Trùng Nhiên

Chương 592: Mình muốn biết tất cả.

Trình Nhiên đã xem xong thư, còn lấy giấy nháp ra tính toán thử, vừa uống trà vừa gõ phím, làm ba việc cùng lúc :"Nhờ kỹ sư của cha mình giải bài cho cậu, mình phải hi sinh thể diện đấy, bạn định báo đáp thế nào?"

"Thể diện là thứ khó bỏ xuống nhất, cậu hi sinh lớn như thế, đúng là lòng dạ hiệp nghĩa."

Trình Nhiên gửi hình gật đầu.

Khương Hồng Thược tiếp tục chat sang: " Có qua có lại, sau này bạn tìm mình hỏi vấn đề số học, mình sẽ chỉ bảo một cách chân thành. Mà không chỉ giới hạn ở số học đâu, bất kể là vật lý, hóa học, ngữ văn, lịch sử, chính trị, thiên văn, địa lý, thuyết tương đối quy luật khách quan kinh tế, đều có thể thỉnh giáo mình, cảm động chưa?"

Cảm động cái đầu, Trình Nhiên là người đơn giản, y chỉ muốn báo đáp bằng "cái ôm tình bạn" thôi.

"Thuyết tương đối quy luật khách quan kinh tế là cái quỷ gì vậy, tên cuốn sách đang đọc à?"

" Thật thông minh, đợi mình xem xong sẽ chia sẻ tâm đắc với cậu."

Trình Nhiên gõ nhanh :" Không bằng kiếm thời gian hợp lý, địa điểm hợp lý, mình đồng thời thỉnh giáo triết học lý tưởng nhân sinh của bạn."

"Thời gian hợp lý, địa điểm hợp lý của cậu không phải là rạp chiếu phim hay quán cà phê ánh sáng mờ ảo mà đám nam sinh các cậu hay gọi là nơi có tỉ lệ thành công cao đấy chứ?"

"Sao thế được, phải là nơi ánh sáng rõ ràng lại có không khí học tập ví như thư viện hay nhà sách mới đúng, nhưng mà nếu bạn nhất định yêu cầu như thế, thì mình xả thân bồi tri kỷ thôi."

"Trình Nhiên, những nơi như thế không có cảm hứng, chúng ta kiếm chỗ có cảm hứng hơn đi."

Trình Nhiên ngứa ngáy, không khỏi có chút tưởng tượng vài cảnh cấm trẻ em.

"Được, được, nghe bạn hết"

"Ừ, vậy cậu ngoan ngoãn ngồi ở đầu bên đó, mình ngồi đầu bên này, thông qua đường dây điện thoại, nhập ký tự chuyển hóa thành mã nhi phân, cách màn hình, cảm thụ đối phương thông qua hình thức khác, chẳng phải chuyện đầy cảm hứng à?

Hứng cái đầu, có mà cụt hứng.

Vốn không hi vọng gì rồi, nên Trình Nhiên không dây dưa nhiều ở chủ đề này, chuyển sang kể chuyện thấy Chương Ngư ở bưu điện.

Khương Hồng Thược kể trước kia Chương Ngư từng đi xuống nông thôn dạy học, mấy năm qua hẳn luôn hỗ trợ cho học sinh nghèo khó mà hắn từng tiếp xúc.

Trình Nhiên ngạc nhiên :" Lương giáo viên được bao nhiêu mà còn hỗ trợ người khác, thầy ấy có làm thêm việc khác không?"

" Thầy Chương trừ tiền lương ra còn thi thoảng có bài viết trên báo giáo dục, nhuận bút viết sách. Thầy ấy sống một mình, có phòng do trường cấp, lại ít quan hệ xã giao, nên ít chỗ tiêu tiền." Khương Hồng Thược trả lời :" Có muốn biết cha mình đánh giá thầy Chương thế nào không?"

"Nói xem nào?"

" Giống như trong Bất phục lão của Quan Hán Khanh, cha mình nói thầy ấy là hạt đậu nấu không nát, luộc không chín, rang không nở"

"À, vậy tức là bảo người ta chơi trăng Lương Viên, uống rượu Đông Kinh, thưởng hoa Lạc Dương, leo lên Chương Đài à? Thầy Chương phong lưu thật."

" Nghiêm túc đấy, cha mình nói nếu không phải vì tính ương bướng của thầy ấy, thầy ấy di du học về, hệ thống giáo dục có chính sách ưu đãi nhân tài, ở Sơn Hải được cha mình hỗ trợ, khởi điểm làm sao mà thấp được."

Ra là còn có chuyện đó, cha Khương Hồng Thược có ý bồi dưỡng Chương Ngư , bối cảnh này đủ vững, nếu tới Sơn Hải, có khi ở mục cục trưởng cục giáo dục Sơn Hải có tên hắn.

" Vì sao không thành?"

" Thầy ấy từ chối, mẹ mình đoán khả năng thầy ấy chê Sơn Hải nhỏ, lo không có đất dụng võ, vì thế cho thầy ấy vài lựa chọn, một là tới làm thư ký khu trưởng, vài năm sau có tư lịch rồi mẹ mình có thể điều tới bên cạnh. Một cái khác là điều tới trường trung học ở Phong Huyện làm phó hiệu trưởng. Nhưng mà cái nào cũng từ chối, thầy ấy cố chấp làm theo ý mình, đi dạy học. Cha mình vì thế mà tức giận, mẹ mình cũng nặng lời, hai bên một năm trời không liên lạc. Về sau cha mình phải thỏa hiệp, nói là coi như đã nhìn thấy con người thầy Chương rồi, đó là không cam lòng ở dưới người khác, đặc biệt là nhà mình, không để ý tới ánh mắt người khác, sống trong thế giới của riêng mình."

“ Thì ra là thế .. .. “ Hai người trò chuyện từ máy vì tính rồi lại lên giường gọi điện thoại, Trình Nhiên ngẫm nghĩ: “ Giờ sẽ không che giấu gì mình nữa chứ?”

Khương Hồng Thược nhẹ giọng nói: “ Trình Nhiên, tuy mình không biết cậu định làm gì, nhưng cậu muốn biết gì, mình sẽ nói với cậu.”

“ Mình muốn biết toàn bộ những gì bạn biết về thầy Chương, bắt đầu từ lần đầu bạn gặp thầy Chương đi …”

Tần Thiên đã đi Bắc Kinh rồi, Thập Trung cũng chỉ buồn một chút thôi, bởi vì đã có Dương Hạ đến, cô thực sự là làn gió mới làm không khí trong trường tích cực hơn, thành tích ưu tú, gương mặt xinh đẹp, khí chất nữ thần lành lạnh đó làm độ nổi tiếng của cô trong khối cao dần.

Chỉ là có lúc Trình Nhiên đi qua chỗ Dương Hạ đang trò chuyện với bạn bè, vô tình quay đầu, sẽ phát hiện Dương Hạ nhìn mình từ xa, làm y khó tránh khỏi có cảm giác bị theo dõi như phạm nhân.

Y rất nghi ngờ mẹ mình giao phó nhiệm vụ gì đó cho Dương Hạ.

Trình Nhiên cũng đã dẫn Du Hiểu tới Thiên hành đạo quán chơi, hắn nói lúc ở Sơn Hải đã nghe thấy tiếng tăm của nơi này rồi, thấy nói ở đó có không gian internet tốt nhất Thành Đô, thế nào cũng phải tới cho biết. Tới nơi thì Tạ Phi Bạch ra đón, Trình Nhiên không giấu giếm gì với thằng bạn thân từ nhỏ, nói nơi này là do mình và Tạ Phi Bạch hợp tác mở ra, lúc đó từ miệng Du Hiểu phun ra một đống "Fuck! Fuck! Fuck !"

Cơ mà thằng này là đứa phổi bò, Tạ Phi Bạch vừa thách đấu một cái, thế là nó quên béng luôn, sắn tay áo lên hùng hổ ngồi vào máy.

Kết quả là đám cao thủ bản địa trong Thiên hành đạo quán lần lượt bị Du Hiểu đút hành ngập mồm, bất kể là Starcraft hay Age of Empire, Warcraft, Quake hay là Halflife, Du Hiểu đúng là có thiên phú khó tin được. Game chiến lược hắn tung hoành bất bại, ở game bắn súng cũng là cao thủ hàng đầu, nhanh tay nhanh mắt, đợi quen với đối thủ rồi là chỉ còn thấy hắn giẫm đạp người ta.

Khu vực game thường xuyên vì thao tác của Du Hiểu mà rộ lên những tiếng hò hét, cảnh tượng này ở đây không phải là nhiều, thi thoảng cũng có cao thủ được người ta vây quanh xem, nhưng mà cảnh cao thủ liên tục bị Du Hiểu hành thì thực sự kích thích chưa từng có.

Trình Nhiên nhìn Du Hiểu ngây ngất trong lời khen ngợi, mặt đỏ bừng bừng, nhưng hai tay thì vẫn vững vàng ổn định, không khỏi bội phục, thằng này có tiến bộ rồi, không như trước kia bên cạnh có nữ sinh khen vài câu là bắt đầu trượt dốc.

Thành tích học tập của Du Hiểu trước giờ chẳng ra sao, hai đứa từ nhỏ vốn kẻ tám lạng người nửa cân, về sau Du Hiểu tốt nghiệp học viện xây dựng làm giám sát công trình, rồi hai đứa một thời gian mất liên lạc. Lần cuối cùng Trình Nhiên về Sơn Hải ăn Tết, Du Hiểu xách chai rượu tới tâm sự, nói là hơn 30 rồi, bạn gái quen mấy năm trời đường ai nấy đi, trong nhà thúc giục kết hôn như đòi mạng, chịu không nổi nữa, chuẩn bị kết hôn với một cô gái trong văn phòng. Đừng nói yêu, đến thích cũng chẳng có, nhưng hai người đều bị gia đình thúc ép quá mức, thấy đằng nào cũng cần kết hôn, thôi thì cưới cho xong. Dù sao yêu nhau kết hôn chăng nữa thì cũng được bao năm đâu, sống có trách nhiệm với gia đình, với con cái, thế là được rồi.

Tiếng ồn ào trong khu trò chơi kéo Trình Nhiên khỏi hồi tưởng, cái thằng đó lại thắng rồi, tựa hồ chẳng có gì đánh bại được hắn.

Trình Nhiên tiếc lắm, thời này còn chưa có cái gọi là thể thao điện tử, xã hội cũng chưa chấp nhận thứ đó, thiên phú của Du Hiểu có thể nói là sinh không gặp thời.

Không biết tương lai nó sẽ thế nào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận