Trùng Nhiên

Chương 162: Có gian tình. (2)

Buổi trưa tan học, Trình Nhiên ngồi xe về nhà ăn cơm, đôi khi buổi trưa mẹ cũng về, những hôm như vậy Trình Nhiên thà tốn công về nhà ăn cơm còn hơn, mặc dù cơm ở căng tin trường thì y vẫn nuốt được, nhưng chả tội gì.

Trình Nhiên là loại điển hình ‘vì một bát cháo chạy ba quãng đồng’, Trình Nhiên từng tổng kết, ít nhất một phần ba cuộc đời mình sống để mà ăn.

Ở trên xe đi qua đường cái, có mấy học sinh mặc đồng phục Nhị Trung đột nhiên nhao nhao chạy hẳn về một phía gọi nhau "Mau mau xem này", "Bọn mày ơi mỹ nữ", làm Trình Nhiên cũng tò mò nhìn theo.

Những căn nhà cũ hai bên đường đa phần cải tạo thành cửa hiệu, loại gì cũng có, hàng hóa xếp tràn cả ra ngoài vỉa hè, Tần Tây Trăn đứng ở ngoài một hiệu bán nhạc cụ. Cảnh tượng này thực sự quá hợp, trên vỉa hè đủ các loại nhạc cụ, một cô gái sơ mi trắng yểu điệu, đứng dưới mái nhà cổ kính rêu phong, thành hình ảnh nhìn qua khó quên được.

Chỉ là đó là hình ảnh trong mắt người khác, Trình Nhiên sao có cảm giác Tần Tây Trăn giống cô bé phụng phịu đứng nhìn con búp bê mình yêu thích mà lại không có tiền mua.

Đúng là cái cảm giác đó.

Buổi chiều học hết tiết ba, có người tới ngoài cửa lớp số 9, nhờ người gọi: “ Trình Nhiên có người tìm cậu kìa. “

Trình Nhiên nhìn ra, đó là Lâm Sở, hát chính của ban nhạc "57 độ" do Tần Tây Trăn chỉ đạo.

Lâm Sở đứng ngoài lớp vẫy vẫy tay: “ Trình Nhiên, 6 giờ 30 chiều cô giáo Tần bảo cậu tới phòng 2312.”

Chuyển lời xong Lâm Sở đi ngay, Đàm Khánh Xuyên nghe thấy vậy liền gọi Trình Nhiên tới bảo: “ Hay để thầy bảo cô giáo Tiểu Tần một chuyến, em không cần đi nữa.”

Mặc dù nói Nhất Trung có lớp nghệ thuật, tôn chỉ cũng là muốn phát triển toàn diện năng lực của học sinh, đẩy mạnh giáo dục tố chất, tôn trọng và khai phá thiên phú sở trường của học sinh. Nhưng dù sao đây vẫn là cái xã hội thi cử, giáo dục thi cử, về mặt chú trọng năng khiếu khác như thể thao hội họa cũng khó mà cho học sinh môi trường lẫn giáo dục ngang với quốc gia phát triển.

Thế nên dù có là Nhất Trung chăng nữa, học sinh nghệ thuật vẫn bị coi nhẹ, là thứ vớ vẩn, nếu nói ai học vẽ ra sẽ làm họa sĩ, ai học âm nhạc ra sẽ làm ca sĩ nhạc sĩ thì chẳng khác nào ngàn lẻ một đêm. Lấy ví dụ ngay trước mắt, nghe nói Tần Tây Trăn có cha là giáo sư âm nhạc cổ điển tiếng tăm ở Xuyên Nam, Tần Tây Trăn cũng được coi là cực kỳ có thiên phú, đặc cách lên thẳng hệ đại học từ khi mới học năm thứ hai cao trưng. Nhưng rốt cuộc thì sao nào, giờ tốt nghiệp chẳng phải đi làm giáo viên à?

Âm nhạc, vũ đạo, thi ca, tất nhiên là không thể thiếu, nhưng nó chỉ là gia vị cho cuộc sống thôi, chứ người bình thường chẳng thể làm minh tinh, chẳng thể đi soạn nhạc, đại đa số vẫn phải thực tế kiếm công việc ổn định mưu sinh, đó là cuộc đời của phần đông.

Trình Nhiên ngẫm nghĩ rồi trả lời: “ Em thấy thời cao trung tham gia ban nhạc cũng là chuyện thú vị, em thấy thử một chút cũng tốt.”

Đàm Khánh Xuyên hôm đó ở trước mặt Tần Tây Trăn không tiện từ chối cô mới đồng ý thôi, dù Lão Đàm là người nghiêm túc đàng hoàng, nhưng ai nỡ nói không một chuyện nhỏ như thế với cô giáo Tiểu Tần xinh đẹp chứ.

Nhưng mà là giáo viên tư tưởng cũ, ông chẳng coi trọng chuyện ca hát nhảy nhót vớ vẩn, bình thường học trên lớp coi như giải trí đã đành, cứ còn tổ chức lễ hội lùm xùm đúng là lãng phí thời giờ.

Thế nên nếu Trình Nhiên mà không thích là ông ta có cớ thoải thác ngay.

“ Ừ, thế cũng được, nhưng mà em nên nhớ, chơi một chút thôi, phải biết kết hợp học tập và nghỉ ngơi mà, có trải nghiệm này cũng là để cuộc đời học sinh thêm phong phú đáng nhớ .” Lão Đàm chẳng thể công khai phát biểu ngôn luận chống đối trường, đành nói vài câu trống rỗng trái lương tâm, vẫn không quên dặn: “ Nhưng mà thầy nói trước, chơi thôi nhé, không được để ảnh hưởng tới học tập đâu ... Ờ, ngày mai thầy sẽ kiểm tra một tiết hàng tháng đấy, em liệu mà làm .|

“ Vâng, em biết ạ. “ Trình Nhiên trước đó đâu nghe nói kiểm tra một tiết hàng tháng gì, kiểm tra kiểu này luôn báo trước cả tuần, ai tập kích như thế, rõ ràng làm thế để y khỏi sa đà vào chuyện nhạc nhẽo, Đàm Khánh Xuyên giở chút thủ đoạn rồi:

Đến khi tan học, đám nam sinh tụ lại một chỗ, chia sẻ tình báo, hôm nay lớp nào sẽ luyện tập ở phòng nào để đi xem, chủ đề về dạ tiệc văn nghệ đang nóng dần trong trường.

Diêu Bối Bối ở bàn trước xoay hẳn người lại hỏi: “ Ê Trình Nhiên, cậu thực sự tham gia ban nhạc à?”

“ Nói vậy thì cậu sẽ lên sân khấu biểu diễn sao, mình rất kỳ vọng .” Trần Nhược Đình là cô nữ sinh khá bạo dạn, ngay từ đầu năm đã tỏ ra hứng thú với Trình Nhiên, lúc đó chỉ vì y ưa nhìn thôi, còn bây giờ tất nhiên càng thích gấp bội:

Chỉ là có Dương Hạ cản đường trước mặt, nên chưa có hành động.

“ Mình không biểu diễn, mình tới làm sai vặt.” Trình Nhiên nói thật, cuộc chiến với Tần Tây Trăn chưa phân thắng bại, vai trò của y vẫn là sai vặt cho ban nhạc:

Diêu Bối Bối xì một tiếng rõ to: “ Cậu đừng có mà diễn vở ‘lừa gạt’ nữa, tôi không tin cậu không biểu diễn.”

Tưởng mọi người đều ngốc chắc.

Thơ cậu nói là do chú họ viết, bài hát hôm liên hoan tốt nghiệp đó cậu nói là do chú họ dạy, sau cậu không nói luôn thành tích của cậu là do chú họ cậu cải trang thi hộ luôn đi.

Thảo nào mà mình ghét tên này như thế, đúng là khó ưa mà.

Một giọng nói dễ nghe chen ngang: “ Sai vặt à? Sao thảm thế, hay là bọn mình mở lòng từ bi tới giúp nhé.”

Người nói câu này là Dương Hạ đang dọn dẹp sách vở như chẳng liên quan tới chuyện này.

Diêu Bối Bối phụ họa ngay: “ Đúng thế, bọn mình dù sao cũng lớn lên ở cùng một cái sân mà, làm chạy vặt cho nhiều người như thế vất vả lắm, thêm người giúp hiệu suất càng cao mà ... Cậu không từ chối chứ, nếu cậu từ chối thì chính là vì thấy cô giáo Tần xinh đẹp mới đi, hừ hừ.”

Một đống ánh mắt hoài nghi, bất tín nhiệm chiếu vào Trình Nhiên, tất nhiên cho rằng đây chính là lý do thực sự.

Trình Nhiên há mồm, rồi chẳng còn cách nào nói: “ Các bạn muốn tham gia cũng được, hoan nghênh, chỉ là nói trước, cái ban nhạc đó hơi ồn đấy.”

“ Trình Nhiên cậu đừng kiếm cớ nữa.”

“ Này, không muốn mọi người đi quấy nhiễu cậu đi lấy lòng cô giáo Tần chứ gì, nói thẳng luôn đi.”

“ Trình Nhiên, cô giáo Tần là tình nhân đại chúng của mọi người, cậu đừng mong độc chiếm.”

Một đám nam sinh vào hùa trêu chọc.

Trong tiếng cười ầm ĩ đó, Dương Hạ hơi quay đầu lại, ánh mắt có vẻ suy tư.

Ban nhạc "57 độ" gần đây rất được chú ý, nhiều người còn đi nghe ngóng xem nó có gì hơn người mà không những được Tần Tây Trăn chỉ đạo, lại có cả Trình Nhiên tham gia, ít nhất một dạo được cả trường biết tới.

Nhưng mà sau khi đi nghe ban nhạc 57 độ luyện tập liền không ít người lắc đầu lè lưỡi, tế bào nghệ thuật của học sinh Nhất Trung vẫn có một ít, năm nay lại được Tần Tây Trăn khơi lên hứng thú, qua vài tháng có kiến thức cơ bản nhạc lý rồi, thế nên nếu không có cô giáo Tần xinh đẹp ở đó, chắc không mấy người nghe được hết bài.

Sự thực chứng minh, cô giáo Tần là cô giáo mới toanh, ở mặt giáo dục còn chưa có kinh nghiệm.

Thứ đẹp đẽ tới mấy không có nội hàm thì không có sức hút, nhựa tổng hợp long lanh cũng không được yêu thích như kim cường, thế nên dù có cả Tần Tây Trăn và Trình Nhiên, ban nhạc 57 độ vẫn chẳng thể gom được fan hâm mộ.

Tết Dương Lịch sắp tới rồi, những học sinh không cam tâm thua kém người khác đang chạy đua nước rút, vùi đầu học tập để vươn lên. Giữa thời điểm bầu không khí của dạ tiệc nghệ thuật đang nóng lên, chuyện truy đuổi nhau trong học tập cũng chẳng sụt giảm.

Trình Nhiên cũng tranh thủ trước giờ ôn tập tới phòng âm nhạc.

Thành viên ban nhạc đã tới đầy đủ rồi, vẫn tích cực luyện tập, người đi ngang qua cứ lắc đầu suốt, chẳng ai dừng chân đứng lại nghe hay vây quanh, thậm chí còn có tiếng cười nhạo chẳng che đậy gì.

Đám Lâm Sơn sắc mặt khó coi, thấy Trình Nhiên đi vào còn tự trào: “ Lại phải để cậu nghe tiếng ồn ào rồi.”

Trình Nhiên cười, kỳ thực đội nhạc có tiến bộ lắm, từ không chấp nhận được giờ chỉ như tiếng ồn, song đó là với tiêu chuẩn của y thôi, với dân chuyên nghiệp như Tần Tây Trăn, chắc chắn là dày vò khủng khiếp. Vậy mà cô vẫn kiên nhẫn nhẫn chỉ đạo đám học sinh mới tiếp xúc với âm nhạc này, thật không dễ dàng. Đổi lại là Trình Nhiên thì đã chẳng có cái kiên nhẫn ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận