Trùng Nhiên

Chương 374: Dấu vết chim hồng.

Trình Nhiên khi sáng tạo nhân vật Khương Hồng Thược đã bỏ không ít công sức, một vài đặc điểm của cô được y nắm bắt rất tốt, ví như đường nét đôi mắt, tuy vẽ hoạt hình phóng đại lên một chút, song có thần vật của nguyên bản, phối hợp với cái răng nanh nho nhỏ đáng yêu, tạo nên một nhân vật mạnh mẽ lại không thiếu nữ tính. Cho nên một vài học sinh Thập Trung mua Tam Quốc Sát, rút riêng tấm thẻ bài này ra để bảo quản.

Nhân vật này ban đầu vốn đặt tên là Khương Hồng Điều, chỉ là Trình Tề thấy quá quê mùa, cho rằng con gái Khương Duy không thể lấy tên đó, kiên quyết phản đổi. Trình Nhiên thấy giấu đầu hở đuôi chẳng thà lấy luôn tên thật.

Ai ngờ được chuyện này.

Khiến cho ngày hôm đó Vũ Hân ngồi cùng bàn với Khương cầm tấm thẻ bài đó bất mãn nói: “ Thật đúng là, mọi người nói xem, người chế tác ra thứ này có phải là trùng hợp nhìn thấy Hồng Thược ở trường mình, hay là thấy trên báo, sau đó mặt dày làm ra không?”

“ Chứ còn không phải à, nhìn cái răng nanh, rõ ràng là Hồng Thược rồi.”

“ Chắc chắn lúc vẽ nhân vật này, đầu óc hắn rất đen tối mới vẽ ra gợi cảm như vậy.”

“ Đồ biến thái, cứ tưởng tượng một ông chú trung niên râu ria tóc tai bờm xờm ngồi trong cái phòng lộn xộn, sau đó liên tưởng tới Hồng Thược của chúng ta rồi ... “ Một nữ sinh ôm hai vai làm động tác rùng mình:

Đám nữ sinh đó nói rất to, Trình Nhiên cách hai bàn nghe thấy rõ ràng, bất giác chột dạ rụt cổ vào. Bí mật này y sẽ giữ tới chết, hoặc ít nhất ở Thập Trung này không thể để lộ ra, nếu không chết là cái chắc.

Khương Hồng Thược đi qua chỗ Trình Nhiên, mắt nhìn thẳng về phía trước, không có bất kỳ biểu thị nào cả, phản ứng đó rất đáng quan ngại.

Ngoài ra chuyện ở Bảo Quốc Tự ngày hôm đó giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đều ngầm hiểu ý với nhau không nhắc tới nữa, dường như chưa từng xảy ra.

Nhưng móng chim hồng dẫm lên tuyết, thế nào cũng để lại dấu vết, con đường phía trước của bọn họ như thêm một đại dương chắn ngang.

Cuộc sống ở Thập Trung với cả hai như bến cảng tránh giông tố, dung nạp bộ phận chói mắt nhất tuổi thanh xuân, nhưng quãng thời gian này dài bao lâu đây? Hai năm, hoặc may mắn lại thêm 4 năm đại học nữa.

Trước kia Khương Hồng Thược ở trên lớp nghe giảng mắt chỉ chú ý tới bảng đen, gần đây vì Trình Nhiên thi thoảng quay đầu, cô gái chăm chú học tập cảm nhận được cũng đưa mắt sang.

Bốn mắt chạm vào nhau, Trình Nhiên mỉm cười, khóe môi Khương Hồng Thược cũng hơi cong lên, tựa hồ cười loại trò chơi này rất nhàm chán, vậy mà hai người còn chơi mãi.

Đều biết một tương lai bất định ở phía trước, hai người càng thêm trân trọng ngày tháng hiện giờ.

Thực ra số học sinh chơi Tam Quốc Sát mà còn tơ tưởng tới Khương Hồng Thược là bộ phận nhỏ thôi, đa phần theo đuổi chiến thuật cách chơi của nó, có không ít người nghiên cứu thấu đáo, sáng tạo ra một số cách chơi mới. Vì thế mọi người cũng nhắc tới quán cà phê chủ đề Thiên hành đạo quán, tới nơi đó có thể tìm được đối thủ, coi như xuất hiện đúng lúc, lại cách Thập Trung không hề xa, đi hết con đường dài là tới rồi.

Dù sao là học sinh mà, chưa tự chủ được kinh tế, có người tổng kết chiêu hay nhất là tới Thiên hành đạo quán gọi một cốc hồng trà lạnh có 9 đồng thôi, cuối tuần có thể ngồi liền cả buổi chiều, vừa có địa điểm tốt tụ tập không ngại la hét ảnh hưởng người khác, lại có không khí, quá lãi.

Nếu như mặt dày một chút có thể gọi một cốc cà phê, cùng ba người bạn chiếm lấy một bàn, điểu kiện tiên quyết như đã nói là mặt phải dày, nếu không thi thoảng sẽ có phục vụ viên xinh đẹp tới nhỏ nhẹ hỏi một câu "các anh cần thêm gì không?", lỡ không chống đỡ nổi gọi thêm gì đó là thiệt lớn rồi.

Trình Nhiên nghe đám học sinh thảo luận với nhau mà muốn đập đầu vào bàn, song chẳng biết cách nào cả. Với đám học sinh này mà nói, đó là trí tuệ cuộc sống, chỉ là khi người ta dùng kỹ xảo đó lên mình, không cảm giác thú vị nữa.

Quán cà phê chủ đề thực sự là một cái mô hình tỉ lệ đổi chỗ ngồi cực thấp, board game lại thường tốt thời gian, chơi một trận Tam Quốc Sát, nếu ở trạng thái giằng co, một hai tiếng bất tri bất giác trôi qua là bình thường. Nếu khách gọi một cốc trà ngồi suốt cả một buổi chiều, quán cũng chẳng thể đuổi khách, khiến chi phí đẩy lên rất cao, làm loại hình này không phát triển được.

Với Trình Nhiên mà nói, kiếm được tiền hay không là thứ yếu, Thiên hành đạo quán có thể cân băng thu chi là có thể qua ngày nào hay ngày ấy rồi, vì ý nghĩa thực sự của nó là thành "sự tồn tại hung hãn nhất" thu hút mọi người tới đây.

Dựa theo phản hồi ở Thập Trung, hiệu quả không tệ.

Hạ tuần tháng 10, đại hội thể thao trường khai mạc.

Khương Hồng Thược báo danh tham gia vào hai môn nhảy cao và nhảy xa giành cho nữ.

“ Kỳ thực Hồng Thược không sở trường chạy đường dài cơ, hai môn kia không phải là sở trường của cô ấy đâu, nhưng cô ấy phải làm gương cho lớp, phải báo danh.” Trương Bình ngồi cùng bàn với Trình Nhiên, vì thế hai người này trong lớp "mắt qua mày lại" với nhau, hắn biết thừa, sớm nhận định Trình Nhiên và Khương Hồng Thược là một đôi rồi: “ Cô ấy báo danh rồi, cậu không thể kém được, cậu và cô ấy thân thiết, người nói ra nói vào nhiều, phải thể hiện một chút đi chứ, cho người khác thấy mình có tư cách.”

Thế là tên bạn nhiệt tình đó chẳng đợi Trình Nhiên đồng ý đã tới chỗ cán sự thể dục báo danh Trình Nhiên tham gia nhảy cao và nhảy xa, cùng với cả chạy bền cự ly 4 nhân 100 với cả 3000 mét.

Còn hắn chả tham dự môn nào.

Trình Nhiên thực sự là hết nói, nhưng cũng không bài xích, đại hội thể thao trường với y mà nói là thứ sản vật xa xăm rồi, có thể ôn lại một lần, trong lòng có chút chờ mong.

Thời gian qua y nhiều việc, chẳng mấy chú ý chuyện ở trường học, cảm giác có chút lạc long, tranh thủ cơ hội hòa nhập lại cũng tốt.

Trên đại hội, đám học sinh vì vận động viên lớp mình mà ra sức la hét, cổ vũ, trên sân vận động phát ra tiếng nhạc sôi động phấn khích, lại thêm vào vận động kịch liệt mồ hôi đầm đìa làm toàn thân dễ chịu, khi ráng chiều nhuộm đỏ thao trường, một chai nước lạnh vào cổ họng, muốn hét lên vì sảng khoái.

Bất ngờ nho nhỏ diễn ra ở khu vực thi nhảy cao làm lớp số 5 sôi sùng sục, tuy không phải môn thể thao đối kháng trực tiếp, nhưng ở dưới tình huống chỉ còn lại hai người quyết phân thắng bại này, bầu không khí vẫn rất kích động. Mỗi lần khiêu chiến độ cao mới, dốc hết sức bộc phát trong khoảnh khắc nhảy lên, xung quanh lặng xuống một giây.

Khiến cho bên này nhảy, bên kia "trận địa" do lớp dùng ghế ghép lại không ngừng có người như lính truyền tin chạy đi chạy lại thông báo.

“ Trình Nhiên nhảy qua mức 1 mét 75 rồi.”

“ Giờ là 1 mét 77.”

“ Đột phá 1 mét 8.”

“ 1 mét 82! 1 mét 82 rồi.”

Thế là học sinh lớp số 5 vốn phân tán khắp toàn trường đều kéo về nơi thi nhảy cao, xem Trình Nhiên đối đầu với một học sinh năm ba.

Khương Hồng Thược cũng xuất hiện trong đám nữ sinh, nhìn Trình Nhiên liên tục khiêu chiến độ cao, mồ hôi đầm đìa, miệng thở dốc vẫn nhìn chằm chằm mức sáng, hai mắt sáng dập dờn.

Vũ Hân thường ngay vốn không ưa Trình Nhiên cho lắm, lúc này cũng nắm tay nữ sinh bên cạnh, hoặc reo hò hoặc tiếc nuối.

Bốn người Tô Hồng Đậu, Mã Khả, La Duy, Thư Kiệt Tây như lúc nào cũng xuất hiện bên nhau, Tô Hồng Đậu tỏ ra bất ngờ: “ Không nghĩ cậu ấy thuộc loại hình nam sinh thể thao.”

La Duy lấy tay tính độ cao Trình Nhiên vừa vượt qua, đã cao hơn cả đầu hắn rồi: “ Ở tầm này chắc tôi phải dùng sào mất.”

“ Cậu dùng sao cũng không qua nổi đâu, cơ bắp quá phát triển. “ Thư Kiệt Tây lý trí đánh giá: “ Kỹ thuật của Trình Nhiên rất tốt, nhưng có vẻ thiếu rèn luyện, nhảy vài cái đã thở thế kia rồi, e nhảy lâu không bằng người ta được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận