Trùng Nhiên

Chương 223: Túng luận. (1)

Triệu Nhạc đội cái mũ phớt nam, áo jacket dạ màu đen, cổ tay áo có hoa văn vàng cầu kỳ kéo dài tới khuỷu tay. Quần âu, giày da, đen từ đầu tới cuối, đang cùng trung niên nam tử mặc vest đeo kính gọng vàng trò chuyện.

Theo như Phàn Hân giới thiệu, trung niên nam tử đó tên là Từ Trung Viễn, biên tập trứ danh của tạp chí "Âm tượng" nổi tiếng, cũng là danh nhân giới âm nhạc. Cả hai bọn họ đều là khách chính ngày hôm nay, tiếp tới là đám bạn học của La Chi Tiên, đều là người có lai lịch.

“Hầu tử" Vương Gia Tuấn là bạn học của La Chí Tiên ở trung học quốc tế Thành Đô, trường này so với Thập Trung thì đều có bên hơn bên kém, một bên là trường tư lập hàng đầu, một bên là công lập hàng đầu. Đương nhiên, Quốc tế Thành Đô không thể so với trường lâu năm như Thập Trung về tỉ lệ đỗ vào đại học trọng điểm, cho nên đi theo con đường song ngữ, tiếp cận với quốc tế. Vương Gia Tuấn đã học xong khóa trình cao trung, thi được bằng A, có mẹ là chủ nhiệm khoa thanh nhạc Xuyên Âm, mục tiêu của hắn là học viện âm nhạc Thornton của Mỹ.

Bên cạnh là người mặc áo da, quần da, giày khủng bố, vẻ mặt lười nhác chính là Lô Tư Niên, ở đây không ai biết hắn, chứ các quán bar âm nhạc ở Thành Đô thì danh tiếng "Lô thiếu gia" không ai không hay. Là ông chủ các cụ điểm âm nhạc tại Thành Đô, trên phố quán bar nổi tiếng ở Thành Đô có không ít sản nghiệp của hắn. Hắn vốn học khoa sáng tác Xuyên Âm, nhưng gần đây lại chuẩn bị thi làm nghiên cứu sinh kinh tế ứng dụng của đại học Tài chính Thành Đô, đi theo con đường quản lý thương nghiệp.

Còn nữ sinh ôm ghita, gầy gò, mặc quần jean nát như ăn mày, trang điểm lòe loẹt là Điền Dĩnh Thanh, học khoa âm nhạc hiện đại của Xuyên Âm. Mọi người không biết cô chứ nếu nói tới người cha ca sĩ bậc ba ở quân khu tỉnh của cô thì vùng tây nam không ai không biết.

Ngoài ra số còn lại đa phần là liên quan tới âm nhạc, trong nhà cũng có lai lịch bối cảnh, không kinh doanh cũng là cán bộ.

Bảo sao ngay cả vòng tròn công tử ca của Sơn Hải cũng chỉ là khách bồi tiếp.

Nghe xung quanh trò chuyện tiết lộ thân phận lai lịch của từng người, đám trẻ con nhà bình thường lớn lên trong khu tập thể Hoa Thông như Liễu Anh, Du Hiểu chỉ biết líu lưỡi. Đột nhiên tiến vào tầng cấp cao hơn, làm họ rụt rè.

Dương Hạ dễ tiếp nhận hơn, vì nhà La Chí Tiên ở Thành Đô rất có địa vị, bản thân hắn cũng ưu tú, còn từng tham gia biểu diễn ở nhà hát lớn Thành Đô, cho nên cô cũng có chuẩn bị tâm lý về người ở tầng cấp mà La Chí Tiên tiếp xúc.

Vương Gia Tuấn thấy Điền Dĩnh Thanh đàn xong một bài, vỗ tay tượng trưng mấy cái, nói:” Dĩnh Thanh, nghe nói cha cô năm nay báo danh tham gia Xuân Vãn mà, cuối cùng không thấy lên ti vi, tiếc quá, mấy năm qua người có tư cách ở đất Xuyên chúng ta không còn mấy nữa.”

Điền Dĩnh Thanh thở dài:” Sư nhiều cháo ít, đâu dễ thế, nào là vũ cảnh, tổng cục chính trị, hải quân ... Các quân khu tranh nhau lên sân khấu đó, cha tôi không có người ở bên trên nói giúp, tới vòng chung khảo là hết.”

Qua những câu chuyện như thế mà bối cảnh lai lịch từng người lộ ra.

Còn đám Trình Nhiên thuộc về tầng lớp tới chiêm ngưỡng Triệu Nhạc, một là không thuộc cái vòng tròn này, hai nữa là gia đình không có lai lịch, nên chẳng ai chú ý tới cả, ngồi đấy rồi chỉ biết ngồi mà nhìn người ta trò chuyện mà thôi.

Tất nhiên trong mỗi buổi tụ hội, vai trò những "diễn viên quần chúng" thế này không thể thiếu, nếu không làm sao nổi bật người khác lên được.

Người nổi bật nhất không ai khác ngoài Triệu Nhạc, từng đứng trên sân khấu lớn biểu diễn, khí thế cũng khác, mà hắn không chỉ biết theo đuổi âm nhạc, còn gây dựng quan hệ cũng là hảo thủ, hắc bạch lương đạo đều quen biết. Nói hắn lấy âm nhạc làm công cụ gây dựng địa vị quan hệ cũng không sai. Nếu không chỉ đơn thuần là ca sĩ có chút tên tuổi, không tụ tập được đông đảo người có lai lịch như vậy.

Khách khứa vẫn liên tục tới, không giống "diễn viên quần chúng" như đám Trình Nhiên, bọn họ đều là người thuộc giới âm nhạc bản địa, quan hệ cạn thì tới chào hỏi, quan hệ hoặc bối cảnh lớn hơn thì uống vài ly, có chút quan hệ thì ngồi lại tán gẫu.

Biên tập Từ Trung Viên xòe năm ngón tay ra nói: “ Năm kia cậu ra album "Truy tìm" ký với Hâm Thụy Quảng Châu, khi đó tôi đã không đánh giá cao, công ty đó làm tuyên truyền quá tệ, nếu không album của cậu đâu chỉ có mười mấy vạn bản ... Nếu đổi lại là studio âm nhạc khác, tôi có thể đảm bảo ít nhất phải được 50 vạn album, cậu đã hot từ lúc đó rồi.”

“ Nói thật chứ, giới giải trí bây giờ chẳng mấy người được đào tạo chuyên nghiệp như cậu, cái đám có chút nhan sắc, đào tạo thanh nhạc qua loa vài tháng cũng lên sân khấu tự xưng ca sĩ. Nên tôi coi trọng cậu, Triệu Nhạc, sân khấu lớn nhất sẽ có vị trí của cậu.”

“ Cám ơn anh Từ, mấy năm trước tôi còn non nớt, không biết tìm người hợp tác, giờ có anh chỉ đường, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió rồi.” Triệu Nhạc tên thật không phải là thế, mà là Triệu Anh Kiệt, người huyện Ngô Xuyên Sơn Hải, từ sau khi tốt nghiệp tới giờ, ra hai album "Truy tìm" và "Phiêu", lượng tiêu thụ chưa tới 15 vạn, thuộc loại có tiếng mà không có miếng:

“ Yên chí, yên chí. “ Lời Từ Trung Viễn tâng bốc vậy đấy, cơ mà không đáng tin, trong giới này anh mà dễ tin lời khen của người ta là không biết đông tây nam bắc gì ngay:

Rất nhiều minh tinh mắc bệnh ngôi sao, cư xử cực tự là một phần vì đó, suốt ngày sống trong những lời khen ngợi như vậy, làm người ta không thấy được thế giới thực, quên mất bản thân là ai.

Trình Nhiên im lặng quan sát nãy giờ, tới lúc này vẫn chưa phát hiện Triệu Nhạc có gì đặc biệt, nghĩ dù gì thì cũng tới đây rồi, chẳng thể cứ thế về không, nghĩ ra một đề tài xen vào: “ Anh Triệu Nhạc, anh có biết Tần Tây Trăn của học viện Xuyên Âm Sơn Hải không?”

Vừa nhắc tới Tần Tây Trăn, Triệu Nhạc đang cùng người xung quanh trò chuyện bị thu hút ngay, quay đầu về phía Trình Nhiên: “ Năm ngoái, à năm kia rồi, tôi có tới học viện tổ chức tọa đàm, có một cô gái nhạc đệm, làm sai vặt cho tôi, tên là Tần Tây Trăn. Cậu quan hệ thế nào với cô ấy?”

Trình Nhiên gật đầu: “ Vâng, cô ấy là bạn tôi.”

“ Cô bé tay chân nhanh nhẹn lắm, đàn cũng tốt, lần sau tới học viện, tôi sẽ nhờ cô ấy làm trợ thủ.” Triệu Nhạc dù sao cũng là người tốt nghiệp Xuyên Âm Sơn Hải, đôi khi cũng về trường tham gia hoạt động, người bình thường hắn không nhớ đâu, nhưng biểu hiện và dung mạo của Tần Tây Trăn để lại ấn tượng rất sâu: “ Ừ, ở phía học viện tôi có chút tiếng nói, có thể chiếu cố cho cô bé ấy.”

Vương Gia Tuấn nghe tới đó "xì" một tiếng rõ to, không hề che giấu ý chế giễu, coi Trình Nhiên không biết thân phận, ý đồ gỗ mốc chòi mâm son, quay sang bên thi thầm gì đó với đám bạn, cả đám cười rộ lên.

“ Vâng. “ Trình Nhiên chỉ nói thế, không bắt chuyện thêm, chẳng để ý tới đám người Vương Gia Tuấn:

Tiếng cười của đám Vương Gia Tuấn chướng tai, cũng chẳng ai biết bọn họ nói với nhau cái gì, nhưng không khó nhận ra bọn họ cười Trình Nhiên.

Kỳ thực đám người Vương Gia Tuấn là như thế, tính cách có phần tùy ý, phàm gặp chuyện mà họ thấy khó chịu là thể hiện ra mặt ngay, người mà quen biết thì thấy không có gì, cười một cái thôi mà, chẳng có gì to tát.

Nhưng mà với Du Hiểu, Liễu Anh, những người mà Vương Gia Tuấn coi là đi dựa hơi Dương Hạ ăn chực thì là cảm thụ khác, mặt ai nấy đỏ lên rồi.

Xấu hổ quá, thằng đó làm gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận