" đi ra thì đã là hoàng hôn, Trình Nhiên vươn mình một cái hít thở không khí trong lành, nói với Du Hiểu:

Du Hiểu có chút ủ rũ, sau khi game Starcraft phát hành, hắn cực kỳ hăng hái, nghiên cứu chiến thuật, luyện tốc độ tay, chuẩn bị cho Trình Nhiên thấy thủ đoạn của mình.

Từ cao trung tới nay, chuyện hai đứa cùng tới quán net chơi đã ngày càng ít, Trình Nhiên dự định thi chuyển trường tới Thập Trung, thế nên chỉ có một mình hắn ra vào quán net.

Du Hiểu toàn tâm toàn ý luyện kỹ năng chơi Starcarft, định giẫm đạp Trình Nhiên ở game này. Kỳ nghỉ hè, hắn rốt cuộc cũng được thỏa mãn thú vui nho nhỏ của mình, ngày ngày kéo Trình Nhiên ra quán net ngược lên ngược xuống, mỗi lần bước ra ngoài quán là hắn cười thật to, Trình Nhiên hậm hực theo sau.

Chỉ là thằng đó tiến bộ nhanh kinh khủng, Dù Hiểu mới đầu mang tâm lý "giết gà", càng lúc càng phải dốc sức đánh, cuối cùng là tới hôm nay Du Hiểu với nick "Đông Phương Bất Bại" trước mặt bao người thua liền ba trận, đúng là thua tới cái quần cũng không còn.

Khóc bằng đủ thứ tiếng hơn nữa là cái nhóm bình thường dựa vào đại thần hắn hẹn đấu với người gần đó kiếm không ít tiền, hôm nay nhìn khuôn mặt lạ như Trình Nhiên, tất nhiên đều cược ý thắng, song cũng có số ít đánh liều chơi lớn, đặt cho Trình Nhiên.

Kết quả hôm nay Đông Phương Bất Bại gặp phải cao thủ, khiến một đám mất tiền, chúng vốn là lưu manh ở khu vực, thường ngày rất chiếu cố Du Hiểu, vì hắn có tốc độ tay cao lối chơi tàn bạo, rất hợp khẩu vị của chúng.

Ánh mắt chúng nhìn Du Hiểu nghi ngờ, không biết hắn có buông tay không?

Chẳng giống vẻ nhàn nhã bên ngoài, Trình Nhiên thắng mấy trận này cũng toát cả mồ hôi, tay rã rời chứ chẳng nhẹ nhàng gì, đến cả tinh thần vì mấy tiếng tập trung mà suy kiệt. Du Hiểu lợi hại lắm, ỷ vào tốc độ tay cao nên điều động loạt đơn vị quân nhỏ quấy nhiễu không ngừng, làm Trình Nhiên lúc nào cũng phải căng mắt ra đối phó, sơ xảy chút là bị hắn rỉa quân, phá nhà.

Starcarft xuất hiện, tới hai chục năm sau người ta vẫn còn bàn tán, định sẵn đã thành kiệt tác trên lịch sử trò chơi, trong quá trình đó sinh ra vô số chiến thuật kinh điển, Du Hiểu thua bởi tầng cấp đó.

Nếu chỉ luận về kỹ thuật thôi, Du Hiểu thực sự là cao thủ ngộ tính cực tốt, trước khi trùng sinh, Trình Nhiên đánh với hắn, mười trận thua bảy là ít, thua trắng cũng không phải là không có.

Cuối cùng cũng xỉ nhục được nó một lần, nhưng bảo làm lần nữa thì Trình Nhiên không ham, quá mệt, không đáng tí nào.

Trình Nhiên biết hôm nay mình thắng nhờ chiến thuật ưu tú đời sau cùng tập trung 120% tinh thần và chút may mắn, đây là đỉnh cao của y rồi, sau này muốn tiến bộ thì không thể.

Nhưng Du Hiểu thì khác thằng đó như cái cây hoang dại, đánh lộn xộn thật, nhưng tiềm năng vô cùng lớn, nếu để nó học thêm chiến thuật nữa thì chấp hai Trình Nhiên không chừng.

“ Mấy chiến thuật kia làm sao mày nghĩ ra được, quá giảo hoạt ...” Du Hiểu trầm ngâm, thua rồi không buồn lâu mà cân nhắc nguyên nhân thất bại, rất có phong phạm cao thủ: “ Nói thật đi, có phải mày lén lút luyện ở nhà không, lối suy nghĩ rất mới mẻ, có thể đưa lên báo đấy.”

Trận cuối cùng vừa qua, rõ ràng là hắn đã áp chế quân terran của Trình Nhiên trong căn cứ, đang chuẩn bị điên cuồng đẻ quân thì kinh tế đỏ chót.

Thất kinh quay đầu lại mới phát hiện Trình Nhiên không biết từ khi nào ở rìa góc chết nơi mình khống chế, tạo ra hai cái xe địa lôi, xông vào mỏ đồ sát, làm gián đoạn kinh tế, sau đó phản công đánh lùi lại.

“ Tao không phục, không tin mày nhiều trò như thế, mày cứ giở hết thủ đoạn của mày ra, đến lúc tao bắt bài hết rồi là mày sẽ thua thôi. “ Du Hiểu tự tin mười phần, trận nào Trình Nhiên cũng bị hắn áp đảo toàn diện, toàn dựa vào chiến thuật kỳ dị giành phần thắng, không không tin Trình Nhiên có thể liên tục nghĩ ra chiến thuật mới:

“ Mày không còn cơ hội nữa đâu, tao phải chuẩn bị chuyển nhà rồi, khai trường sẽ học ở Thành Đô, nhà mày có khi cũng đi mà. “ Trình Nhiên nhắc nhở:

“ Tao suýt quên. “ Du Hiểu tinh thần sa sút thêm một chút, đối với người lớn lên bên nhau từ nhỏ như họ mà nói, chia tách, thay đổi vẫn còn chút xa lạ, cuối cùng chỉ biết gãi đầu: “ Mày liên hệ với trường nào rồi?”

“ À, tao đỗ vào Thập Trung rồi .” Trình Nhiên vừa nói vừa cẩn thận lùi lại:

Quả nhiên Du Hiểu nhảy dựng lên, bóp cổ Trình Nhiên lắc lấy lắc để: “ Fuck, fuck, fuck ... Thằng chó này, từ bao giờ?”

“ Buông tao ra, họ mới gọi điện không lâu. “ Trình Nhiên gỡ tay Du Hiểu ra hi liền mấy cái, thằng quỷ nó định giết mình thật hay sao:

“ Mày bị ngốc không đấy, gọi điện thoại nói không chừng là lừa mày đấy, nói không chừng bọn lừa đảo từ nơi nào đó có được thông tin về mày, gọi điện lừa đóng tiền lệ phí gì đó .”

“ Tao thu được thư thông báo rồi, chắc là thật.”

Du Hiểu lại giơ tay lên định đánh, cuối cùng buông thõng xuống, thở dắt ra một hơi không rõ buồn vui: “ Vậy là mày cuối cùng cũng thi vào cùng trường với Khương Hồng Thược rồi.”

Hai đứa vừa về tới khu tập thể thì thấy đám trẻ con tụ tập ở cổng, bàn tán gì đó, mặt ai nấy lo lắng nghiêm trọng, Liễu Anh thấy họ về chủ động đi tới nói :" Trình Nhiên, Du Hiểu, Tiểu Thạch Đầu hôm nay đang chơi ở sân thì đột nhiên lăn ra ngất xỉu, đưa vào bệnh viện rồi, hình như nguy kịch lắm."

Tiểu Thạch Đầu? Trình Nhiên giật mình, y quên mất chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận