Trùng Nhiên

Chương 304: Niềm vui bất ngờ.

Ngày hôm nay thư viện Thành Đô mở cửa, tiếp đón người tình nguyện do đoàn ủy Thập Trung Thành Đô tổ chức chuyến đi thực tiễn xã hội kỳ nghỉ hè.

Lấy tôn chỉ giữ lại dải đất tốt nhất xây dựng thư viện, thư viện Thành Đô được đặt ở trung tâm thành phố, đối diện với quảng trường trung ương, trên con đường chính của thành phố.

Đằng xa là các kiến trúc mang tính tiêu chí thành phố, thư viện trang nghiêm dưới ánh chiều tà, bao quanh bởi bóng cây rậm rạp, tuy ở giữa trung tâm xe cộ nườm nượp, nhưng lại phảng phất đập lập khỏi huyên náo, có chút ý cảnh "Kết lều cỏ giữa nhân gian, mà không xe ngựa râm ran đi về".

Ngày mở cửa đã sắp kết thúc, học sinh tình nguyện bận rộn giảng giải suốt một ngày mỗi người được nhận một hộp cơm.

Mặc đồng phục tình nguyện lấy màu trắng làm nền, điểm xuyết kẻ xanh lam, mũ trắng, giày thể thao trắng, năng động hoạt bát, Khương Hồng Thược lấy báo kê bậc thềm đá, đặt hộp cơm lên đầu gối. Thi thoảng cô cầm chai nước quả lên uống một ngụm, cổ họng có hơi rát, hôm nay nói suốt cả một ngày, thật mệt, cô gần như không có lúc nào nghỉ, liên tục có khách tham quan hỏi hết cái này tới cái khác.

Đây là nơi học sinh tham gia tình nguyện tập trung, tiếng cười nói rộn ràng của nam nam nữ nữ truyền tới, với đa phần bọn họ, hoạt động này giống cơ hội tụ tập với bạn bè, chơi rất vui.

Ăn cơm xong, cho hộp cơm vào túi, Khương Hồng Thược tới chỗ phó hiệu trưởng Trương Đình người phụ trách tổ chức hoạt động.

Trương Đình là phụ nữ trung niên trên dưới 40 tuổi, vóc dáng béo tốt phúc hậu, quan tâm nói: “ Hồng Thược, hôm nay cháu giảng giải rất tốt, dì có nghe phần về tác phẩm hội họa của Trương Đại Thiên, thu hút được người xem tìm hiểu về tác phẩm, có thể nhìn ra trước đó cháu bỏ rất nhiều công sức. Vất vả cho cháu rồi, chuyện quét dọn sau hoạt động được dì giao cho người khác, cháu về sớm đi, mẹ cháu công tác bận rộn như thế, cháu về sớm cho bà ấy yên tâm.”

“ Không sao đâu ạ, cô giáo Trương, có chuyện này em muốn nhờ cô giúp ạ. “ Khương Hồng Thược lễ phép nói:

Trương Đình cười ôn hòa: “ Dì và dì Trần của cháu là chỗ quen biết, gọi cô giáo nghe xa lạ quá, cháu gọi dì Trương là được ... Vậy chuyện gì thế?”

“ Vâng dì Trương, cháu có người bạn chuyển trường tới Thập Trung, hiện giờ hẳn là chưa bố trí lớp, cậu ấy cũng không quen thuộc Thập Trung, hi vọng dì có thể giúp điều cậu ấy tới lớp cháu.”

“ Ồ, chuyện nhỏ thôi mà, bạn cháu tên là gì, để dì an bài.”

“ Cậu ấy là học sinh chuyển trường, tên là Trình Nhiên ạ.”

“ Giúp đỡ bạn mới quen thuộc sinh hoạt học tập của trường, đây chính là tinh thần tình nguyện. Trình Nhiên hả, dì nhớ rồi, về trường dì sẽ nói với giáo viên lớp.”

Khương Hồng Thược cười thật tươi, ngoan ngoãn cúi đầu: “ Cháu cám ơn dì ạ.”

Trương Đình xua tay cười vui vẻ, cô bé thật là đáng yêu, xinh đẹp lại còn lễ phép ngoan ngoan như thế bảo sao đám con trai không nhìn trộm suốt ...

Mà tên người bạn kia, cũng là một nam sinh.

“ Đi thực tiễn xã hội à? “ Cùng Khương Hồng Thược trò chuyện qua điện thoại, Trình Nhiên biết cô đi tham gia hoạt động tình nguyện, không khỏi cảm khái: “ Quả nhiên là trường kiểu mẫu cấp quốc gia, Nhất Trung thì đừng mơ nghĩ tới hoạt động này.”

“ Cái gì mà trường kiểu mẫu, học sinh thì nơi nào giống nhau cả thôi, người tình nguyện cũng không đông, không đủ chỉ tiêu đoàn thành phố đưa ra. Giáo viên chạy khắp nơi bắt tráng đinh mà vẫn không đủ người, mình là người trong hội học sinh trường, phải làm gương nên tham gia. “ Khương Hồng Thược ở bên kia điện thoại than: “ Mệt ơi là mệt, mình muốn xỉu luôn, ai mà nghĩ chỉ đứng nói chuyện thôi mà vất vả như thế .”

Đây là lần đầu tiên từ khi Khương Hồng Thược tới Thành Đô, hai người liên hệ điện thoại mà được nghe cô than phiền, coi như là tiến bộ nho nhỏ đi, Trình Nhiên thích nghe: “ Sau này nên kể chuyện như vậy nhiều hơn nhé, mình thích nghe hơn bạn nói chuyện đường hoàng giảng giải đạo lý đấy.”

Phía bên kia giọng Khương Hồng Thược giọng mũi rất êm, như mèo con nũng nịu: “ Ừ. “

Trình Nhiên nghe mà nhũn nửa người: “ Khai giảng rồi, chúng ta lại có thể liên lạc với nhau qua thư.”

“ Được. “ Khương Hồng Thược hôm nay rất ngoan:

“ Tới khi đó mình sẽ cho bạn một bất ngờ. “ Trình Nhiên nhếch môi cười, có cảm giác tà ác lừa gạt nữ sinh:

“ Gửi cho mình cái gì à, vừa vặn mình cũng có bất ngờ cho bạn.”

“ Này, không phải là gửi cho mình mấy hộp đồ chơi rùng rợn mở ra làm người ta hết hồn chứ? Đừng gửi nhé ...”

Khương Hồng Thược thần bí nói: “ Không đâu không đâu, sao có thể gửi thứ như thế ... Thôi, không nói nữa, tới lúc đó cậu sẽ biết thôi.”

Trình Nhiên vỗ trán bôm bốp, vác đá đập chân mình mất rồi, khai giảng thì làm sao y còn nhận được đồ ở Nhất Trung nữa, thôi đi đành nhờ Du Hiểu lấy hộ vậy, không phải vấn đề lớn.

Không biết cô ấy biết chuyện mình chuyển nhà không nhỉ, dù sao bạn bè ở khu tập thể là biết rồi, chắc là không đâu, vì cô ấy liên hệ với những người bạn khác đều thông qua thư từ thôi mà, không cho người khác biết số điện thoại. Chuyện này Trình Nhiên nghe ngóng rồi, từ lúc Khương Hồng Thược rời Sơn Hải chưa liên hệ với ai trong khu tập thể, gần đây cô ấy bận rộn tham gia tình nguyện như thế .

Nghĩ vậy Trình Nhiên cũng yên tâm.

Có điều lại tò mò, rốt cuộc là định gửi gì cho mình.

Hoán Hoa Khê biệt viện là những căn biệt thự nhỏ hai tầng được xây dựng men theo sông, cây cối quanh năm tươi tốt, chim chóc véo von, hoa thơm ngào ngạt, chốn thanh binh hiếm có giữa đô thị phồn hoa.

Một biệt thự trong đó, sân sau đối diện với sông, một cái bàn trà đá, vài cái ghế tựa bằng mây, hai nữ nhân khí chất ung dung nhàn nhã ngồi dưới bóng cây, trên bàn đặt một ấm trà sứ, hai chén hồng trà.

Trần Tuệ Nghiên đã trên 40 rồi, nhưng chăm sóc tốt, da dẻ mịn màng, lúc này chỉ mặc áo choàng tắm bằng vải bông mềm, đai lưng thắt qua loa, cổ áo lệch sang bên khoe bầu ngực vẫn còn tròn căng săn chắc, ngồi vắt khéo chân lộ da đùi trắng trẻo, mặt thư thái khép mắt hớp một chén trà, thở ra nói với Khương Vi Cầm: “ Thật thích nơi này, vừa thanh tịnh, lại không lo có khách bất ngờ quấy quấy nhiễu ... Vi Vi, hội nghị thường ủy này có phải đã xác định công trình chỉnh đốn Sa Hà, cùng chiến lược mở rộng phía nam không? Cô tiết lộ một chút đi, có biết tương lai công trình có thể tạo ra bao nhiêu phú ông trăm triệu không? Không hi vọng trong đó có chị em tốt nhất của mình à?”

Khương Vi Cầm cũng mặc áo choàng tắm, nhưng đoan trang kín đáo hơn nhiều, Khuôn mặt khuất sau mái tóc vẫn hơi ẩm phơn phớt hồng sau khi tắm, khóe mắt có vết mờ tháng năm, không ảnh hưởng dung mạo, thậm chí còn có vẻ quyến rũ lắng đọng mà các thiếu nữ không thể so sánh, cười nói: “ Chủ tịch Trần lại nói đùa rồi, công trình chỉnh đốn Sa Hà đề xuất bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn những vườn ươm và công trình trọng điểm đặt ở đó là có thể hiểu xu thế của chính phủ, tôi không tin xúc tua của cô không vươn tới được. Đừng chạy tới trêu tôi nữa, còn gì mà phú ông trăm triệu, chí hướng của cô e là đâu đơn kiếm chút tiền đó.”

“ Hì hì, tôi nhà nhèo chí nhỏ, làm gì có theo đuổi gì lớn, có chút tiền là đủ, nói trước vậy, nếu có động thái gì bất ngờ thì đừng quên báo cho tôi một chút .” Trần Tuệ Nghiên cười thoải mái: “ Vi Vi, cô lúc nào cũng giấu thật kỹ, như gần đây Hồng Thược nhờ phó hiệu trưởng Trương giúp chuyển một học sinh chuyển trường tới lớp nó ... Chậc chậc, xem ra Hồng Thược và nam sinh đó quan hệ rất tốt, đừng nói với tôi là cô cũng không biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận