Trùng Nhiên

Chương 161: Có gian tình. (1)

Cuối tuần đó Trình Nhiên cũng tới cửa hiệu của thím hai, còn hai đứa em họ Trình Tường và Lý Ngọc đi tới hiệu tạp hóa ngoài trường học trong Tp Sơn Hải tiếp thị rồi, coi như kinh nghiệm thực tế cho chúng sau này, thím hai cũng không phản đối.

Hai đứa nói hăng hái mười phần, bọn chúng chẳng phải muốn kiếm tiền, bọn chúng kiếm được bao nhiêu rồi cũng không hỏi Trình Nhiên, vì trước kia đã giao hẹn rồi Trình Nhiên xem xét tình hình mà đưa chúng, còn thừa sẽ gửi lại cho cha mẹ chúng.

Ở cái tuổi bọn chúng, tiền bạc chưa phải thứ có sức hấp dẫn lớn, cái quan trọng là phải vui, hôm nay còn thấy vui thì làm, mai hết vui chúng bỏ đó chẳng ai nói gì được.

Trình Nhiên tất nhiên cũng không giao chúng chỉ tiêu hay nhiệm vụ gì, dù có cũng chỉ nói miệng để chúng ý thức được được đang làm gì thôi chứ nó cũng không nằm trong kế hoạch lớn của y.

Làm được thì tốt, không làm được cũng tốt, kinh nghiệm sống thôi mà.

Chỉ là dù sao cũng là vụ làm ăn của anh trong gia tộc, Trình Tường và Lý Ngọc thấy mở đầu thuận lợi, bọn chúng mừng thật lòng, nếu được chia thêm chút hoa hồng thì coi như thêu hoa trên gấm.

Trình Nhiên cho mỗi đứa 200, thế là cuối tuần tận dụng thời gian đi tiếp thị càng hăng hái.

Còn ở trong khu tập thể công ty Hoa Thông, tin tức Trình Phi Dương chiếm lĩnh cục bưu điện Sơn Hải, hai bên lập nên quan hệ chiến lược sâu đậm, bắt đầu lan truyền, được mọi người nghị luận.

“ Lão Trình đó đúng là có năng lực mà, kỹ thuật chắc tay lắm, giờ cục bưu điện dùng thiết bị của họ rồi, vậy là công ty mới sống rồi.”

“ Thì Hoa Thông chúng ta vốn có tích lũy kỹ thuật nhiều năm, nhân tài không thiếu, chỉ là do vấn đề nội bộ công ty nên mới làm ăn bết bát thôi. Giờ không còn cản trở nữa, thế nên thành công cũng không lạ, có điều đợi đã, giờ còn nhiệt huyết dễ nói, đừng quên đa phần nhân viên vẫn là ở Hoa Thông sang, tức là mang luôn thói xấu sang, nên đợi xem sao đã, đừng vui mừng quá sớm.” Đó là lời thảo luận của cha mẹ Du Hiểu.

Còn ở nhà Diêu Bối Bối, cô nghe cha mẹ nói chuyện này thì mắt mở to tổng kết bằng một câu đơn giản trực tiếp: “ Nói vậy là nhà Trình Nhiên có nhiều tiền hơn nhà mình rồi ạ?”

Diêu Tuấn cười nhạt: “ Nhiều tiền thì đúng, song dựa vào số tiền đó nuôi nổi bao nhiêu cái miệng ăn mà cha Trình Nhiên ôm đồm không? Trên dưới mấy chục gần trăm người, không nợ lương là may rồi.”

Còn Triệu Bình Truyền thì mặt mày lúc nào cũng hầm hầm, hơi chút là tức giận mắng mỏ con cái, hắn không biết bao lần cản trở Trình Phi Dương, lần nào cũng tưởng ăn tươi nuốt sống được người ta, vậy mà đối phương như con gián đánh mãi không chết, thoi thóp tới tận bây giờ.

Là người cầm đầu phái chống đối, khi cả đám tức tối tụ tập với nhau, Triệu Bình Truyền cổ vũ sĩ khí: “ Thế thì làm sao, Phục Long thì cũng chỉ kiếm cái đơn vị nát ai cũng tranh như cục bưu điện để kiếm việc làm thôi ... Cục bưu điện có tiền không? Không có, thế ích gì, bọn chúng kiếm được hư danh thôi, tiếp theo Trình Phi Danh phải chạy xuống quê kiếm vài cái đồng lẻ.”

“ Đó là chỗ mấy công ty lớn người ta chẳng thèm ngó tới, chạy đến xin đội kỹ thuật của người ta lắp đặt thiết bị cho mình còn tốn tiền mời cơm người ta mới chịu xuống. Cách cục của Trình Phi Dương cũng chỉ đến thế thôi, sớm muộn cũng toi đời.”

Đã vào tháng 12 năm 1997 rồi, chẳng mấy chốc mà hết một năm, cuối năm người trẻ tuổi luôn toát ra vẻ háo hức trên mặt, còn người già thì thêm vào phần sương gió của tháng năm.

Ấn tượng lớn nhất của mọi người năm nay là vĩ nhân qua đời, Hong Kong và Ma Cao trở về, vị vĩ nhân ảnh hưởng sâu sắc tới đất nước ấy cuối cùng chẳng thể đợi tới ngày đoàn tụ đó.

Tiếc nuối, đó chính là thứ mà ngay cả vĩ nhân cũng không thể tránh được.

Vẫn còn nhiều sự kiện lớn, như cơn bão tuyết của làn sóng thôi việc đổ xuống, một tương lai tăm tối không nhìn thấy lối thoát bao phủ rất nhiều người, nhưng con người vẫn sống quật cường như cỏ dại. Thế giới này chưa có nhà cao tầng vút tận trời, đại đa số vẫn là nhà lầu bình thường cũ khí, không ai bị đuổi đi, con người ở trên mặt đất xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ như đàn kiến, dệt nên mạng lưới gọi là cuộc sống ... Nặng tựa Thái Sơn.

Năm đó xảy ra rất nhiều câu chuyện, có bi thương, có vui vẻ, những hỉ nộ ái lạc đó dần lắng xuống trong tim, trở thành kinh nghiệm sống quý giá, vì thế dù là cảnh nói cười sung sướng, dù là lúc lệ rơi đẫm áo, đều có giá trị riêng của nó.

Đối với học sinh của sơ trung Nhất Trung mà nói, trong năm đó, ký ức chung của mọi người chính là đoạn tường văn hóa tráng lệ tới giờ vẫn được lưu giữ kia.

Tất nhiên nói tới bức tường văn hóa đó mọi người lại nghĩ tới một tên đáng ghét, ngoài ra còn có một cô gái như bông hoa rực nở rồi bất ngờ tan biến để lại bao bâng khuâng lưu luyến, họ là hai con ngựa ô giả heo ăn thịt hổ, một đứng đầu cả lớp, một đứng đầu lớp, một đứng đầu toàn trường.

Lên cao trung thiếu mất đi hình bóng của Khương Hồng Thược trở thành tiếc nuối của rất nhiều người.

“ Này Hoàng Khiêm, nghe nói Thập Trung Thành Đô thay áp phích tuyển sinh rồi, có cả hình Khương Hồng Thược ở trên đó đấy .” Cũng có người không quên anh chàng lớp trưởng lớp số 1 tội nghiệp ở buổi liên hoan đó mặc thật đẹp cầm hoa tươi ngồi đó bần thần như người mất hồn.

Câu chuyện vẫn tiếp tục, ở năm tháng đó tuy có những chuyện làm người ta buồn bã, nhưng thứ mỹ hảo vẫn cứ manh nha.

Thứ hai vừa mới ra khỏi cửa, Trình Nhiên nhìn thấy Dương Hạ đi phía trước, cuối tuần trước Dương Hạ đưa dây buộc tóc cho mình buộc chân, kết quả là bị Du Hiểu dùng mất, khi đó cô ấy tức giận, chắc là vì việc ấy.

Trình Nhiên sau khi về nhà suy ngẫm cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ sơ suất của mình.

Mình đúng là vô tâm không để ý tới tâm tình của cô ấy rồi, vì thế y bước nhanh hơn, khi Dương Hạ đứng ở trên bục chờ xe, đứng ở bên cạnh cô.

Tp Sơn Hải mặc dù bốn mùa nhiệt độ dễ chịu, nhưng nhập đông, sáng sớm và tối vẫn khá lạnh. Dương Hạ phải bỏ bộ thể thao thoải mái yêu thích, mặc chiếc áo khoác lông màu hồng đáng yêu, hai má bị gió sáng thổi đỏ ứng, đứng đó xung quanh là sương sớm chưa tan hết, trông vô cùng thích mắt, thực sự làm người ta nhìn thấy có thêm động lực cho một ngày mới.

Dương Hạ đứng rất thẳng, không nhìn ngang ngó dọc, mắt chỉ hướng về phía xe buýt tới, đến khi phát hiện có người đứng bên cạnh, quay đầu một cái phát hiện ra Trình Nhiên.

Có lẽ là hơi giật mình, nhưng mà trên mặt cô hoàn toàn không biểu hiện ra điều này, chỉ hơi chậm một giây, sau đó Trình Nhiên nhận một cái lườm, một cái "hừ", rồi cái đầu xinh đẹp quay sang bên cạnh.

Ái dà, cô nàng vẫn chưa nguôi giận.

Trình Nhiên cho tay vào túi, lấy ra một sợi dây thừng đen, đưa tới trước mặt cô.

Ánh mắt Dương Hạ chiếu xuống, nhìn thấy thứ trong tay Trình Nhiên mời quay đầu nhìn y.

“ Xin lỗi, không được bạn cho phép mình đã để Du Hiểu dùng rồi, mình tìm nó đòi về, rửa sạch. Hôm kia cám ơn bạn.”

“ Mình không cần nó, cậu tùy tiện vứt đi đâu thì vứt.”

“ Hả?” Trình Nhiên ngớ ra, làm sao y có cảm giác Dương Hạ còn giận hơn nữa nhỉ, bằng chứng là giọng cố ấy lạnh thêm vài phần:

Dương Hạ hơi liếc mắt qua Trình Nhiên, tiếp tục đứng thẳng nhìn phía trước: “ Về phần xin lỗi hay cám ơn gì cũng không cần đâu, mình chẳng để ý, cậu đừng nghĩ mình cố ý tháo nó để cho cậu mượn ... Vừa vặn mình muốn vứt nói đi thôi ... Cậu không cần dùng nữa thì vứt đi đi .”

“ Ừ, được rồi ... “ Trình Nhiên hết sức lúng túng, không hiểu mình làm sai cái gì, thu tay lại, không vứt cất sợi thừng đen bị Du Hiểu dùng buộc vật nặng tới dão ra đó vào túi:

Động tác ấy lọt vào mắt Dương Hạ.

“ Có điều .” Đợi xe đỗ lại trước mặt hai người, cửa mở ra, Dương Hạ mới nở nụ cười: “ Thấy cậu thành khẩn như vậy, mình tiếp nhận.”

Trình Nhiên không hiểu thái độ Dương Hạ trước sau thay đổi là vì cái gì, dù sao cũng thở phào, thôi, coi như qua ải. Lên xe nhìn thấy Dương Hạ đã tìm được chỗ ngồi, đang chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Lần này Trình Nhiên không do dự gì cả, tới thẳng ghế trống bên cạnh Dương Hạ ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận