Trùng Nhiên

Chương 115: Em học sinh này đứng lên trả lời!

Trình Nhiên ngớ người mất một lúc, hồn vía từ trên chín tầng trời quay về nhân gian, à, phải rồi, là cô giáo dạy nhạc gần đây gây chấn động lớn trong trường.

Xì, bọn học sinh thời buổi này đúng là quá non, chẳng qua là nữ sinh trường nghệ thuật, xinh đẹp chút thôi mà, có cần làm như chưa bao giờ thấy con gái vậy không?

Dùng tâm thái của người từng trải thầm mắng đám chim non chả có tí định lực nào, Trình Nhiên chỉ tùy ý liếc về phía cửa lớp.

Trước tiên đi vào là cái chân mặc váy công sở, đôi chân trần không đi tất, thon thả mượt mà, trắng trẻo cân đối, sau đó là dáng người yểu điệu mềm mại, cô gái tóc hơi quăn ôm giáo án trước ngực, trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày như vẽ bước vào lớp một cái đã thu hút toàn bộ ánh mắt của học sinh.

Lớp trưởng Trương Phong hô to có chút kích động: “ Các bạn đứng.”

Rất nhiều học sinh đồng thanh hô khí thế: “ Chào cô giáo.”

“ Chào các em, ngồi đi. “ Cô gái khẽ gật đầu, trước tiên nhìn khắp cả lớp, tới vị trí Trình Nhiên, rõ ràng là dừng lại một chút:

Trình Nhiên chấn kinh, thầm hô trong lòng, thôi chết tôi rồi.

Trong bộ phim Forrest Gump từng có câu, đời người như kẹo chocolate, nếu không mở ra thì vĩnh viễn không biết ở bên trong có hình dáng gì, mùi vị gì.

Còn với Trình Nhiên, sao câu ấy như biến thành, đời người như bãi mìn, anh sẽ mãi mãi không biết bước tiếp theo mình dẫm phải quả mìn nào, sau đó bị nổ cho tan xác.

Chỉ một tích tắc ngắn ngủi Tần Tây Trăn dừng lại trên mặt mình, Trình Nhiên đã biết cô ấy nhận ra mình rồi.

Kỳ thực khi đó Trình Nhiên nói "chân thật đẹp" là một lời khen ngợi không chứa bất kỳ một tạp chất nào, giống như khi xem đá bóng, thấy phá bóng hay vỗ tay khen "đẹp lắm" vậy, Trình Nhiên thề y không có chú ẩn ý nào bên trong ... Nhưng y cảm giác cô gái này sẽ không nghe mình giải thích đâu.

Còn cái chuyện đá mặc váy lại còn đá chân rõ cao là lỗi của Tần Tây Trăn, Trình Nhiên có nhìn thấy gì cũng không phải lỗi của y.

Vừa rồi Tần Tây Trăn hơi dừng lại lập tức bị đám nam sinh đang nhìn không chớp mắt nhận ra.

Sau đó bọn họ theo ánh mắt của cô liền nhìn thấy Dương Hạ ngồi bàn thứ ba ngay phía trước hai bàn Trình Nhiên, mọi người tất nhiên cho rằng Tần Tây Trăn chú ý tới Dương Hạ.

Chuyện đó rất bình thường, một cô gái thanh tú thoát tục như Dương Hạ không gây chú ý mới lạ, có câu anh hùng trọng anh hùng, vậy mỹ nhân cũng chắc cũng trọng mỹ nhân.

Sau khoảng ngừng ngắn ngủi, Tần Tây Trăn cười nhẹ nói: “ Trước tiên tôi muốn nói với các em, rất nhiều người cho rằng, tiết âm nhạc là dùng để nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc, hoặc là dùng làm bài tập môn khác ... Dù sao cao khảo là mục đích cuối cùng của các em, mà cao khảo không có môn âm nhạc. Nhưng tôi hi vọng các em có một nhận thức mới về âm nhạc ở tiết học của mình.”

“ Âm nhạc giống như văn tự, ngôn ngữ, dùng để chuyển tải tình cảm của nhân loại. Ngôn ngữ có giới hạn còn âm nhạc thì vô hạn. Nhất Trung chúng ta có kênh tiếp nối với trường chuyên ngành âm nhạc ở nước ngoài, đồng thời cũng có hạn ngạch tiến cử học sinh nghệ thuật, nếu như các em lập chí phát triển ở phương diện này, tôi tin rằng ai thực lòng với âm nhạc, âm nhạc sẽ không phụ người đó. Còn em khác, ân nhạc có thể giúp các em nâng cao trình độ thưởng thức, nó sẽ thành tu dưỡng cá nhân, hữu ích cho các em suốt đời ...”

Trước kia nếu mà ai nói với đám học sinh những lời này chắc chắn là đám học sinh sẽ nghe tai nọ xọ tai kia, ngáp ngắn ngáp dài, bây giờ người nói là Tần Tây Trăn, bỗng nhiên nó lại thành chân lý chưa ai từng nói. Khi nghe Tần Tây Trăn nói chuyện dùng tiết âm nhạc để làm bài tập môn khác, nhiều nam sinh lập tức lắc đầu, hận không thể lập tức biểu lộ tiếng lòng, bọn họ tuyệt đối không làm chuyện cô Tần thương tâm ...

Trong lớp im phăng phắc, chỉ có giọng nói nhẹ mà rất rõ ràng của Tần Tây Trăn truyền vào tai.

“ Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học.” Tần Tây Trăn viết lên bảng dòng chữ ‘Âm nhạc có thể nói cho chúng ta điều gì?’, “Tổng thể mà nói, chúng ta cần nắm được kết cấu của ca khúc, cùng với cảm xúc mà nó muốn truyền đạt. Giờ các em nghe bài này ...”

Ở bên trái bảng đen có một cái bàn đặt vật dụng dùng cho môn học, Tần Tây Trăn cởi cáo khoác ngoài ra vắt lên ghế. Mái tóc đen huyền thư màn đen huyền bí ấy thả trên bờ vai thon mảnh, hơi gấp khúc bờ ngực tròn đầy, hòa với chiếc áo thun dệt kim màu trắng bó sát người, tạo thành một bức tranh hai màu tương phản đặc tả toàn bộ những gì đẹp đẽ nhất của một cô gái.

Tích tắc ấy lớp học nín thở.

Tần Tây Trăn kéo ghế tới ngồi xuống, cho cái băng cát xét vào máy cát xét, ấn nút phát.

Với rất nhiều học sinh mà nói nghe Tần Tây Trăn nói và động tác của cô là một loại hưởng thụ, mỗi một ánh mắt nụ cười đều ưu nhã, đặt biệt lúc ấn nút máy cát xét, ánh mặt trời chiếu qua người cô, đẹp đẽ vô cùng.

Có tâm hồn đi xa hơn, tưởng tượng bàn tay kia nếu đàn một khúc dương cầm sẽ khó quên thế nào!

Cũng có học sinh biết trong phòng nghệ thuật có dương cầm, cô Tần cũng dạy học ở đó, thế nào cũng có cơ hội no mắt.

Đoạn nhạc được phát là Für Elise.

Nhạc dừng, Tần Tây Trăn khẽ vỗ tay thu hút sự chú ý cả lớp nói: “ Nào các em, đoạn nhạc vừa rồi mang tới cho em tâm tình gì.”

Lập tức có nam sinh hô to: “ Tĩnh lặng ạ.”

“ Tốt, còn nữa không? “ Tần Tây Trăn khích lệ.

" Du dương!" , "Xa xôi!", " Êm ái!", đây là bài nhạc vô cùng quen thuộc với mọi người, học sinh tranh nhau trả lời.

“ Bi thương. “ Đột nhiên có ý kiến khác biệt vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn, thì ra là lớp trưởng Trương Phong, gương mặt cũng mang vẻ buồn bã.

Khi đó có vô số học sinh ngầm phát cuồng, mày nghe kiểu gì mà ra bi thương thế, có phải là cố ý chơi trò khác người để được cô Tần chú ý không? Mặt điển trai mà lòng gian thế.

Đoán chừng cô Tần sẽ "í " một tiếng, sau đó gọi hắn lên hỏi vì sao nghe ra bi thương, khẳng định thằng đó chuẩn bị câu trả lời rồi.

Kết quả Tần Tây Trăn chỉ khẽ gật đầu: “ Bi thương là đúng đấy, bản nhạc này vốn tặng cho nữ sinh tên Therese Malfatti , cô vốn là học trò của Beethoven. Mang khao khát theo đuổi ái tình mỹ hảo, ông hỏi cưới cô, nhưng cô đã từ chối và lấy một quý tộc. Những thứ mỹ hảo chỉ tồn tại trong khoảnh khắc mà thôi, giống có người nhìn pháo hoa bùng nở mà rơi lệ, hay Lâm Đại Ngọc nhìn hoa rụng mà thương tâm. Âm nhạc có thể nói cho ta câu chuyện của nó, nhưng âm nhạc cũng có thứ không thể nói, đó là liên tưởng và cảm nhận của người nghe, mỗi người lắng nghe sẽ thấy cảm nhận khác nhau, một khúc nhạc buồn cũng có thể nghe ra niềm vui, nó hoàn toàn phụ thuộc vào trí tưởng tượng của các em, đó là sức hút của âm nhạc.”

Trương Phong không có cơ hội nói ra dù chỉ một từ, Tần Tây Trăn không ngạc nhiên, đồng thời câu trả lời ngoài dự liệu của hắn.

Tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp, đối diện với cao thủ kiếm thuật tuyệt thế, chỉ cần một cử động nhỏ cũng lộ rõ ý đồ, ngươi chưa tuốt kiếm thì đã bị mũi kiếm chĩa vào mặt.

Tần Tây Trăn đột nhiên khẽ gật đầu về hướng trái: “ Em học sinh kia, em đứng lên nói cảm ngộ của mình đi.”

Hả?

Mọi người nhìn theo, sau đó thấy Trình Nhiên mặt dài như cái bơm.

Mình có giơ tay đâu.

Nhưng Trình Nhiên cũng tự biết là mình không trốn được, chuyện cần tới phải tới, đứng dậy hít một hơi rất nghiêm túc đáp: “ Tác phẩm này hình thái hoàn mỹ, khiến người ta có ấn tượng tươi sáng, nội dung và hình thức đạt tới sự bình hành cao độ, không hề mang dấu vết đục đẽo, nhưng lại là do bàn tay kỳ diệu của con người tạo nên, lưu truyền lâu dài, thậm chí gợi mở hướng đi của âm nhạc sau này ...”

Cả lớp cứ thế há hốc mồm nhìn Trình Nhiên tuôn một tràng dài, thêm một thằng nữa, mày đọc sách ra đấy à.

Té ra tên này mới là kẻ ẩn mình sâu nhất, ý đồ thu hút sự chú ý của cô Tần đây mà, không cần phải nói, thế nào cô Tần rất ấn tượng.

Không ngờ Tần Tây Trăn lắc đầu: “ Cảm ngộ này của em quá chủ nghĩa hình thức, giống lời bình luận âm nhạc chung chung, nghe thì hay kỳ thực hời hợt nông cạn, đem so với các bạn nói là "yên tĩnh", " dễ nghe", "bi thương" thì kém hơn nhiều, vì dù sao đó là lời phát ra từ nội tâm. Em ngồi đi, về sau đừng theo đuổi hình thức, hãy chú ý cảm thụ nội tâm.”

Trình Nhiên hoang mang ngồi xuống.

Vì tính trước được chuyện trước đó khiến cô gái này hiểu lầm và không vui, cho nên khi Trình Nhiên bị gọi lên, y dùng thái độ rất nghiêm túc trịnh trọng để tham khảo âm nhạc, như thế chắc cô ấy ít nhiều cảm thụ được mình không phải là người tùy tiện như thế.

Kết quả là bị một trận phê bình thối mặt.

Nhẫn nại là đức tính cao quý, mình nhịn, mình nhịn, mình nhịn.

Trình Nhiên kệ ánh mắt giễu cợt xung quanh, y ngậm chặt miệng.

Tần Tây Trăn lại bật một đoạn nhạc, lần này là Ngọn gió biến ảo của Tiền Kỳ Vĩ.

“ Khúc nhạc này các em nghe ra gì không ?”

Rất nhiều học sinh tranh nhau giơ tay, bọn họ không sợ bị cô Tần mắng, chỉ mong được cô nói thêm vài câu, ai bảo giọng cô Tần êm tai như thế, đúng là học nghệ thuật chuyên nghiệp có khác, chỉ nói thôi cũng khiến người ta dễ chịu.

“ Em học sinh kia, vẫn là em đấy, em trả lời đi.”

Một loạt cái đầu quay lại nhìn Trình Nhiên.

Trình Nhiên hít sâu một hơi nói: “ Em muốn khóc, nghe đoạn nhạc này em muốn khóc, đó là cảm thụ của em.”

Tần Tây Trăn cau mày: “ Bản nhạc này tràn ngập hơi thở tươi mát, trong khúc nhạc có thể nghe thấy tiếng gió và sao đan xen nhau, phiêu diêu lãng mạn. Em nói muốn khóc là chỉ thuận miệng nói chứ gì, ngồi xuống đi, tôi không phải muốn em bắt chước theo câu trả lời các bạn, mà muốn em liên tưởng cảm thụ của mình ... Nghĩ kỹ đi.”

Mình nghiêm túc thảo luận thì nói mình chủ nghĩa hình thức, mình nói đúng cảm giác ra thì lại bảo mình không đủ chân thành.

Rốt cuộc cô quá đáng lắm không, khen cô chân đẹp mà cô thù tới mức này à?

Trình Nhiên có chút không thoải mái rồi.

Tần Tây Trăn phát bài A Maiden's Prayer.

“ Đây là tác phẩm của Tekla Bądarzewska-Baranowska, một nữ nhạc sĩ Ba Lan không được huấn luyện chuyên nghiệp, năm 18 tuổi cô ấy sáng tác ra tác phẩm có thể sánh ngang với Für Elise của Beethoven ... Các em có thể nói bản nhạc này nói cho các em điều gì không?”

Trình Nhiên thở phào, đống tay giơ lên như rừng kia, đặc biệt có mấy học sinh nhổm nửa người dậy đủ che tầm mắt của Tần Tây Trăn rồi.

Sau đó mọi người nhìn thấy Tần Tây Trăn nghiêng người chỉ Trình Nhiên:” Vẫn là em đấy, xem lần này em có tiến bộ không?”

Trình Nhiên cảm giác rõ khóe miệng mình giật một cái trong vô thức.

Các hạ, chớ có quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận